Cuối cùng Quả Nhãn cũng thoát khỏi nguy hiểm, được Thẩm Thiếu Khanh cứu về, nhưng vẫn cần ở bệnh viện dưỡng bệnh một thời gian dài.
Ban đêm Trình Thiên Nhiễm ở trong toilet giặt chiếc áo khoác bị dính máu của anh, trong đầu vẫn suy nghĩ đến giấc mộng khi mình ngủ quên ở ngoài bệnh viện kia.
Hình như cô nghe được anh khẽ lẩm bẩm ở bên tai nói thích cô, hình như anh còn hôn cô.
Cô xoa nắn chiếc áo khoác đang ngâm trong nước của anh, cúi đầu cười khổ, anh dịu dành với cô như thế, chắc cũng chỉ tồn tại trong mộng của cô thôi, Tô Mặc Trừng ở hiện thực sẽ không nói thích cô đâu, anh chỉ biết lạnh lùng nói cô không có tư cách thích anh.
* * *
Ngày thứ hai sau khi tan tầm Tô Mặc Trừng liền trực tiếp đi đến gia viên thú cưng, thời điểm anh đến Trình Thiên Nhiễm vẫn đang ở trường học chưa lại,sau khi đẩy cửa ra thì liền nhìn thấy Thẩm Thiếu Khanh, người mà hôm qua đã chữa cho Quả Nhãn.
Thẩm Thiếu Khanh thấy anh thì nở nụ cười lịch sự, tránh ra nhường vị trí cho Tô Mặc Trừng thăm Quả Nhãn.
Quả Nhãn nằm trên thảm, vẻ mặt mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khó chịu, trên người nó quấn miếng băng rất dày, thoạt nhìn như một viên tròn tròn, Tô Mặc Trừng đưa tay sờ nó, Quả Nhãn ngửi được mùi của anh liền mở to mắt, cuối cùng cũng có chút tinh thần, đưa đầu lưỡi liếm tay anh.
Bên kia Thẩm Thiếu Khanh thấy thế bèn chậc một tiếng, tuy rằng con chó này tính tình ngoan ngoãn, nhưng không phải đối với anh cũng nhiệt tình như thế, trừ Trình Thiên Nhiễm là nó thân thiết ra, thì đây là lần đầu tiên Thẩm Thiếu Khanh thấy Quả Nhãn thân thiết với người không phải là chủ nó như vậy.
Tô Mặc Trừng hỏi Thẩm Thiếu Khanh những tình huống cơ bản của Quả Nhãn, theo như lời nói của Thẩm Thiếu Khanh thì nó vẫn còn ở đây quan sát tịnh dưỡng một khoảng thời giang nữa. Nghe thấy Quả Nhãn không ngừng kêu to, Tô Mặc Trừng nắm chân trước của Quả Nhãn, nhẹ nhàng nắm đệm thịt trấn an nó.
Thẩm Thiếu Khanh đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua sau khi phẫu thuật cho Quả Nhãn xong, ra ngoài thì vô tình nghe được đoạn đối thoại của ba mẹ Trình Thiên Nhiễm, anh khẽ cười, đưa tay để vào túi áo blouse, thản nhiên hỏi: "Tiên sinh đây là bạn trai của nha đầu Trình kia."
Tô Mặc Trừng nghe được Thẩm Thiếu Khanh tự nhiên gọi Trình Thiên Nhiễm là nha đầu Trình, tr trong lòng có chút không vui, khẽ nhăn mày lại, ngẩng đầu thấy vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Thiếu Khanh, anh lạnh nhạt trả lời: "Vẫn chưa phải."
Lúc Thẩm Thiếu Khanh cười càng rực rỡ, anh đã nói rồi, Trình Thiên Nhiễm có đối tượng làm sao mà không đến khoe anh chứ, không đúng, đợi chút...
"Vẫn chưa phải?" Thẩm Thiếu Khanh nhấn mạnh chữ "Còn", ánh mắt có chút bỡn cợt nhìn Tô Mặc Trừng, "Việc đó... Ngại quá, tha thứ cho tôi muốn hỏi một câu nữa, ý của "Vẫn chưa phải" có phải là... "
"... Anh đang theo đuổi cô ấy?"
Thẩm Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tô Mặc Trừng có chút khó coi, khoát tay kịp thời làm sáng tỏ: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi và nha đầu kia luôn cãi nhau, hai chúng tôi chính là bạn bè đối địch của nhau."
"Tô Mặc Trừng: "Ừ."
