Từ sau lần gặp ở Kỳ Lộ đài, Hoàng Nhưỡng rất hiếm khi gặp được Đệ Nhất Thu.
Tạ Hồng Trần như cố ý ngăn cản họ gặp mặt, mỗi lần Đệ Nhất Thu kiếm chuyện tìm tới, hắn đều bắt Hoàng Nhưỡng ở lại điện Duệ Vân luyện công. Xưa nay không thả nàng ra.
Dần dần, mọi người nhìn ra, Tạ Tông chủ là không tình nguyện cho Hoàng Nhưỡng qua lại quá khăng khít với Ti Thiên giám.
Song đây cũng có thể hiểu được.
Ti Thiên giám phụ thuộc triều đình, luôn không hợp với Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần không muốn đệ tử mình khổ tâm bồi dưỡng kết thân với triều đình, chả phải là uổng công may áo cưới cho Sư Vấn Ngư sao. Dễ hiểu mà.
Tất cả đều cho rằng không có vấn đề.
Hôm nay, điện Duệ Vân.
Hoàng Nhưỡng vẫn ở võ trường sau điện luyện kiếm như mọi khi. Tạ Hồng Trần đứng dưới cây ngô đồng, cau mày nói: “Gần đây cô rất khổ luyện mà tu vi lại không tiến thêm. Vì sao thế?”
Ồ, hắn đã nhìn ra.
Hoàng Nhưỡng dừng kiếm, rút khăn lụa lau mồ hôi.
Tu vi nàng không tiến thêm là bởi vì con rối đối chiến cấp độ Bính Đệ Nhất Thu tặng nàng.
Trong hung bản của con rối, tất cả các lớp khắc vẽ đều là chiêu thức của Tạ Linh Bích.
Có trời mới biết Đệ Nhất Thu góp nhặt nhiều kiếm chiêu như thế của Tạ Linh Bích ở đâu ra.
Hoàng Nhưỡng luôn đắm chìm trong phá giải mớ kiếm chiêu này, tu vi vấn đạo dĩ nhiên tăng rất chậm.
Nàng nói: “Có lẽ là thiên phú đệ tử có hạn nên tiến triển chậm chạp ạ.”
Thấy giọng nàng hơi mất tinh thần, Tạ Hồng Trần mới nói: “Có lẽ là thấy quyển pháp đơn điệu, nếu cô mệt mỏi thì nghỉ một chút.”
Hoàng Nhưỡng ừm đáp, lập tức nói: “Sư tôn múa kiếm cùng đệ tử được không?”
“Múa kiếm?” Đỉnh mày Tạ Hồng Trần lông khẽ động.
Hoàng Nhưỡng đáp: “Đúng vậy. Sư tôn vốn là Đệ nhất Kiếm tiên, song đệ tử chưa từng được nhìn thấy sư tôn múa kiếm. Hôm nay sư tôn cho đệ tử mở mang tầm mắt được không?”
Này không thích hợp.
Hắn là thầy người ta, nên biết tôn ti tiến lùi.
Thế nhưng hắn nghe thấy chính mình đáp: “Cũng được.”
Dứt lời, trong tay hắn lóe lên một luồng sáng, là Tâm kiếm của hắn. Tâm kiếm đã nắm chắc, trong chớp mắt vị Đệ nhất Kiếm tiên như thần xuống thế, hào hoa phong nhã bỏng cả mắt.
Tay hắn nắm kiếm, múa cùng Hoàng Nhưỡng.
Nếu là Hoàng Nhưỡng ngoài đời năm ấy, giờ khắc này có thể đã mê muội đến xỉu lên xỉu xuống. Đáng tiếc, hiện tại, mặt nàng nở nụ cười song trong lòng lạnh lẽo.
Lúc Tạ Thiệu Xung vào đến hậu điện thì nhìn thấy cảnh này.
Trên sân tập, Hoàng Nhưỡng và Tạ Hồng Trần sóng vai múa kiếm.
