Có lẽ trông tôi rõ là không tập trung nên Cha Yeo Woon xác nhận lại một lần nữa.
“Sao bảo cuối tuần cậu làm thêm cơ mà.”
“Em có thể điều chỉnh thời gian được.”
[‘Mình muốn chạm vào.’]
“Hả?”
Tôi bật kêu lên vì tưởng mình nghe nhầm, thấy vậy, Cha Yeo Woon bối rối nhắc lại.
“Chuyện đi nhà thờ ấy ạ. Em nói là có thể điều chỉnh thời gian được. Dù gì có đi thì cũng em chẳng làm gì nhiều mà.”
[‘Mình muốn lại gần hơn.]
Lần này cũng giống như hồi nãy. Tôi nghe thấy rõ ràng, không thể nào bảo là nhầm được.
“Cuối tuần này tiền bối có việc rồi ạ?”
“Không, không phải thế.”
Bình tĩnh nào. Vẫn chưa thấy nói rõ đối tượng trong câu mà. Biết đâu có thể là nói tới người khác cũng nên. Thời gian qua, cậu ấy đã có người cậu ấy thích rồi sao?
[‘Tiền bối…’]
Đối tượng của câu vang lên, đâm thẳng vào tai tôi.
[‘Mình muốn hôn tiền bối.’]
Những từ ngữ hết sức thẳng thắn và rõ ràng đã đóng khung kết luận. Đó không phải là một mong muốn mà người ta có thể có đối với một ‘tiền bối tốt’ bình thường.
Hơi nóng nhột nhạt bò lan trên ngực tôi. Cả cổ và mặt tôi nóng bừng lên.
Cha Yeo Woon, cậu điên hả?
Tôi chỉ muốn hét lên như vậy nhưng cố sống cố chết mà kìm lại. Chuyện này là thật sao?
“Tiền bối bị đau ở đâu ạ? Sao đột nhiên mặt anh đỏ rực lên này.”
Cha Yeo Woon bước lại gần tôi. Người cậu ấy tỏa ra một mùi hương trong trẻo. Cậu ấy còn chưa chạm vào mà tôi đã vội co người lại, tim đập điên cuồng.
“Tôi không sao.”
“Tiền bối.”
Nói không sao nhưng mặt tôi nóng phừng phừng như sắp phát nổ, chắc trông cũng khá là đáng lo ngại hay sao mà Cha Yeo Woon đưa tay lên má tôi.
“Đừng chạm vào…”
Tôi bất giác đưa tay lên túm lấy cổ tay Cha Yeo Woon. Ngay trước khi định gạt tay cậu ấy ra thì tôi chợt định thần và dừng lại.
Cha Yeo Woon trông đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi cảm nhận bàn tay Cha Yeo Woon đang đưa lên định chạm vào mình. Những ngón tay dài mảnh khảnh xinh đẹp.
Mình muốn chạm vào. Câu nói ấy lại vang lên trong đầu tôi.
“Tiền bối?”
Tôi hơi ngước mắt lên một chút, lần này thì tôi thấy môi cậu ấy. Đôi môi khẽ hé mở, môi dưới căng mọng.
Mình muốn hôn tiền bối.
Cậu ấy muốn hôn tôi.
Cảm giác như bàn tay đẹp đẽ của Cha Yeo Woon vừa thọc thẳng vào trong đầu rồi điên cuồng giày vò tâm trí tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao lại là tôi? Là do nhu cầu dồn nén chăng? Trông vậy thôi chứ cậu cũng là thanh thiếu niên mới lớn nên trong đầu cũng sôi sục nóng bỏng phải không?
“Sao vậy ạ?”
Cậu ấy hỏi lại, giọng đã run run. Tôi nhận ra Cha Yeo Woon đang dè chừng thái độ của tôi.
“Em đã làm gì sai ạ?”
Vừa thấy Cha Yeo Woon đầy bất an, cơn hỗn loạn liền tan biến. Những câu hỏi vừa phình lên như bong bóng liền vỡ tan. Tôi vội buông tay Cha Yeo Woon.
“Xin lỗi. Tại tôi mải nghĩ sang chuyện khác. Cậu bảo đi buổi sáng hả? Đảo Jebu ấy.”
“Nếu như tiền bối không muốn đi…”
“Không phải. Đi chứ.”
“Thật chứ ạ?”
Cha Yeo Woon rụt rè hỏi lại, trông thật đau lòng nên tôi vội gật đầu lia lịa. Tới lúc này rồi thì đảo Jebu cũng chẳng phải là vấn đề nữa. Những điều mà tôi vừa mới nghe thấy còn khiến tôi rối trí hơn.
