Bà chỉ ngồi trong phòng hỏi vọng ra. Ra tận cửa đón rồi xoa lưng tôi mà hỏi hôm nay đi chơi có vui không… chúng tôi còn xa mới có kiểu quan hệ bà cháu đầy tình cảm như vậy.
Hồi xưa, tôi đã tủi thân vì chuyện này. Tôi cũng nghĩ bà vì bất đắc dĩ nên mới phải cưu mang tôi, vì thế nên chắc bà cũng thấy phiền vì tôi lắm.
“Bà chưa ngủ nhỉ.”
Tôi bước vào phòng, bà đang nằm quay mặt vào tường, quay lưng lại phía tôi. Rõ ràng là biết tôi vừa vào phòng, bà vẫn không quay lại nhìn.
“Cái nhà mắc dịch này, chắc phải đập hết ra mà xây lại mới xong.”
“Làm gì tới mức phải đập đi xây lại. Lưng bà đã đau thì chớ. Có mà cái nhà nó đập bà ấy chứ.”
Cuộc đối thoại nối tiếp một cách tẻ nhạt như vậy. Tôi lấy đồ từ trong cái túi xách theo và đặt xuống trước mặt bà.
“Cái này…”
Là phần thưởng rong biển đảo Jebu mà Cha Yeo Woon giành được khi chơi bắn súng. Bà đọc chữ ở ngoài bao bì xong, còn chưa kịp nói gì thì tôi đã lên tiếng trước.
“Bà ạ, hôm nay cháu nhìn thấy mẹ đấy.”
Bà vẫn nằm quay lưng lại, nhưng có thể cảm thấy cả người bà bỗng cứng đờ.
“Mẹ cháu có nói gì không?”
Tưởng bà sẽ nổi giận, nhưng bà chỉ hỏi một cách bình thường. Tôi cứ tưởng bà sẽ mắng tôi là sao lại đến tận đó làm gì cơ.
“Thật ra cháu không nói chuyện với mẹ. Quán cafe ấy mà, cháu chỉ ghé vào rồi ra thôi.”
“Vậy hả?”
“Mẹ có bao giờ hỏi tới cháu không?”
Bà im lặng một lúc lâu không nói.
“Bà có bảo mẹ tới gặp cháu một lần…”
Phá vỡ sự im lặng, giọng bà khẽ khàng chẳng khác gì đang thì thầm một mình.
“Bà thấy cháu có vẻ rất nhớ mẹ, rồi con cái cũng lớn lắm rồi, nên bà đã nhờ mẹ cháu tới cho cháu thấy mặt một lần…”
Bà lẩm bẩm thì thầm, hai vai trĩu xuống nặng nề. Hóa ra tới tận năm 29 tuổi, tôi cũng vẫn hiểu sai.
Bà giấu mẹ đi như vậy không phải là vì mẹ. Mà là vì tôi.
Tôi cố kìm cơn nghẹn ngào ở cổ.
“Mẹ cháu bảo là bận việc ạ?”
Dù tôi vẫn nói bình thường như không có gì xảy ra, nhưng bà hẳn là đã nhận ra tâm trạng của tôi.
Bà từ từ quay lại rồi ngồi dậy, nắm lấy tay tôi. Bàn tay khô gầy thô ráp ấy nhỏ hơn so với trong trí nhớ. Nghĩ lại thì thấy đây là lần đầu tiên bà cầm tay tôi.
“Myung Ha à, con người ấy mà, khi xảy ra chuyện khổ tâm trong đời, nhiều khi để đào sâu chôn chặt, người ta sẽ cố tránh, dù chết cũng không nhìn lại chuyện đó. Không phải là lỗi của cháu, với lại hồi có cháu, mẹ cháu cũng đau yếu lắm.”
Quả nhiên là vậy. Đúng như tôi đã dự cảm. Ra là mẹ không muốn gặp tôi.
Cũng có thể hiểu được.
Tâm trạng không muốn nhìn lại cái thời đau khổ ấy, giờ đây tôi đã có thể hiểu được. Tôi muốn hiểu cho mẹ. Cũng có thể như thế mà.