Tạ Hồng Trần một thân trắng như mây, Hoàng Nhưỡng màu vàng kim nhạt, một đôi bích nhân song song múa kiếm, một cương một nhu, tất nhiên là đẹp không sao tả xiết.
Rất có cảm giác như… trời đất tạo thành.
Tạ Thiệu Xung này thật ra là người đầy tỉ mỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nào dám tiến lên? Bèn từ xa xa lui ra ngoài.
Hắn ra khỏi điện Duệ Vân, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Mấy năm qua, Tạ Hồng Trần đối với cô đệ tử này của mình thật sự là bảo bọc quá mức.
Lòng hắn tâm sự nặng nề, đang định quay lại sân tập thì đột nhiên nghe thấy hai đệ tử xầm xì: “Nghe nói hôm nay lại có đệ tử bên ngoài du học đến cầu thân Hoàng Nhưỡng sư tỷ ấy?”
Tạ Thiệu Xung khẽ giật mình, không khỏi dỏng tai nghe ngóng.
Chỉ nghe đệ tử kia nói: “Có gì lạ đâu? Mấy năm qua lắm đệ tử bên ngoài du học đến cầu thân với Hoàng sư tỷ rồi mà. Mà mi thấy Tông chủ đã nể mặt ai chưa?”
Đúng rồi, mấy năm nay Hoàng Nhưỡng ngày càng trưởng thành. Không chỉ sắc đẹp đoan chính thanh nhã tuyệt tục, mà tu vi cũng trở nên nổi bật trong lớp thế hệ đệ tử này của Ngọc Hồ Tiên Tông.
Nàng ta còn chấp chưởng nhà họ Hoàng, bản lĩnh dưỡng giống cũng không gác lại.
Một cô gái như thế, Tông môn nào thấy mà không thèm?
Người đến cầu thân nàng, xếp hàng dài không dứt.
Nhưng với họ, từng người Tạ Hồng Trần từ chối nhã nhặn, không để lại bất kỳ đường sống nào.
Tạ Thiệu Xung đang cảm thấy buồn lo, ai dè hai đệ tử xa xa kia tự dưng thốt một câu: “Hôm nay Hoàng Nhưỡng sư tỷ cũng luyện công ở điện Duệ Vân hả?”
Người kia á lên, nói: “Hoàng Nhưỡng sư tỷ không đến điện Duệ Vân thì ở đây sao? Mi quan tâm làm gì? Chả lẽ mi cũng định đi cầu thân cô ấy?”
“Ta nào dám, Tông chủ mà biết, e là sẽ muốn đập gãy chân ta ấy…”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Ngay cả một đệ tử nội môn bình thường cũng đã biết Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng thân thiết.
Trêu chọc vậy đã đến cực hạn, còn tiến thêm một bước, chính là chuyện xấu.
Tạ Thiệu Xung dứt khoát quay lại điện Duệ Vân.
Sân tập sau điện, cây ngô đồng cành chao lá đảo.
Tạ Hồng Trần với Hoàng Nhưỡng song kiếm lưỡng giao, ánh mắt nhìn nhau, tự dưng có mấy phần cảm giác nhu tình mật ý.
Hai người đi thẳng vào thư phòng, Tạ Hồng Trần hỏi: “Có chuyện gì?”
Tạ Thiệu Xung cười cười, uyển chuyển nói: “Mấy năm qua, cô Nhưỡng vẫn luôn được luyện kiếm trong điện Duệ Vân. Mấy đệ tử khác ghen tỵ, hay nói Tông chủ chỉ chiếu cố mỗi cô ấy.”
Câu nói mang theo mấy phần ý.
Sao Tạ Hồng Trần nghe không hiểu chứ?
Nhưng hắn lựa chọn né tránh, hắn hỏi: “Hôm nay cả đám tập luyện thế nào?”
Không muốn nói sao? Tạ Thiệu Xung trong lòng hơi ngạc nhiên, từ khi quen biết đến nay, Tạ Hồng Trần cực hiếm khi né tránh vậy.