Nghe tiếng chuông vào lớp, Cha Yeo Woon vừa đi xuống lớp vừa liên tục ngoái lại nhìn tôi. Cố ra vẻ hoàn toàn bình thường mà tiễn cậu ấy xong, tôi vào ngồi trong lớp, cố xoa dịu lại tâm trí mình.
Thử bình tĩnh suy nghĩ xem nào. Có nhiều khả năng ở đây.
Thứ nhất, tất cả chỉ toàn là ảo giác. Tôi chỉ vừa mới nghe thấy ảo thanh mà thôi.
Thứ hai, Cha Yeo Woon đang trong trạng thái nhu cầu dồn nén của tuổi 18 bừng bừng sinh lực.
Thứ ba, Cha Yeo Woon thực sự muốn hôn tôi.
Trong trường hợp này, trừ khi Cha Yeo Woon là người có ý muốn lệch lạc là cứ thân với tiền bối nào thì đều muốn hôn người đó, thì có một dự đoán rất có khả năng.
Tôi nhớ lại lúc Cha Yeo Woon cắn môi đầy vẻ bồn chồn. Cái môi dưới bị cắn chặt khi ấy căng mọng, trông thật thích.
Cha Yeo Woon, cậu thích tôi sao?
Tôi đập đầu xuống bàn. Bàn thì cứng mà đầu tôi thì hỗn loạn. Câu hỏi không thể nói ra đó cứ mắc nghẹn nơi cổ họng.
***
“Em muốn hôn tiền bối.”
Cha Yeo Woon nói.
Gì cơ? Ngay bây giờ ấy hả?
Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên thì Cha Yeo Woon đã tiến lại phía tôi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Này, chúng ta như vậy không được đâu. Chẳng biết có nghe thấy lời cự tuyệt kịch liệt của tôi không, Cha Yeo Woon vẫn từ từ tiến lại gần hơn. Gần hơn nữa. Gần hơn nữa…
[Phát sinh nhiệm vụ bổ sung]
[Nhiệm vụ bổ sung: Hãy hôn Cha Yeo Woon.]
Lại cái gì nữa thế này!
Đúng là họa vô đơn chí mà.
Cái cửa sổ thông báo đột ngột hiện lên kia thật giống như mệnh lệnh ép buộc của dân xã hội đen. Dù thế nào đi nữa thì cũng đâu thể bảo tôi làm thế này chứ. Hôn là sao hả trời.
Trong lúc tôi mải nhìn ô thông báo thì Cha Yeo Woon đã ghé sát mặt tới ngay trước mắt tôi. Giữa lúc này rồi mà còn đẹp trai không thể chịu được.
“Tiền bối có thể làm vậy với cả con trai mà.”
Làm vậy với con trai với làm vậy với cậu đâu có giống nhau, thằng nhóc này.
“Một lần thôi mà.”
Một lần thôi cái gì mà một lần thôi. Làm như là chương trình ưu đãi trải nghiệm mặt hàng vậy, làm một lần thôi thì ý nghĩa sẽ khác đi à?
Cha Yeo Woon dồn tôi áp sát tường. Không còn chỗ để chạy trốn nữa. Hơi thở dồn dập của cậu ấy đã chạm tới môi tôi, và khuôn mặt mỗi lúc một gần hơn của cậu ấy đang đỏ bừng lên đầy sinh khí.
Tôi phải đẩy cậu ấy ra nhưng không sao đẩy được. Hai bàn tay tôi chặn lên ngực cậu ấy chẳng còn chút sức lực nào.
Môi cậu ấy nóng bỏng và mềm mại. Tới mức nổi cả da gà.
Đầu lưỡi ẩm ướt khẽ lách qua khe môi mà tiến vào. Đồ điên khùng này! Không được dùng lưỡi. Cậu học mấy thứ này ở đâu về thế hả?
Cổ họng nóng bỏng, tôi nuốt nước bọt đánh ực. Cảm giác những ngón tay đang ôm đỡ sau gáy tôi. Lưỡi vẫn tiến vào ngày một sâu hơn.
“Không được! Đồ điên…”
Bên tai tôi vang động tiếng rên lẫn tiếng thở dốc. Trước mắt tôi mờ mịt. Tôi gắng sức chớp chớp mắt.
Cái trần nhà loang lổ quen thuộc đang nhìn xuống tôi. Tôi đang ở trong phòng mình, chẳng thấy Cha Yeo Woon đâu cả.
“Hóa ra là mơ.”
Mơ kiểu gì mà cứ như thật vậy trời. Trống ngực vẫn thình thình, không sao trấn tĩnh lại được, tôi đưa tay lên môi sờ thử.