Nếu như không hiểu cho mẹ, tôi sẽ buồn không thể chịu đựng được.
Có người dù quay lại cũng không sao gặp được, nhưng bây giờ, cũng có người mà tôi có thể ôm vào lòng.
“Bà ơi, bà sống thật lâu vào nhé.”
Tôi lặng lẽ ôm lấy bà. Tấm thân già nua qua năm tháng của bà đã nhỏ hơn hẳn so với hồi tôi còn bé.
Ở thế giới này, mong sao bà sẽ không chết. Tôi không muốn mất bà ở thế giới này.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
[Thời gian còn lại: 262 ngày]
Nhiệm vụ, phần thưởng, rồi mục tiêu thể hiện bằng con số.
Thứ tôi đọc là tiểu thuyết, nhưng ở đây nhìn kiểu gì cũng giống trong game.
Như tiểu thuyết sẽ có phần kết thúc, game rồi cũng sẽ có ending.
Trong game này, khác với tôi trước đây của năm 19 tuổi, tôi muốn làm trọn vẹn tất cả mọi thứ. Tôi muốn bảo vệ thật tốt những thứ quan trọng với mình.
Dù chỉ là đến khi game này kết thúc.
***
Đi cả ngày vậy mà đêm đến, tôi lại không sao ngủ được. Lúc này, tôi đang nằm bày trò đấu võ mắt với cái trần nhà.
Cố không để những ý nghĩ lan man len lỏi vào đầu, tôi đếm bừa những hoa văn trên trần nhà. 121, 122. Đến 123 thì có điện thoại gọi đến.
“Không ngủ à? Sao tự nhiên gọi điện thế?”
Người gọi cho tôi vào giờ này chỉ có Cha Yeo Woon mà thôi. Thật vui khi thấy tên cậu ấy sáng lên trên màn hình điện thoại.
– Tại em muốn nghe giọng tiền bối.
“Cả ngày đã gặp nhau rồi còn gì.”
– Tiền bối.
Gọi tôi như vậy xong, Cha Yeo Woon khẽ chỉnh lại giọng. Cậu ấy định nói gì mà lại thế chứ.
– Em có thể ở bên tiền bối thật lâu đấy ạ.
Vết loang lổ trên trần nhà bỗng trông thật xa xôi. Tôi đưa tay che mắt. Tôi quên mất mình đang đếm đến đâu rồi.
Bấy lâu nay, tôi vẫn luôn mơ ước có người sẽ ở bên tôi, thật lâu thật lâu, giống như một gia đình đầy yêu thương mà những người khác vẫn có.
Tôi hiểu Cha Yeo Woon. Cậu ấy là người có thể làm như vậy.
Nhưng có lẽ tôi lại không thể làm được như thế.
Tầm này sang năm, có lẽ tôi đã không thể nào ở bên Cha Yeo Woon nữa rồi.
– Lần sau đừng đi Jebu nữa, mình đi nơi khác chơi đi.
“Được đó, được đó. Đi leo núi đi. Đừng ăn hải sản nữa, đi ăn cơm trộn rau rừng nhé.”
– Tiền bối thích cơm trộn ạ?
“Tôi thì có kén chọn gì đâu.”
– Dù vậy thì cũng vẫn phải có món tiền bối thích chứ.
Thấy cậu ấy tò mò muốn biết thứ tôi thích như vậy, tôi khẽ bật cười.
– Tiền bối thích gì ạ?
Nói cho em biết đi, em sẽ ghi nhớ hết – nghe khí thế đúng như những gì mà cậu ấy đã nói. Không phải là cậu ấy định lấy giấy bút ra ghi lại đấy chứ. Cha Yeo Woon nhiều lúc thành thực và ương bướng một cách kỳ lạ, vậy nên có khi cậu ấy làm như thế thật cũng nên – nghĩ vậy mà tôi thấy hơi cười không nổi nữa.
“Sujeonggwa.” (Nước quế)
– Thật ạ?
“Ừ. Thật sự thích đó.”
– Khẩu vị của tiền bối đặc biệt thật.
“Cảm ơn đã khen. Vậy còn cậu thì sao?”