Tạ Thiệu Xung không tiện nói thêm, nói cho cùng, Tạ Hồng Trần cũng không lộ nhược điểm gì. Chỉ là coi trọng một cô đệ tử khổ luyện, người ngoài có thể khuyên giải sao?
Hắn đành nói: “Từ khi cô Nhưỡng gia nhập Tông môn, đám lười biếng đã tích cực không ít. Nếu nói về khổ luyện ở Ngọc Hồ Tiên Tông, cô Nhưỡng vẫn là số một.”
Tạ Hồng Trần ừ đáp: “Cô ấy… tất nhiên là khác biệt.”
Mấy chữ vô cùng đơn giản lại có một loại ý vị dịu dàng khó tả.
Tạ Thiệu Xung lo lắng càng sâu.
Hắn nghiêng mắt, nhìn thấy một gốc lan trong phòng. Hoa lan nở rộ, hương ập vào người.
Rực rỡ vậy, thực sự không quá hòa hợp với một thư phòng trong lạnh này.
Tạ Thiệu Xung nói: “Hoa lan này rất độc đáo, hương thơm đến tận đây, âu cũng là giống cô Nhưỡng gầy dưỡng nhỉ?”
Tạ Hồng Trần vuốt ve phiến lá lan, khẽ nói: “Dòng họ tức nhưỡng, bẩm sinh đã ưa thích mấy thứ này.”
“Đúng vậy.” Tạ Thiệu Xung càng xem càng hãi, nói: “Nghe nói cô bé còn gầy một loại trà nổi tiếng Nhất Biện Tâm, hẳn chỗ Tông chủ cũng có?”
Tạ Thiệu Xung dứt khoát làm rõ: “Sư huynh, Thiệu Xung có câu không biết có nên nói không.”
Vẻ mặt hắn trịnh trọng, Tạ Hồng Trần nói: “Nói.”
Tạ Thiệu Xung thở dài, nói: “Thường nói, con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn né cha. Cô bé Nhưỡng này là cực kỳ được, huynh thưởng thức nó cũng chẳng đáng trách. Song nói cho cùng, cô bé cũng là phận con cháu của huynh. Giữ lại luyện công ở điện Duệ Vân thời gian dài vậy, e sẽ có chút lời đồn không đứng đắn truyền ra ngoài.”
Hắn nói tới mức này, cuối cùng Tạ Hồng Trần không thể tránh né tiếp.
Nhưng… Một tí tâm tư dơ bẩn bị chọc thủng, mình có thể nói gì đây?
Đầu ngón tay Tạ Hồng Trần hơi khựng lại, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng cắt tỉa gốc lan trên bàn, thật lâu mới nói: “Chỉ là truyền đạo thụ nghiệp, cớ gì sư đệ nói ra lời ấy?”
Ngài không tức giận, chỉ bình tĩnh.
Vì sao bình tĩnh?
Vì ngài đang che giấu cảm xúc chân thực của mình.
Tạ Thiệu Xung cười nói: “Tôi cũng chỉ thuận miệng thôi. Thật ra mà nói thì tôi cũng là sư thúc của cô Nhưỡng. Cô bé này nỗ lực tiến bộ, tôi thấy cũng rất vui trong lòng. Không ấy hãy cho cô bé theo ta học nghệ mấy hôm. Sư đệ cũng tò mò, cô bé này đến cùng học được mấy phần bản lãnh của huynh.”
Đệ ấy dốc hết sức suy nghĩ cho mình. Sao Tạ Hồng Trần không biết?
Tạ Thiệu Xung với hắn đều do Tạ Linh Bích nhặt được nuôi lớn.
Tuy nói là sư huynh đệ nhưng tình cảm hai người nào có kém ruột thịt. Bao năm qua, Tạ Thiệu Xung luôn phụ tá hắn, tận tâm tận lực, chưa từng oán giận.
