“Sang Won à, đừng có thích hyung quá nữa, mau về lớp cậu đi. Cậu quan tâm đến tôi nhiều quá đấy, repost cả những chuyện của tôi mà chính tôi còn chẳng biết. Cậu có làm thế này bao nhiêu đi nữa thì tôi cũng không quan tâm tới cậu một chút nào đâu ạ.”
“Ý em là chuyện này lạ thật ấy chứ. Hyung mà là gay thì làm gì có chuyện không đổ em cái rầm chứ.”
Cheon Sang Won chống tay lên bàn rồi đột nhiên cúi sát xuống phía tôi. Cái thằng ranh này lại nói gì thế hả.
Tôi nghĩ hay là bảo cho cậu biết mình không phải là gay, nhưng rồi lại thôi. Sợ bọn trẻ trong lớp nghe thấy lại nghĩ là tôi ghét hết con trai tụi nó, với lại cũng chẳng nhất thiết phải phủ nhận làm gì.
Dẫu sao thì ngoài vụ đó ra cũng đã có đầy rẫy tin đồn về tôi. Nào là hồi cấp II đã đánh nhau 1 chọi 7, rồi tôi là Chó điên đã ghim thằng nào thì sẽ đánh thằng đó tới chết mới thôi, rồi nào là tôi bỏ nhà đi bụi đời trộm cắp xong suýt nữa phải vào trại giáo dưỡng nữa thì phải… còn có cả mấy tin đồn như vậy nữa cơ mà.
Tới tận năm 29 tuổi, tôi vẫn chưa từng thích con trai, nhưng tôi có lần nghe một cấp dưới trong quân đội nói là bản thân thích con trai, lúc ấy tôi chỉ nghĩ ‘À, ra là vậy’. Vì chuyện đó cũng có thể hiểu được.
“So với Cha Yeo Woon thì em chỉ thiếu mỗi vụ chạy thôi còn gì. Chứ ngoại hình, thành tích, body đều quá ổn.”
“Tính cách.”
“Thằng ranh đó tính cách cũng có ra sao đâu ạ.”
“Yeo Woon chỉ hơi hỗn một chút thôi, còn cậu thì xấu xa hẳn luôn rồi. Về đi. Sắp vào tiết rồi đó.”
“Em ấy mà, em định sẽ vào đội điền kinh rồi giẫm nát Cha Yeo Woon luôn.”
Một tuyên bố đơn phương. Câu nói không rõ mục đích đó làm đầu tôi đơ ra mất một thoáng. Giẫm nát cái gì cơ?
“Hôm nay học xong, anh đến xem tập đi.”
Cheon Sang Won chào tôi một cách đầy vui vẻ rồi ra khỏi lớp.
Một cơn gió đầy bụi từ bên ngoài thổi tung tấm rèm. Tôi bật ho sặc sụa.
Tay ôm cổ, tôi nhìn trân trối ra cửa lớp.
Rút cuộc tại sao bấy lâu nay chuyện gì cậu ta cũng cứ như thế vậy nhỉ, cái đồ debuff điên khùng kia.
*
Đội điền kinh trường cấp III nam sinh Shinyeop là một đội thể thao khá là có truyền thống và uy tín. Có lẽ là vậy.
Từ hồi cấp II, Cha Yeo Woon đã là vận động viên tiềm năng, cậu ấy vào học trường này nhờ vào thành tích điền kinh của mình – chỉ cần nhìn thế là đủ hiểu. Bằng khen của đội điền kinh còn được trưng bày ở hành lang của trường nữa mà.
Vậy nên, tôi vẫn ôm hy vọng rằng đó không phải là một nơi mà một thằng ranh dặt dẹo lớp 11 tự nhiên hứng lên tới đó nộp đơn là cứ thế được cho vào.
Mà dù có nhận đơn xin vào đi nữa thì trước tiên cũng phải xem thử khả năng thế nào đã chứ. Giống như bên câu lạc bộ bóng đá, lính mới phải bắt đầu từ việc nhặt bóng cơ mà.
Nhưng lúc này, Cheon Sang Won lại đang đứng bên cạnh Cha Yeo Woon.
“Gì thế này?”
Nhấp nhổm trên khán đài, tôi trân trối nhìn cái tình huống không thể hiểu nổi kia.
Dù thế nào đi nữa thì Cha Yeo Woon cũng là vận động viên triển vọng nổi tiếng cả nước. Và là gương mặt của đội điền kinh trường Shinyeop kia mà. Thế nhưng bây giờ, người ta lại bảo cậu ấy chạy thi với một thằng hôm nay vừa mới ló mặt vào đội hay sao?
‘Em sẽ giẫm nát Cha Yeo Woon.’