Cũng không biết là anh thừa nhận đang theo đuổi, hay là trả lời câu nói của Thẩm Thiếu Khanh nói mình và Trình Thiên Nhiễm là bạn bè đối địch.
Nhưng mà sau khi Thẩm Thiếu Khanh tỏ vẻ với anh, anh ta chỉ là bạn của Trình Thiên Nhiễm, vẻ mặt đang nhíu chặt của Tô Mặc Trừng đã hòa hoãn hơn.
Sau đó Thẩm Thiếu Khanh lại cùng Tô Mặc Trừng nói một ít chuyện của Trình Thiên Nhiễm, mà người đứng ngoài cửa vẫn không đẩy vào, bọn họ nói chuyện cô đều nghe được.
Mãi đến khi Thẩm Thiếu Khanh gần như muốn đưa lịch sự đen tối của cô từng chút góp lại tất cả đều nói với Tô Mặc Trừng, Trình Thiên Nhiễm mới đẩy cửa bước vào.
Bởi vì ngày hôm qua Tô Mặc Trừng giúp cô, sau khi vào Trình Thiên Nhiễm thậm chí còn chủ động chào hỏi anh, nhưng cũng chỉ đơn giản gật đầu với anh.
Trình Thiên Nhiễm vòng đến bên kia, sau đó đau lòng nói chuyện với Quả Nhãn.
Thẩm Thiếu Khanh nói với Trình Thiên Nhiễm mình còn chút việc, vừa định đi ra ngoài, Đổng An Khả liền mang đồ ăn đứng ngay cửa. Khi nhìn thấy Tô Mặc Trừng thì cô lịch sự gọi một tiếng: "Tổng giám đốc."
Tô Mặc Trừng gật đầu: "Ừm"
Đổng An Khả chào hỏi Tô Mặc Trừng sau đó vô cùng tự nhiên cười "Hi" với Thẩm Thiếu Khanh coi như chào hồi, sau đó đặt ấm giữ nhiệt trên bàn và mở ra, kêu Trình Thiên Nhiễm đi qua, "Nhiễm Nhiễm, tớ làm cơm rồi, cậu ăn chút đi, ăn xong thì chơi với Quả Nhãn tiếp."
"Cậu bày ở đó đi, một lát nữa tớ sẽ ăn." Trình Thiên Nhiễm không ngẩng đầu lên mà trả lời, nhìn Quả Nhãn đang làm nũng với cô, khóe miệng cô rốt cục hiện lên nụ cười yếu lên cười yếu ớt.
"Ăn trước đi." Tô Mặc Trừng đột nhiên mở miệng.
Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, anh đã đứng lên chuẩn bị ra về.
Trình Thiên Nhiễm nói: "Đi thong thả."
Thái độ đặc biệt lễ phép, nhưng cũng thật xa cách.
Tô Mặc Trừng mím môi, "Ừm" một tiếng liền mở cửa rời khỏi.
Ở hành lang đụng phải người mới đi ra không lâu Thẩm Thiếu Khanh, Thẩm Thiếu Khanh nở nụ cười, đợi lúc Tô Mặc Trừng đi ngang qua, liền nói: "Tiên sinh, anh như vậy không thể theo đuổi người ta đâu."
Có ai theo đuổi người khác mà bị động như vậy.
Tô Mặc Trừng dừng bước lại một chút, nhìn anh ta một cái, Thẩm Thiếu Khanh nói: "Anh phải cho cô ấy biết anh thích cô ấy, biết anh để ý cô ấy, biết anh đang theo đuổi cô ấy chứ."
Tô Mặc Trừng trầm ngâm một chút, nói: "Cám ơn."
Ngày hôm sau Tô Mặc Trừng suy nghĩ vẻn vẹn một ngày, anh nên theo đuổi cô thế nào để cô biết rằng anh rất để ý đến cô, rốt cục khi thấy Đổng An Khả đưa cô đến bệnh viện cho Trình Thiên Nhiễm lần nữa, anh đã nghĩ ra được mình phải làm như thế nào.
Cách một ngày là ngày 10 tháng 9, lễ nhà giáo.
Buổi sáng sau khi xong cuộc họp, Tô Mặc Trừng đợi người khác đi ra hết thì gọi Đổng An Khả ở lại.
Đổng An Khả có chút kinh ngạc, "Tổng giám đốc, còn có chuyện gì sao?"
"Có chuyện muốn nhờ cô."
Vẻ mặt của anh nghiêm trọng khác thường, thậm chí còn nghiêm trọng hơn mỗi khi anh họp, khiến Đổng An Khả cũng thêm coi trọng chuyện anh sắp nói tới.