Nhưng mà giao A Nhưỡng qua tay đệ ấy…
Tạ Hồng Trần mãi lâu không đáp. Tạ Thiệu Xung như đã gọi hồn hắn quay về thân thể, uyển chuyển muốn phá tan giấc mơ của hắn.
Nhưng hắn không muốn tỉnh.
Hắn vốn ở yên mãi trong điện Duệ Vân, nếu Hoàng Nhưỡng theo Tạ Thiệu Xung học nghệ, thế thì sẽ cực hiếm khi có thể nhìn thấy nàng ấy.
Tạ Hồng Trần muốn giữ nàng bên người, có lẽ đến cả đời cũng không sao. Chỉ cần mỗi ngày nàng ấy đến, quét bụi cho thư phòng, tưới nước cho gốc lan, nấu một chung trà xanh cho hắn.
Nàng là khúc ca trong trẻo của điện Duệ Vân, là bốn mùa luân chuyển của hắn.
Vừa nghĩ tới cảnh thả nàng vào sân tập trong môn, đám đệ tử kia sẽ ở gần nàng, sẽ cùng nàng nói cười, sẽ lấy nàng làm niềm vui. Ừm, sẽ còn cầu thân nàng.
Mấy năm rồi, người đến cầu thân nàng thật sự nhiều lắm.
Tạ Hồng Trần chậm rãi nói: “Không cần. Cô ấy đã luyện công ở điện Duệ Vân bao năm cũng quen thuộc rồi. E là tự dưng đi nội môn, trái lại còn thêm phiền phức cho sư đệ.”
Hắn vẫn từ chối, giống như một người lún vào bùn đủ sâu, từ chối cánh tay duỗi tới mình.
Tạ Thiệu Xung hết cách nói.
Hắn đành cười: “Cũng đúng. Đệ tử như vậy cũng chỉ có Tông chủ mới có phúc phận thu làm môn hạ. Mấy đứa nhóc dưới môn của sư đệ này, nếu có nửa thứ giống cô bé thôi, tôi cũng sợ ngủ rồi cũng cười tỉnh.”
“Sư đệ nói đùa.” Tạ Hồng Trần cụp mắt lên gốc lan, hoa nở quá rộ, đôi ngươi hắn ảnh đầy sắc rực rỡ: “Nếu bàn về thiên tư, cô ấy kém xa Giảm Lan.”
Ngài đang khiêm tốn, sao lại khiêm tốn.
Bởi ngài ấy xem Hoàng Nhưỡng là vật của mình. Thế là hơi chút khiêm tốn.
Tạ Thiệu Xung lúc trước chỉ lo lắng, giờ thì sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Giống như là nhìn thấy thủ túc nhập vào ma chướng, còn mình thì bất lực.
Hắn đứng dậy, nói: “Hôm nay chư đệ tử đang diễn luyện kiếm trận mới, hay Tông chủ cùng tôi đi xem một chút không?”
Tạ Hồng Trần lúc này mới nói: “Được.”
Tạ Thiệu Xung để hắn đi trước, mình theo sát phía sau. Lúc ra khỏi điện Duệ Vân, hắn có liếc thoáng về, bóng tường nhấp nhô, dĩ nhiên là hắn không nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.
Nhưng trong điện Duệ Vân này, bóng dáng nàng dường như ở khắp mọi nơi.
Chiều tà, Hoàng Nhưỡng ra khỏi điện Duệ Vân.
Theo thường lệ, nàng lại đi Kỳ Lộ đài xem giống.
Đám Hà Tích Kim không đến thăm hỏi nàng, nhưng mỗi tháng đều gửi tiền đến. Mà Khuất Man Anh còn gửi kèm thêm cho nàng ít quần áo trang sức, còn có món ngon các loại.
Người như Hoàng Nhưỡng, lòng lạnh như băng, thật ra không quá dễ dàng cảm động.
Nhưng nhận được túi lớn túi nhỏ, món linh linh lặt vặt các thứ, Hoàng Nhưỡng cũng sinh lòng nghiêng về bà dì không quen biết này.