Câu tuyên bố của Cheon Sang Won cứ lởn vởn trong đầu tôi đến phát bực nên sinh hoạt cuối giờ xong, tôi ra sân thể dục ngồi. Lúc tôi đến nơi thì đã là thế này rồi.
Tình hình là sắp diễn ra cuộc đọ sức giữa hai người Cha Yeo Woon với Cheon Sang Won.
“Thế này mà nghe được à?”
Như thể nghe thấy tôi lẩm bẩm, Cheon Sang Won đột nhiên giơ tay vẫy tôi.
“Ô! Myung Ha hyung! Anh đến xem đấy à!”
Đừng làm bộ thân quen với tôi. Bao người đang nhìn kia kìa.
Đang giờ tập mà vô tổ chức vậy, đáng bị cảnh cáo lắm, nhưng Cheon Sang Won cứ ngang nhiên như ở nhà mà lại chẳng thấy ai nói gì. Ngay cả giáo viên cầm còi cũng không phản ứng gì.
“Cha Yeo Woon, cố lên!”
Tôi đáp lại bằng việc nhiệt tình cổ vũ cho Cha Yeo Woon.
Cha Yeo Woon ngước nhìn lên.
Giây phút cậu ấy nhận ra tôi, khuôn mặt vốn không biểu cảm bỗng hoàn toàn thay đổi.
“… Đẹp trai thật đấy.”
Sao đột nhiên lại cười thế hả? Là người khác thì họ đã phải lòng cậu rồi đó.
Tim ơi là tim, không được như vậy. Cậu ấy là Cha Yeo Woon mà. Tự nhiên lại đòi đập thình thịch như thế chứ. Tôi tự đập đập vào ngực để tim mình bình tĩnh lại.
Cha Yeo Woon với Cheon Sang Won đã đặt chân lên bàn đạp và vào tư thế chuẩn bị. Tuýt. Tiếng còi vang lên.
[Phát sinh buff do độ yêu thích dương.]
Cùng lúc với tiếng còi, cửa sổ thông báo cũng hiện ra trước mắt tôi.
Đây là lần thứ hai tôi thấy thông báo này.
Lần trước, lúc tôi bôi thuốc vết rộp ở chân cho Cha Yeo Woon, thông báo này đã hiện ra. Tôi đã nghĩ như vậy có phải là chân sẽ lành cực kỳ nhanh không. Kết cục là chẳng có thay đổi gì mấy.
“Oa.”
Lúc này, cảnh tượng ấn tượng tới mức tôi bất giác thốt lên. Trông tựa như hiệu ứng đồ họa lộng lẫy chỉ bao quanh nhân vật đã mua các tính năng cao cấp trong game.
Tất nhiên nhân vật ở đây là Cha Yeo Woon.
Những gợn sóng mang sắc cầu vồng lan ra theo từng bước chạy, tựa như cậu ấy đang đạp trên mặt nước nông. Theo sau chân cậu ấy tỏa lên những đám bụi ánh sáng li ti.
Cha Yeo Woon chạy như một người không có trọng lượng. Như thể cậu ấy đang thực sự có thể chạy cả trên mặt nước.
Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy. Mà có lẽ không chỉ mình tôi như vậy. Ngay cả các thành viên của đội điền kinh đang đứng xem bên đường chạy cũng nhìn cậu ấy không rời mắt. Tôi có thể cảm thấy điều này.
Cha Yeo Woon đã chiến thắng áp đảo.
Nói đương nhiên thì đây đúng là chuyện đương nhiên, nhưng trống ngực tôi vẫn đập thình thình. Lần này thì như thể trái tim nó đang đấm tôi bình bịch vậy.
Từ vạch đích, Cha Yeo Woon quay lại tìm tôi.
“Giỏi lắm.”
Thay vì nói to câu đó, tôi lấy tay bắc loa và há miệng thật to. Cha Yeo Woon chăm chú nhìn tôi rồi cười rạng rỡ.
Những tia sáng rõ nét tỏa ra khi chạy lúc này đang soi sáng Cha Yeo Woon. Thứ hào quang chỉ giúp cho riêng mình Cha Yeo Woon tỏa sáng.
Tôi không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa.
[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
[Độ yêu thích: 15]
*
[Độ yêu thích hiện tại: 15]
Tình trạng của Cha Yeo Woon đang rất tốt.
Toàn thân nhẹ bỗng. Lâu rồi cậu mới chạy dễ dàng như vậy. Từ sau khi bà vào viện, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy nhẹ nhõm thế này.
“Chạy được đấy nhỉ.”
Bước vào phòng để đồ, Sang Won đứng tựa vào tủ đựng đồ của Cha Yeo Woon và lên tiếng. Người cậu ta dựa đánh thịch, làm cái tủ sắt kêu loảng xoảng.