"Anh cứ nói." Đổng An Khả căn bản không có nhận ra manh mối, lần này anh không nói là "Có chuyện cần cô làm" mà lại nói "Có chuyện mới nhờ cô".
Tô Mặc Trừng đi đến trước mặt cô, nói: "Bữa cơm tối nay, có thể để cho tôi làm cho cô ấy không?"
"Nếu cô ấy hỏi thì cô nói là do cô làm."
Đổng An Khả: "..."
"Tổng giám đốc anh..."
Trong ấn tượng của cô, Tô Mặc Trừng chưa bao giờ lẫn lộn giữa công và tư, trong thời gian làm việc anh sẽ không nói chuyện cá nhân, lần này đột nhiên như vậy, khiến cho cô thật hoảng sợ.
"Có thể chứ?"
Đổng An Khả nuốt nước miếng, cả gan hỏi anh: "Anh thích Nhiễm Nhiễm?"
Tô Mặc Trừng: "Ừ"
"Nghiêm túc?"
Tô Mặc Trừng nhìn cô một cái, trả lời chi tiết: "Ừm."
Đổng An Khả cười rộ lên, "Tôi đã nói mà, đêm đó hai người cãi nhau, người thông minh đều có thể nhìn ra anh có ý với Nhiễm Nhiễm nên mới có thể tức giận như vậy, chỉ có Nhiễm Nhiễm ngốc nghếch kia mới nói là anh ghét cô ấy."
"Nhưng mà, tổng giám đốc, " Đổng An Khả nói đúng trọng tâm: "Lời của anh nói quả thật có chút quá đáng, đừng nói là Nhiễm Nhiễm, đổi lại là một cô gái khác nghe được người mình thích nói bản thân mình như vậy cũng sẽ có chút khó chịu."
Tô Mặc Trừng dựa vào bàn hội nghị, lấy tay chống tại trên mặt bàn, lông mi cụp xuống.
Anh không khống chế được bản thân, khi nghĩ đến cô đã quen biết Giang Kha Tố được bảy năm, hơn nữa cô còn coi trọng người kia như vậy, anh liền mất lý trí, nói những lời này với cô.
"Theo lời tôi, " Đổng An Khả sửa sang lại xấp tư liệu trong tay, "Hai người nói với nhau rõ ràng, anh xin lỗi cô ấy, khiến cho cô ấy hiểu ý của anh không phải như cô ấy nghĩ, Nhiễm Nhiễm sẽ tha thứ cho anh mà, dù sao cô ấy cũng thích anh đến như vậy."
Tô Mặc Trừng yên lặng, Đổng An Khả cho rằng anh sẽ không chấp nhận lời nói của mình, kết quả anh lại thấp giọng đồng ý.
Đổng An Khả thở phào nhẹ nhõm, nhìn bọn họ cứ quay vòng mỗi ngày như vậy khiến cô còn sốt ruột thay bọn họ, lúc này cười rộ lên, nói: "Tôi giúp anh, buổi chiều anh mang cơm lại, tôi sẽ đến lấy."
Chút nữa nói cho Nhiễm Nhiễm ngốc nghếch kia biết, cô ấy nhất định sẽ rất vui. Nghĩ như vậy tâm trạng Đổng An Khả tốt lên.
Tô Mặc Trừng nói: "Cám ơn."
"Không cần, tôi cũng muốn hai người tốt đẹp." Đổng An Khả ôm cặp hồ sơ, "Không chuyện khác tôi đi làm việc đây."
"A, đúng rồi, " đi đến cửa phòng họp Đổng An Khả lại quay đầu nhắc nhở anh: "Nhiễm Nhiễm thích nhất là món thịt xào dứa.
Kỳ thực Đổng An Khả không nói câu cuối cùng này, Tô Mặc Trừng cũng biết cô thích ăn thịt xào dứa nhất, trước đây có một lần ở trong phòng trà cô gọi điện cho cô ấy nói là cô thích thịt xào dứa nhất, lúc đó vừa vặn anh đi qua, thì nghe được, từ đó anh liền nhớ kỹ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều luyện tập, muốn một ngày nào đó, cô có thể ăn một lần, đồ ăn mà anh tự tay làm vì cô.
Hôm đó buổi chiều, sau khi tan làm Đổng An Khả đến nhà hàng gần đó ăn món gì đơn giản, sau đó về nhà lấy áo khoác và đến bệnh viện thú cưng để đưa cho Tô Mặc Trừng theo như lời nhắn của Trình Thiên Nhiễm, Thẩm Thiếu Khanh thấy lần này cô chỉ cầm một cái áo khoác to, liền trêu ghẹo nói: "Ồ, hôm nay không cần mang cơm đến sao!"