Chỉ là… vẫn đừng nên qua lại đi.
Nếu không thì ngày mình báo thù rửa hận, tất yếu phải rút đao khiêu chiến với Ngọc Hồ Tiên Tông, những người gần gũi này phải làm sao chứ?
Thế là, Hoàng Nhưỡng chưa hề hồi âm.
Nàng chỉ dùng mớ tiền bạc, gầy dưỡng nhiều giống tốt nhất.
Nói cho cùng, chỉ là một giấc mơ.
Xem như làm những thứ này cũng đã là quá chuyên tâm.
Nàng đi thẳng đến Kỳ Lộ đài, con rối kia thế mà đã chăm đám cây giống đầy xịn xò.
Cỏ cũng nhổ bỏ, nước đã tưới, phân bón cũng đã rải khắp.
Hoàng Nhưỡng vô cùng kinh hỉ, thế là nàng càng có nhiều thời gian đấu tập với con rối.
Chiến lực của con rối này dĩ nhiên kém hơn con siêu cấp ở sân tập. Song nó nhỏ hơn, chiêu thức gọn gàng hơn.
Hơn nữa, nó còn đeo vũ khí.
Vũ khí của nó là một thanh kiếm, đến cả kiểu dáng cũng bị nhái Tâm kiếm của Tạ Linh Bích y hệt.
Hoàng Nhưỡng xem nó thành Tạ Linh Bích, ra chiêu chết chóc. Một trận đấu tập hết một canh giờ.
Nàng không thể tiếp tục đánh nữa —— trời sắp tối rồi.
Sau mười năm chịu tù hình, nàng không thể chịu đựng được bóng đêm.
Hoàng Nhưỡng vừa tính dời vài ngọn pháp bảo Trăng Soi lên, vừa đi qua hồ Bạch Lộ. Nàng đưa mắt nhìn bờ hồ, bình thường kiểu gì ở đấy cũng sẽ chất đống rất nhiều thư tình.
Đám đệ tử bên ngoài du học đều biết Kỳ Lộ đài là chỗ của nàng. Thế là mỗi lần viết thư xong đưa tới đây.
Cũng không biết bọn hắn hẹn thế nào mà thành lệ, mớ thư từ đều thống nhất đặt ở hồ Bạch Lộ, dùng đá cuội chặn lại.
Hoàng Nhưỡng mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy một chồng thật dày.
Song hôm nay một phong cũng không có.
Thật đúng là… đột nhiên thanh tịnh nhỉ.
Hoàng Nhưỡng nhíu mày, bước nhanh qua.
Sau khi nàng đi rồi, Kỳ Lộ đài lại quay về vẻ yên tĩnh.
Lúc này, có kẻ trộm lẻn lên, bước nhanh đến cạnh hồ Bạch Lộ, thừa dịp bóng đêm che khuất, hắn nhét một phong thư vào cạnh hồ Bạch Lộ. Dùng đá cuội chặn lại.
Xong xuôi, hắn lặng lẽ mò mẫm rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, con rối trong góc khuất đột nhiên phát ra một tiếng răng rắc nhỏ.
Sau đó, nó chậm rãi đi đến cạnh hồ Bạch Lộ, đẩy hòn đá cuội lên, nhặt phong thư lên. Sau đó nó hé miệng, nhe hàm răng bén như đao. Nó nhét thư vào miệng, rột rột vài tiếng, bức thư vụn thành bột phấn.
…
Ti Thiên giám.
Giám Chính đại nhân xem trong Cửu Khúc Linh đồng, con rối xé nát bức thư xong xuôi, mới hừ lạnh một tiếng.
Bên ngoài, Thiếu giám Chu Tương đi vào, bẩm: “Giám Chính. Ngọc Hồ Tiên Tông đưa thư tới, muốn một số hung bản. Hạ quan đã chuẩn bị đầy đủ.” Cô lôi ra một phong văn thư, nói: “Nếu Giám Chính duyệt qua không gì sai sót, hạ quan phái người đưa sang.”