“Xem ra đúng là học sinh được học bổng có khác? Mất mặt ghê luôn. Mẹ kiếp. Nhục không thể tả.”
Nói như thể đùa cợt nhưng Sang Won đang bực mình. Thay vì nổi giận như trước đây, Yeo Woon đóng cửa tủ đồ lại rồi nhìn thẳng vào Sang Won. Giờ thì cậu đủ điềm tĩnh để làm được ở mức này.
“Đi học còn chẳng hay đi, sao tự nhiên mày lại đòi vào đội điền kinh vậy hả?”
Đột nhiên đòi vào đội đã là vô lý rồi, vừa vào đội một cái, Sang Won lại còn làm cái trò thật giời ơi đất hỡi. Cậu ta xin thầy cho đấu một trận với Cha Yeo Woon – người đang giữ kỷ lục cao nhất của khối 11.
Nếu muốn đọ thành tích thì cứ tự đo thành tích của mình rồi so sánh là được rồi, nhưng cậu ta lại khăng khăng đòi nhất định phải chạy thi với Cha Yeo Woon mới được.
Huấn luyện viên cũng lại đồng ý.
Vì Cheon Sang Won là con trai của chủ tịch hội đồng nhà trường. Vật phẩm hỗ trợ cho đội điền kinh cũng là các mặt hàng mang thương hiệu của mẹ Cheon Sang Won, còn ngài Cheon Sang Won đây thì làm người mẫu cho từng nhãn hàng đó. Vậy nên đó là chuyện đương nhiên.
“Tao á? Tại tao muốn thân với mày hơn.”
Sang Won nhếch mép nhe răng. Trông cũng tương tự nhưng chẳng giống nụ cười chút nào.
“Vậy hả. Tao hiểu rồi.”
“Tao nói thật lòng đấy. Tại không học cùng lớp, tan học một cái là đâu có chơi với mày được nữa nên tao mới vào đội điền kinh đấy.”
“Vậy hả?”
Vốn dĩ cậu với các thành viên trong đội quan hệ cũng chẳng tốt cho lắm, nên giờ có thêm Sang Won thì cũng chẳng có gì khác cả. Yeo Woon đeo chiếc túi thể thao lên vai.
“Này, tiền bối Tae Myung Ha là gay hả?”
Sang Won nói một câu tựa như tung ra một chiếc thòng lọng, khiến Yeo Woon bị mắc lại, không thể nào đi được nữa.
Yeo Woon dừng bước. Lần này ít ra Sang Won đã chịu thêm từ ‘tiền bối’ khi gọi tên. Vậy nhưng cái giọng thì vẫn khiến cậu khó chịu y như cũ.
Tại sao cậu lại khó chịu chứ?
Vì thái độ của Cheon Sang Won? Hay là vì cái chi tiết tiền bối Tae Myung Ha có thể thích cả con trai?
Đợi Yeo Woon mà không thấy trả lời, Sang Won gật gù ra chiều đã hiểu.
“Hóa ra mày cũng không biết nhỉ.”
Vậy là được rồi. Sang Won đi ra, va vào vai Yeo Woon một cái, không hiểu sao trông cậu ta có vẻ khá vui.
Đùng một cái, tâm trạng Yeo Woon bỗng nhiên hỏng bét.
Cậu đã chạy rất tốt. Tư thế cũng hoàn hảo, thành tích cũng rất ổn. Lâu lắm rồi cậu mới chạy mà thấy thật vui như vậy. Nhưng mặc dù thế, vừa nghe chuyện về Tae Myung Ha là tâm trạng cậu bỗng nhiên nhàu nát hết cả.
Tại sân thể dục, vừa thấy Myung Ha đi tới, Yeo Woon lập tức cảm thấy trọng lực dưới chân như biến mất.
“Ồ ồ. Người chiến thắng.”
Theo như đã hẹn, Myung Ha đang đợi trước cổng trường, vừa thấy Myung Ha, tâm trạng cậu lại dễ dàng phẳng phiu trở lại. Myung Ha giơ tay lên, Yeo Woon khẽ đập tay với Myung Ha rồi bước tới bên anh ấy.
“Hôm nay Kyung Hoon bảo ở nhà có việc nên không học được.”
“Vậy hai chúng ta học thôi ạ?”
“Ừ.”
Tâm trạng cậu lại càng phấn chấn hơn. Thật quá sức đơn giản. Đơn giản tới mức đáng sợ.
Trong khi Myung Ha thì vẫn bình thản bắt xe buýt, lên cầu thang sân thượng, vào nhà rồi tháo cặp sách mà quẳng xuống sàn.