Cảm giác của nụ hôn vẫn còn đọng trên môi. Hình dung lại cảm giác lưỡi chúng tôi bện vào nhau mà ngón chân tôi bất giác cong cả lên dưới lớp chăn.
Ặc. Suýt nữa thì hét lên, tôi vội ôm mặt cố chịu đựng. Cảm giác như máu trong cơ thể đã dồn hết cả lên cổ họng.
***
Mệt thật. Dù ngủ rồi mà cảm giác vẫn như chưa ngủ. Tất cả là tại cái giấc mơ chết tiệt đó.
“Sao tự nhiên trông anh lại sexy thế này?”
Hôm nay cũng vậy, Cheon Sang Won lại sang lớp tôi như thể điểm danh rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi. Vì cậu ta mà cảm giác mệt mỏi tăng lên tới mấy lần.
“Sexy cái gì không biết.”
“Trông anh có vẻ hơi phờ phạc. Anh đang lo nghĩ chuyện gì hả?”
Cái thằng này đúng là tinh ý thật. Bị nói trúng tim đen như vậy làm tôi muốn chuyển đề tài.
“Cậu có chịu tập tành cho đàng hoàng bên đội điền kinh không đấy? Tôi mà là cậu thì đã xấu hổ không dám ló mặt ra nữa rồi.”
“Vì bị Cha Yeo Woon cho đo ván ấy ạ? Thì đã sao chứ? Em đã bảo là em vào đội để giẫm nát cậu ta thôi, chứ có bảo là sẽ giẫm nát vào hôm đó đâu.”
“Nói gì vậy trời. Cái đồ bị thua mà lắm lời ghê.”
“Ngày mai cũng được, ngày mốt cũng xong, cứ hạ gục Cha Yeo Woon là được rồi mà.”
“Cậu đúng là… Tích cực thế đúng là thích thật đấy.”
Chẳng biết phải nói là cậu ta dai dẳng, hay phải nói là cậu ta không biết ngượng nữa. Hay phải nói là tôi thấy ghen tị vì có vẻ như cậu ta trước giờ vẫn sống mà chưa một lần nhụt chí.
Tạm thời cứ để Cheon Sang Won sống như vậy đi, điện thoại vừa rung, tôi còn phải kiểm tra điện thoại đã.
[Mình ăn trưa cùng nhau đi.]
[Em lên lớp tiền bối được chứ?]
Buổi trưa, nếu như không có việc như phải đi tập riêng thì Cha Yeo Woon luôn cố tỏ rõ cho thấy cậu ấy sẽ đi với tôi. Tới mức cái thời mà cậu ấy cố tránh tôi, làm tôi cứ phải lẽo đẽo đuổi theo cậu ấy tự nhiên cảm giác sao mà xa xôi.
“Này. Cậu đi ăn trưa đi chứ.”
“Em định đi ăn với hyung. Anh bảo hôm nay anh Kyung Hoon cũng phải đi sang câu lạc bộ rồi mà. Chắc anh cũng chẳng có bạn ăn cùng, vậy nên ăn cùng với em đi.”
“Nói gì vậy hả? Tôi đã định đi ăn với Yeo Woon rồi.”
Vừa mới đây còn cười tỉnh bơ, Cheon Sang Won bỗng cau mày. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, rồi cậu ta lại cười toe toét.
“Vậy cả ba cùng ăn luôn.”
“Để cả ba cùng bị khó tiêu hả?”
“Ầy, khó tiêu gì, sao lại khó tiêu chứ?”
“Đính chính. Trừ cậu ra.”
“Vậy em sẽ mua thuốc tiêu hóa cho.”
Thằng điên. Trong lúc tôi mất thời gian tranh cãi mấy câu vớ vẩn để tống khứ cậu ta đi thì ở cửa sau của lớp, nhân vật chính trong câu chuyện xuất hiện.
“Chào, Yeo Woon à.”
Cheon Sang Won giơ tay vẫy Cha Yeo Woon thật tự nhiên. Chẳng một chút ngập ngừng, tới mức không thể tưởng tượng hai bên đã từng suýt nữa thì đấm nhau một trận ở hành lang.
Tất nhiên là đừng nói tới chuyện chào lại, Cha Yeo Woon lập tức nghiêm mặt. Cậu ấy sải bước tới nhanh tới bên cạnh rồi nắm ngay lấy vai tôi. Trong giọng cậu ấy đã nghe thấy tiếng gầm gừ.
“Sao cậu ta lại ở lớp tiền bối vậy ạ?”
“Tôi cũng chẳng biết. Cậu ta cứ ở đây suốt thôi.”
“Ở đây cũng được chứ sao đâu? Nghe nói cậu định ăn trưa với hyung hả? Ăn chung luôn đi.”
Cheon Sang Won cũng bắt chước, nắm lấy bên vai còn lại của tôi.