Đệ Nhất Thu tiếp nhận văn thư, quả nhiên là về khoản hai trăm tấm hung bản.
Y tiện tay ký tên, nói: “Không cần phiền toái. Bổn tọa tự mình đưa sang.”
Y phất tay: “Bổ tọa thân là Giám Chính Ti Thiên giám, dĩ nhiên không để ý tiểu tiết.”
Này không phải ngài không để ý tiểu tiết, mà, sắp thành chân chạy luôn rồi. Chu Tương âm thầm phỉ nhổ.
Nhưng, Giám Chính đại nhân nói được làm được.
Y cầm theo hai trăm tấm hung bản, tự thân đi Ngọc Hồ Tiên Tông —— cũng không sử dụng phù Truyền Tống.
Chư đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông nhìn thấy hắn, thần sắc đầy chết lặng.
Không gì khác, thật sự là… vị Giám Chính đại nhân này quá siêng chạy vặt.
Tạ Thiệu Xung vừa nghe thấy người đến là y, bèn nhức đầu hết sức.
Tạ Hồng Trần không muốn ra mặt, hắn đành tự ra nghênh đón. Nhưng Đệ Nhất Thu cần gì hắn nghênh đón đâu?
Bây giờ vị Giám Chính Ti Thiên giám này đã quá quen thuộc.
Quả nhiên, vừa thấy Tạ Thiệu Xung, y lập tức nói: “Thiệu Xung tiên hữu, không nghĩ là lại gặp nhau nhanh vậy.”
Tạ Thiệu Xung bất lực phỉ nhổ: “Tại hạ cũng không nghĩ ra, thậm chí đến việc nhỏ như giao mấy miếng hung bản mà Ti Thiên giám cũng phải do Giám Chính tự mình đến cửa.”
—— Ti Thiên giám mấy người không có ai sao?!
Giám Chính đại nhân lại mỉm cười, nói: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay bổn toạ tới đây là muốn gặp Tạ Tông chủ.”
Được nha, cuối cùng ngươi cũng còn có chút chính sự.
Tạ Thiệu Xung hỏi: “Tông chủ đang lúc bế quan, không biết Giám Chính đại nhân có chuyện gì quan trọng? Tại hạ sẽ thông bẩm lại.”
“Không gì.” Giám Chính đại nhân chậm rãi nói, “Chỉ là đương lúc rảnh rỗi, đột nhiên nhớ đến Tạ Tông chủ, chỉ tới để chào thôi.”
Hắn đáp: “Tông chủ đang khổ luyện vào lúc quan trọng gấp rút nhất, tấm thịnh tình của Giám Chính, tại hạ chuyển đạt thay là đủ. Về phần gặp nhau… không cần đâu.”
Nhưng mà, hắn quá coi thường Đệ Nhất Thu.
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu nói tiếp: “Thật ra, là liên quan tới chuyện trang bị pháp khí phối hợp cho con rối.”
“Trang bị, pháp, khí, phối hợp?!” Tạ Thiệu Xung kinh ngạc ngớ cả ra.
Giám Chính đại nhân đầy thành khẩn, nói: “Đúng vậy. Con rối hiện giờ chỉ dùng kiếm chiêu, song nếu nó được cầm đao, tự nhiên có thể dùng trong diễn luyện đao pháp. À, côn, thương, bổng, quyền, nếu có thể hao chút tâm tư cũng không phải không thể.”
Con mẹ nó ngươi! Tạ Thiệu Xung tốt tính vậy mà suýt mắng ra miệng.
Một con rối này của ngươi, là định hao bao nhiêu linh thạch của bọn ta thế?!
Nhưng hắn còn cách nào?
Nếu con rối có thể trang bị mớ pháp khí này, với phần diễn luyện chiêu thức của đệ tử mà nói, có thể nói là rất có bổ ích.