Không phải là cậu ghét tiền bối Kyung Hoon. Anh ấy có vẻ là người tốt. Chỉ là… tâm trí cậu lúc này đang dồn hết…
“Đúng là chăm chỉ học thật đấy.”
… Vào một người.
Yeo Woon mở sẵn bộ đề với các ghi chép tóm tắt từ sách giáo khoa để trên bàn, Myung Ha chăm chú miệt mài kiểm tra cho cậu. Trông đúng kiểu chẳng hề có suy nghĩ gì khác ngoài việc học.
“Thì em đã hứa là sẽ tăng bậc xếp hạng mà.”
“Đừng vì thế mà thiếu ngủ đấy thưa ngài. Ở đây tôi ghi sẵn mấy chỗ bị sai, rồi tôi sẽ giải thích cho cậu.”
“Tiền bối thích người như thế nào ạ?”
Yeo Woon thì không thể chỉ nghĩ tới mỗi việc học như thế được, vì còn chuyện khác quan trọng hơn nên cuối cùng cậu cũng lên tiếng hỏi.
“Hử?”
“Lần trước tiền bối hỏi, em cũng đã trả lời đấy thôi. Tại bây giờ em tò mò không biết tiền bối thích người như thế nào.”
“Kiểu dễ thương một chút?”
Yeo Woon im lặng. Cậu tự nhìn lại bản thân mình. Cao 1m8. Tae Myung Ha bảo cậu nói năng ‘khó ưa’. Vì chơi thể thao nên tay chân còn nổi cơ bắp rõ rệt.
Nhìn kiểu gì thì cũng còn xa mới gọi là dễ thương. Chiếc bút đánh dấu cậu đang cầm trượt trên cuốn sách giáo khoa đánh kít một tiếng.
“… Kiểu nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ấy ạ?”
“Chỉ cần tôi thấy dễ thương là được.”
“Theo tiền bối thấy thì thế nào là dễ thương ạ?”
“Cậu cũng dễ thương lắm.”
Đầu bút đánh dấu ấn thủng cả giấy. Mực đánh dấu loang ra thành vòng tròn. Ngón tay cầm bút đau nhói.
“Không phải là thích kiểu đó, mà là kiểu người yêu ấy ạ?”
“Đang làm bài tập Hóa thì lại nói chuyện yêu đương gì vậy? Mà sao cậu lại chọn môn Hóa chứ? Ngoại ngữ 2 cũng vậy, sao lại chọn đúng tiếng Nhật nhỉ? Học sinh nhiều đứa học giỏi mấy môn này lắm.”
Anh ấy cũng chẳng chịu trả lời cho rõ ràng mà cứ chăm chăm quay lại việc học. Trong khi trông anh ấy cứ như người đã đoạn tuyệt với chuyện học hành, lại còn đầy rẫy tin đồn rùm beng rằng anh ấy suốt ngày đánh nhau nữa.
“Chọn làm người yêu thì tiền bối cũng thích người dễ thương ạ?”
Cậu thấp thỏm hồi hộp.
Cậu muốn biết. Xem anh ấy thích người như thế nào. Xem cậu cần phải làm thế nào.
“Tôi thích người sẽ chịu ở bên tôi thật lâu.” – Ngập ngừng một lúc rồi Myung Ha khẽ nói.
“Thế nghĩa là sao ạ?”
Nghe thật mơ hồ và khó hiểu. Thấy Yeo Woon có vẻ bối rối, Myung Ha khẽ cười với cậu.
“Một người dễ thương, chân thành, tốt bụng và cười lên thật đẹp. Được chưa nào?”
“Hình như tiền bối chỉ trả lời đại khái cho xong ấy.”
“Trả lời cho rồi mà còn kêu ca gì hả. Mau học bài đi.”
“Tiền bối đã yêu bao giờ chưa ạ?”
“Cậu yêu rồi hả?”
Hỏi cậu yêu rồi hả như vậy nghĩa là bản thân anh ấy đã từng yêu rồi sao? Chỉ một câu nói thôi mà làm đầu cậu như muốn vỡ tung.
“Em chưa từng thích ai cả.”
“Mười tám tuổi rồi mà chưa từng thích ai? Đúng là cậu có vẻ như thế thật.”
“Thế nghĩa là sao ạ?”
“Nghĩa là cậu sẽ không dễ dàng để ý đến ai, mà chỉ dồn hết tâm trí vào một người. Đúng chuẩn tình yêu thuần khiết. Cẩn thận đấy. Vốn dĩ mấy tên như cậu ấy mà, tuy yêu muộn nhưng yêu vào là đắm đuối điên cuồng lắm đấy.”
“Tiền bối nói gì mà cứ như người đã ở bên cạnh nhìn em yêu rồi ấy.”