Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 5



"Thiếu gia cậu làm sao vậy người ta tới thăm bệnh ai nói không thể mang hoa hồng đến chứ?"

" Nhất định hắn ta có tình tứ với em ."- Phó Huy Nhân giận ra mặt không thèm che dấu nữa.

Mạc Uyển Đình không nhịn nổi cười dùng hai tay ôm mặt anh nói.

"Nhưng em chỉ có tình tứ với thiếu gia thôi!" - Vừa nói cô vừa tiến tới hôn anh một cái xoá dịu đi sự ghen tuông vô cớ của anh.

"Vậy em có thích chúng không?"

"Thích ! Cô gái nào chả thích hoa hồng."- Mạc Uyển Đình cười nhẹ cơn ghen trong lòng anh lại bùng lên.

Phó Huy Nhân liền bế sốc cô về giường khiến cô có chút sợ hãi kêu lên.

"Thiếu gia đừng mà chúng ta đang ở bệnh viện mà!"

"Em nghĩ nhiều rồi mau đi ngủ đi."- Phó Huy Nhân đặt cô xuống giường sau đó liền quay về ghế sofa ngủ.

Ngày hôm sau chuyện sảy ra khiến Mạc Uyển Đình không thể nào tưởng tượng nổi Phó Huy Nhân dùng một tháng lương mình mua hết hoa ở một cửa tiệm mang đến phòng cô tràn ngập hoa hồng. Khiến tất cả phái nữ ở đó điêu đứng còn cô sắp ngột thở vì hương hoa.

Cuối cùng cô cũng được xuất viện Phó Huy Nhân đến đón cô thay vì đưa cô về nhà anh lại mang cô tới một nhà hàng cổ truyền tẩm bổ những món ăn ở đây hầu hết được ninh với thuốc bắc tốt cho người bệnh. Sau khi ăn xong hai người lại đi bộ ở trung tâm thành phố nhưng khác với lần trước thay vì mất thời gian với mày gắp thù lần này anh trực tiếp vào cửa hàng mua cho cô một con gấu bông lớn. Mặc dù có chút khác biệt khiến cô vui vẻ không ngừng. Sau khi về nhà Phó Huy Nhân lại hối hận không thôi! Vì Mạc Uyển Đình đã nói.

"Em nhất định sẽ ôm nó ngủ thật ngon ! Cám ơn thiếu gia." - Thế là tự dưng mất trắng.

Nhưng anh cũng không thể mặt dày trả lại con gấu bông . Cứ thế thay vì ôm anh cô đã ôm chú gấu bông đó ngủ.

Ngày hôm sau Mạc Uyển Đình có cuộc hẹn đi khảo sát tình hình với Bạch Kha Tuấn vốn có thể về trong ngày nhưng trên đường đi về lại gặp mưa lớn hai người ở lại tại một nhà nghỉ ven đường.

Mạc Uyển Đình gọi điện về thông báo tình hình bản thân cho anh biết trước lúc tắt máy cô lại vô thức nói với anh.

"Em nhớ thiếu gia lằm!" - Sau đó nhìn ra ngoài trời mưa lớn thất vọng tắt máy.

Có lẽ vì ám ảnh tuổi nhỏ bản thân chạy trong mưa vào đêm tối khiến xô không tài nào ngủ yên được. Trong mơ màng cô ra mở cửa vừa mình thấy anh ướt hết cả người cô liền tỉnh ngủ.



"Thiếu gia, sao... sao cậu lại ở đây?"

"Không phải em nói nhớ tôi sao? Tôi sợ em nhớ tôi không ngủ được lên tôi tới ngủ với em."- Phó Huy Nhân vừa nói vừa bước vào ép cô vào tường.

Phó Huy Nhân cúi xuống hôn lên môi cô. Mạc Uyển Đình vòng tay ôm cổ anh.

"Thiếu Gia, anh phải tắm trước đã nếu không bị ốm thì sao?"

"Em tắm với tôi chứ!"

"Em tắm rồi!"

"Em từ chối tôi sao?"- Phó Huy Nhân khuất khuỷ nói.

Mạc Uyển Đình thẹn thùng nhìn anh không cần nghĩ biết anh muốn cái gì?

Phó Huy Nhân không đợi cô trả lời liền bế cô bước vào nhà tắm. Mạc Uyển Đình cằm máy sấy giúp anh sấy tóc, bàn tay cô luồn vào từng sợi tóc tóc anh. Phó Huy Nhân ngước nhìn cô tiến tới hôn lên môi cô.

"Thiếu gia còn chưa xong mà."

"Kệ nó đi, không nhịn nổi nữa rồi!"- Phó Huy Nhân bế bổng cô bước đến bên giường.

Anh cúi xuống làm theo thủ tục ngày thường đánh dấu vào vai cô một cái. Mạc Uyển Đình ôm chặc lấy anh cảm nhận từng cái vuốt ve dịu dàng.

"Thiếu Gia."

"Gọi tên tôi."

"Huy Nhân."- Mạc Uyển Đình thẹn thùng gọi tên anh.

Phó Huy Nhân vừa lòng vuốt ve khuôn mặt cô.



"Ôm cổ."- Phó Huy Nhân dịu dàng nói.

Mạc Uyển Đình không tự chủ ôm lấy cổ anh. Phó Huy Nhân ôm lấy eo cô đem cô ngồi lên người mình.

"Đừng mà thiếu gia, em sợ."

"Sợ gì?"- Phó Huy Nhân phì cười.

Mạc Uyển Đình thẹn thùng dựa vào ngực anh. Phó Huy Nhân cũng không muốn trêu đùa cô nữa.

Sáng hôm sau , Mạc Uyển Đình bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Cô sợ tiếng ồn làm anh tỉnh giấc vội vàng vơ lấy áo khoác dưới đất chạy ra mở cửa.

"Anh Bạch à."

"Cô Mạc tôi thấy trời đã nắng rồi! Chúng ta về thôi!"

"Ai vậy?"- Giọng nói từ phía sau khiến cô nổi hết da gà quay lại nhìn anh chỉ quấn một chiếc khắn quanh eo hình như hôm qua anh cũng chỉ quấn như vậy thì phải khuôn mặt cô liền bốc khói nghi ngút.

Bạch Kha Tuấn nhìn thấy người đàn ông lạ trong phòng cô thì bất ngờ chút bật ngửa hơn nữa người đàn ông đó còn không mặc gì. Phó Huy Nhân không ngại ngùng bước đến ôm eo cô hôn lên má cô một cách yêu chiều.

"Em không giới thiệu một chút sao?"

"À đây là đối tác của em Bạch Kha Tuấn còn... còn "

"Tôi là bạn trai cô ấy Phó Huy Nhân. Rất vui gặp anh."- Phó Huy Nhân lịch sự đưa tay phía Bạch Kha Tuấn.

Mặc dù rất sốc nhưng Bạch Kha Tuấn vẫn lịch sự bắt tay với anh.

"Xem ra tôi phải về một mình rồi!"- Bạch Kha Tuấn nửa đùa nửa thật nói với cô.

"Vậy hẹn anh ngày mai ở công ty tôi chúng ta sẽ bàn về hợp trước đó."

Bạch Kha Tuấn gật đầu với cô một cái rồi rời đi. Phó Huy Nhân cũng không cho cô thời gian suy nghĩ liền đóng cửa đưa cô về giường. Anh vẫn chưa ngủ đủ. Mạc Uyển Đình bị ôm chặt không cử động nổi nhưng lúc này cô mới cảm nhận được cơ thể anh nóng hơn bình thường.