“Sao tiền bối phải ăn với cậu chứ?”
Cha Yeo Woon xiết vai tôi chặt hơn. Không tới mức đau, nhưng bị kẹp ở giữa thế này cũng không dễ chịu mấy.
“Này. Đừng có cãi nhau.”
Tôi gạt cả hai bàn tay trên vai mình ra một lúc. Cứ thế này, tôi sợ sẽ xảy ra đánh nhau giống như lần trước ở hành lang mất. Hai đứa có phải chó với mèo đâu mà sao cứ giáp mặt nhau là gầm gừ thế hả?
“Cứ như Salomon xử án ấy, hai cậu chặt đôi tôi ra mà chia nhau luôn đi. Làm hot boy đúng là mệt thật.”
“A, vậy em lấy phần đầu.”
Cheon Sang Won vội giơ tay. Cái thằng ranh này.
“Là em thì em sẽ không chặt tiền bối ra đâu.”
Cũng may là Cha Yeo Woon còn đưa ra được câu trả lời hợp lý. Cha Yeo Woon không lườm Cheon Sang Won một cách bất mãn nữa, cậu ấy thở dài.
“Vậy là tiền bối muốn cả ba cùng ăn phải không?”
Tôi mà lại muốn cả ba cùng ăn sao? Câu phản đối đã lên đến cổ rồi nhưng cứ thế này thì tranh cãi hết cả giờ ăn trưa mất thôi.
“Ừ. Cả ba cùng ăn đi.”
Tôi đưa ra một kết luận vì đại cục. Dù không đến mức cứu nước cứu dân, nhưng đây cũng là một quyết định cứu được bữa trưa của ba con người.
Hiện tại tôi đói bụng rồi. Tôi không muốn bị hai tên này hành cho chết đói luôn.
Trong lúc xuống nhà ăn, Cha Yeo Woon với Cheon Sang Won giữ một khoảng cách nhất định với nhau.
Cùng lấy cơm rồi tôi mới biết, Cheon Sang Won rất được lòng mấy nhân viên nhà ăn. Cậu ta tinh quái làm mấy trò dễ thương là được chất cho cả một đống thịt cao ngất.
Cha Yeo Woon thì lại được quý theo một kiểu khác. Cậu ấy chẳng nói năng gì nhưng thật lạ là đồ ăn lại được cho nhiều hơn.
“Sao đóng tiền ăn giống nhau mà thức ăn nhiều ít khác nhau thế này?”
“Em cho hyung đồ của em nhé?”
“Tiền bối ăn đi.”
“Không cần. Mấy cậu ăn nhiều vào cho mau cao.”
“Em cao mà. 1m83. Hình như cao hơn hyung đấy chứ?”
“Cao thế cơ à?”
Cheon Sang Won cứ lảm nhảm, Cha Yeo Woon lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Yeo Woon à, trước giờ sao cậu cứ ghét tôi thế nhỉ? Chúng ta chơi với nhau vui vẻ chút đi. Cùng đội điền kinh mà.”
“Chạy còn chẳng chạy, sao cậu còn vào đội làm gì?”
“Quá đáng thật đấy. Tôi sẽ chạy mà.”
“Hai đứa à, trên bàn ăn thì đừng có cãi nhau.”
Tự nhiên tôi thấy nhớ Kyung Hoon. Kyung Hoon à, cậu đúng là người điềm đạm và biết điều.
“Nghe nói hyung định làm người mẫu cho shop online của Ahn Shi Ah phải không?”
Tình hình có vẻ đã dịu đi được một chút thì Cheon Sang Won lại nhanh chóng lên tiếng. Xem ra cậu ta không định chọn cách im lặng mà ăn đi cho xong bữa thì phải.
“Đấy mà là người mẫu sao? Chỉ là việc làm thêm kiểu đứng đó làm cái móc áo hình người thôi, nhưng tiền công lại gấp đôi nên tôi cũng đang cân nhắc.”.
“Hay là em dạy cho anh?”
“Có học thì tôi cũng nhờ Ahn Shi Ah dạy nhé.”
Cha Yeo Woon không chen vào cuộc nói chuyện mà chỉ ngồi đó tay cầm muỗng đũa, im lặng cau mày. Hình ảnh cậu ấy lẳng lặng thể hiện sự bực bội như vậy trông thật dễ thương, khiến tôi thấy lòng mình như mềm nhũn trước cậu ấy.
“Có nếp nhăn bây giờ.”
Tôi đưa ngón trỏ khẽ ấn lên ấn đường của Cha Yeo Woon thì cậu ấy bỗng làm rơi đũa. Keng. Vang lên tiếng đũa va vào khay cơm.