Trạch Trực Cảnh không thích Cố Phong, Cố Phong cũng thế và mọi người xung quanh đều có thể dễ dàng cảm nhận được điều này.
Đơn giản mà, một thằng nhóc quan trọng với Dực Dụ như thế sẽ cản trở việc anh theo đuổi cậu, Cố Phong lại thấy chướng mắt vì có thể anh đột nhiên xuất hiện lẽo đẽo sau lưng bạn thân mình.
Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh đi về nhà, quả thật ngôi nhà yên ắng chẳng có ai ở nhà, cậu ngồi nghịch điện thoại chờ Trạch Trực Cảnh lọ mọ nấu ăn, ngồi hoài cũng chán nên đi vào bếp đứng im lặng nhìn hắn, giờ mới để ý bàn tay của anh cực kỳ đẹp, có thể là thừa hưởng từ bàn tay phẫu thuật của bố nên đẹp nhỉ.
Dực Dụ đi đến tủ lạnh mở ra liền ngạc nhiên ngu người nhìn bên trong, nguyên liệu nấu ăn thì ba phần, bảy phần còn lại đều là rượu với bia lạnh, giờ mới nhớ lại hình như lúc lần đầu tiên xuất hiện ở nhà Trạch Trực Cảnh là cậu đang ở trong phòng của anh. Vẫn nhớ mang máng được trong phòng Trạch Trực Cảnh có tủ kính trưng bày rượu vang nhỉ.
Đây là bản thân hắn thích sưu tầm rượu hay là ba hắn để ké phòng? nhìn thiết kế chai rượu chắc có vẻ đắt nhỉ, đúng rồi nhà tận có hai bác sĩ thì kiếm tiền chắc chắn rất nhiều, lại chỉ nuôi có một đứa con trai thôi.
'' Cậu mở tủ ra nhìn được mười phút rồi đó ''
Dực Dụ giật mình, cái hơi lạnh của tủ phà ra lúc này mới cảm nhận được, lạnh chết ông đây rồi. Cậu đóng tủ đi tới sát bên anh hỏi.
''Bố cậu sưu tầm rượu à? ''
Trạch Trực Cảnh thái cà rốt ra vừa trả lời ''Không,là của tôi hết đấy ''
''Cậu còn nhỏ thế sưu tầm rượu làm gì ''
Anh bỏ dao xuống, cuối đầu lấy cái đĩa bỏ hết cà rốt và cà chua vào đó rồi nghiên đầu nhìn Dực Dụ phì cười trả lời ''Để sau này uống với vợ, nếu cậu lấy tôi thì tất cả đều là của cậu ''
Dực Dụ ''....''
''Thần Kinh''
Nghe cậu bạn cùng bàn của mình mắng, anh cười run cả bã vai, giây sau nghiệp đến dầu ăn văng vào mắt khiến anh giật mình vội lấy tay che vừa dụi.
Dực Dụ thấy liền chuồm người đến nhìn anh hỏi.
''Này, có sao không?''
''Khó chịu lắm,chắc phải lấy nước rửa rồi ''
''Nào cậu bỏ tay ra đi, cho tôi xem thử ''
Anh nghe lời bỏ tay ra mở mắt liền thấy được gương mặt của Dực Dụ nhìn nhìn với khoảng cách rất gần.
''....''
Dực Dụ ''Sao đỏ thế, hay đi bệnh viện đi ''
Anh cười ngốc nói đùa trêu chọc cậu ''Mẹ tôi nói nếu thứ gì đó văng vào mắt chỉ cần người khác hôn lên mắt ngậm lấy lông mi là hết liền ngay ''
Dực Dụ nhìn anh ''ồ'' một tiếng rồi nhón chân ngay lập tức làm theo lời anh hôn lên mắt, môi ngọ ngoạy tìm lấy lông mi.
Trạch Trực Cảnh ''....''
Anh cứng đờ người, vốn dĩ là nói đùa một câu vô lý thế mà Dực Dụ cũng tin thật, hay là vì nghe đến mẹ là bác sĩ nên dặn gì đều có ích? cậu đơn thuần hơn anh nghĩ nhỉ...
Biết người ta bị lừa rồi cũng chẳng né ra cứ đứng im cho người ta hôn mắt, lúc sau Dực Dụ buông ra nhìn Trạch Trực Cảnh hỏi ''Hết chưa? ''
Anh tỉnh bơ nhìn cậu lắc đầu, thốt ''Chưa, cậu làm lại được không ''
Nói xong anh nhắm mắt cúi người xuống bằng chiều cao của Dực Dụ, cậu cũng làm theo như thế tận bốn lần mà không biết mình bị lừa.
Ăn tối xong Trạch Trực Cảnh đi theo Dực Dụ về nhà, hỏi đến món ăn thì cậu bạn chỉ trả lời ngắn gọn.
'' Tạm được, cũng chẳng ngon lắm ''
Trạch Trực Cảnh ''Vậy buổi tối tan học cậu qua nhà tôi ăn cơm, chắc chắn sẽ có ngày cực kỳ ngon cho xem ''