Đổng An Khả cười vui vẻ, "Về sau việc này sẽ có người nhận rồi! Nhiễm Nhiễm không cần đầu bếp nữ là tớ đây nữa, bởi vì đã có người nấu ăn cho cô ấy rồi!"
"Chậc, " Thẩm Thiếu Khanh nhíu mày, "Tổng giám đốc kia coi như thông suốt rồi."
Đổng An Khả: "..."
Nhưng mà một khoảng thời gian trôi qua, Tô Mặc Trừng nhưng vẫn không có xuất hiện.
Trái tim Đổng An Khả theo đó liền không yên, tổng giám đốc sẽ không lừa cô chứ? Nhưng mà anh ấy không giống như loại người không tuân thủ uy tín!
Lúc Trình Thiên Nhiễm đế, Đổng An Khả vẫn đang gọi điện cho Tô Mặc Trừng, điện thoại thì có thể gọi được đó, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Trình Thiên Nhiễm thấy bộ dáng lo lắng của cô ấy, không ngừng gọi điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Khả cậu làm sao vậy?"
"Tiểu Khả?"
"Tiểu Khả? Có chuyện gì sao?"
"A?" Đổng An Khả hoảng loạn lắc đầu, "Không... Không có việc gì."
Sau đó đi đến bên cạnh Trình Thiên Nhiễm, xin lỗi nói: "Việc này, Nhiễm Nhiễm, hôm nay đột nhiên tớ rất muốn ăn bít tết, cho nên không làm cơm, chúng ta thăm Quả Nhãn xong, tối nay ra ngoài ăn nhé?"
Trình Thiên Nhiễm cúi đầu chăm sóc Quả Nhãn, không thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của Đổng An Khả, lên tiếng trả lời nói: "Được thôi."
"Ai đúng rồi, " Trình Thiên Nhiễm đột nhiên nói, trái tim Đổng An Khả vừa mới hạ xuống nháy mắt lại đập mạnh lên, sau đó nghe được cô hỏi: "Đã lấy áo qua đây không? Có đưa cho anh ấy chưa?"
Đổng An Khả chột dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô còn tưởng rằng bản thân nói dối bị Nhiễm Nhiễm nhìn ra, lắc đầu: "Quần áo thì có lấy qua đây, nhưng tổng giám hôm nay không có tới."
Trình Thiên Nhiễm nghe được anh không có tới, lại nghĩ đến lần trước ở ngoài cửa nghe được anh thừa nhận với Thẩm Thiếu Khanh là đang theo đuổi cô, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, làm sao anh có thể theo đuổi cô chứ?
Cũng chỉ nói mà thôi.
Trong lòng Trình Thiên Nhiễm có chút chua chát, trên mặt cười cười, "À, Tiểu Khả ngày mai mang đến công ty trả lại cho anh ấy đi."
Đổng An Khả muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đơn giản trả lời lại: "Được."
"Rạng sáng nay tớ sẽ bay, mấy ngày này không ở đây Quả Nhãn liền nhờ cậu."
Đổng An Khả lập tức trừng mắt thật to, "Rạng sáng nay bay? Lần trước không phải nói ngày 13 mới đi sao? "
Trình Thiên Nhiễm cũng rất bất đắc dĩ, "Thời gian huấn luyện khép kín trước trận đấu của bên đó đột nhiên có chút thay đổi, khiến thời gian rất căng thẳng, tớ phải canh thời gian bay của máy bay, sau đó phải đi huấn luyện liền, đêm nay tớ không còn quá nhiều thời gian."
Đổng An Khả lo lắng hỏi: "Vậy hành lý cậu đã soạn xong chưa? Hộ chiếu và visa thì sao? Đều chuẩn bị tốt chứ?"
Trình Thiên Nhiễm gật đầu, "Đã sớm chuẩn bị rồi, đều soạn xong hết."
Đổng An Khả vẫn là không tiếp nhận được Trình Thiên Nhiễm đột nhiên ra nước ngoài sớm để chuẩn bị cho chuẩn đấu, có chút hoảng hốt, cuối cùng thở dài một tiếng, Nhiễm Nhiễm và tổng giám đốc sao lại trắc trở như vậy chứ.
"Tớ lái xe đưa cậu đi."
"Không cần đâu, " Trình Thiên Nhiễm từ chối, "Một lát ăn xong cơm chiều sẽ về nhà lấy hành lý, đến lúc đó tớ gọi xe lại, ngày mai cậu còn phải đi làm, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút đi."