Hắn đành phải đi bẩm báo Tạ Hồng Trần.
Tạ Hồng Trần không có tâm tình, trực tiếp lệnh Tạ Thiệu Xung mời Đệ Nhất Thu đến điện Duệ Vân.
Đệ Nhất Thu đi vào điện, song chưa thể nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.
—— Hoàng Nhưỡng luyện kiếm ở sân tập sau điện, dĩ nhiên là y không vào được.
Tạ Hồng Trần cho người mời y vào thư phòng, Đệ Nhất Thu mới đó đã thấy gốc lan trên bàn sách của hắn.
Hoa toả hương thơm ngào ngạt vậy, từ tay người nào mà ra, còn cần nhiều lời sao?
Giám Chính đại nhân lập tức thấy hơi chua chua, nhưng nhớ tới Lý Lộc, y rất nhanh lại đè xuống cơn ghen.
Lý Lộc nói đúng, Tạ Hồng Trần là sư tôn của Hoàng Nhưỡng, mình vẫn không nên đắc tội quá mức, tránh chọc nàng khó xử.
Vì thế, hiếm khi mà y làm lễ vãn bối chào Tạ Hồng Trần: “Đệ Nhất Thu chào Tạ Tông chủ.”
Y vái chào kiểu đó, Tạ Hồng Trần càng hồ nghi trong lòng — Đệ Nhất Thu khách khí vậy từ bao giờ?
Hắn đáp lễ lại, nói: “Giám Chính đại nhân không cần khách khí. Nghe Thiệu Xung nói, ngài lại đề cập đến pháp khí cho con rối?”
Điểm này, cách nhìn của Tạ Hồng Trần giống Tạ Thiệu Xung —— ngươi còn gì nữa không hay là hết rồi?
Mà Giám Chính đại nhân đầy hữu lễ, nói: “Đúng vậy. Con rối trang bị pháp khí khác nhau thì có thể diễn luyện công pháp khác nhau. Nhưng Tạ Tông chủ không cần phải lo lắng, pháp khí của con rối cũng không đắt đỏ.”
Nói đến đây, y đột nhiên chuyển chủ đề. Y lấy trong túi Trữ Đồ ra một túi trà, nói: “Nghe nói Tông chủ thích trà, hôm nay bổn tọa tới bèn tiện tay đem ít. Xin Tông chủ chớ ghét bỏ.”
Y dâng túi trà lên, mãi lâu Tạ Hồng Trần không dám nhận.
Nhưng cũng may, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn, nhận lấy nhẹ ngửi, phát hiện là một loại trà nổi tiếng khác. Cũng nổi danh với Nhất Biện Tâm có tên Lạc Dương Tuyết, xuất xứ từ chính tay Tức lão gia tử. Cũng là trà ngon hiếm có.
“Giám Chính đại nhân thật sự có lòng.” Tạ Hồng Trần đầy khả nghi trong lòng, nói chuyện cũn hết sức cân nhắc cẩn thận, “Nhưng vô công bất thụ lộc, sao bổn Tông chủ có thể nhận lễ lớn vậy của Giám Chính chứ?”
Giám Chính đại nhân thành khẩn nói: “Mấy năm trước tại hạ còn trẻ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Đã đắc tội nhiều chỗ, xin Tạ Tông chủ rộng lòng tha thứ.”
Đệ Nhất Thu xắn ống tay áo, vái chào Tạ Hồng Trần thật sâu, nói: “Tạ Tông chủ là sư tôn của Nhưỡng cô nương cũng coi như là trưởng bối của tại hạ. Đã là trưởng bối, tất nhiên không thể bất kính.”
…
Giám Chính đại nhân đang định dâng món lễ vật khác, liền bị Tạ Hồng Trần đuổi ra.
Không chỉ không được gặp giai nhân, còn bị đối đãi như thế.
Giám Chính đại nhân lập tức khôi phục bản tính, lộ ra một vẻ chanh chua