– Em không thích nước quế.
“Tôi không hỏi cái đó. Tôi hỏi cậu thích cái gì?”
– … Sikhye? (Nước gạo ngọt)
Cha Yeo Woon ngẫm nghĩ rồi nói, đáp án của cậu ấy thật dễ thương. Chẳng biết là cậu ấy chọn đáp án đó cho đẹp đôi với nước quế[1], hay vì cậu ấy là do bà nuôi lớn nên mới vậy.
“Được rồi. Vậy lần sau tôi sẽ mua sikhye cho cậu. Giờ thì ngủ nào.”
Tưởng tượng ra cảnh Cha Yeo Woon lắc lắc chai sikhye để uống hết phần hạt gạo đọng ở dưới đáy, tự nhiên tâm trạng ẩm ướt nặng trĩu của tôi bỗng khô ráo tinh tươm hẳn.
Nơi bờ biển, có người không muốn quay lại nhìn tôi, nhưng cũng có người thấy vui sướng vì được ở bên tôi, và tò mò muốn biết thêm về tôi. Cuộc đời vậy là cũng công bằng, nghĩ thế thì cũng thấy được an ủi trong lòng.
– Gặp tiền bối ở trường nhé.
Gặp ở trường nhé.
Tôi khẽ lẩm bẩm không thành tiếng như vậy rồi cúp máy. Nãy giờ mãi không ngủ được, vậy mà bây giờ, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ ngon lành.
***
Thứ Hai, trên bàn tôi đặt một lon nước quế. Thứ này gần đây ít bán, chẳng hiểu cậu ấy mua được ở đâu nữa.
Ngày hôm sau lại một lon nước quế. Và ngày hôm sau nữa cũng vậy. Và ngày sau nữa nữa cũng thế.
Khi mở lon nước quế thứ ba, tôi đã nhớ ra một điều.
Trong tiểu thuyết, Cha Yeo Woon là một cậu con trai thơ ngây vô cùng si tình, đã thích ai là trước tiên cứ dốc hết ruột gan cho người đó.
Tôi tu ừng ực thứ đồ uống vừa ngọt vừa đắng. Qua cửa sổ lớp, tôi thấy Cha Yeo Woon đang chạy dưới sân thể dục.
Kéo vạt áo lau khuôn mặt đẫm mồ hôi, Cha Yeo Woon ngẩng lên nhìn ô cửa sổ nơi tôi đang ngồi. Nhìn thấy tôi, Cha Yeo Woon vui sướng giơ tay vẫy.
Cậu ấy cũng đâu có gắn thiết bị cảm ứng báo động như tôi đâu. Vậy mà cậu ấy vẫn tìm được đúng vị trí của tôi, chính xác như thần.
Sau mấy lần được cậu ấy vẫy chào như thể tình cờ, tôi mới nhận ra một điều.
Cha Yeo Woon có cái tật hay nhìn lên cửa sổ lớp tôi để tìm tôi. Chỉ là cậu ấy làm vậy vô cùng nhiều lần nên tình cờ có mấy lần thành công mà thôi.
Đã đến lúc tôi phải thừa nhận một điều.
Tôi đã trở thành mối tình đầu của bias của tôi mất rồi.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
Cha Yeo Woon lại chạy tiếp, phía trên cậu ấy, ô cửa sổ thông báo trong mờ hiện lên nhấp nháy.
Nhưng mà… bị mối tình đầu bỏ lại thì liệu có thể hạnh phúc được sao?
***
[Điểm yêu thích hiện tại: 25]
Cha Yeo Woon thật sự muốn biết.
“Cách ngỏ lời ấy hả?”
Rột rột. Ahn Shi Ah đang vui vẻ ngồi hút nước chanh. Ly nước là Yeo Woon mua cho.
“Cậu nhìn thế nào mà lại nghĩ tôi giỏi ngỏ lời với người khác nhỉ? Vừa nhìn là đủ thấy tôi chỉ toàn được người khác ngỏ lời thôi ấy chứ, không phải sao?”
“Chuyện đó thì không biết, tại chỉ có mỗi cậu để hỏi nên tôi hỏi cậu thôi.”
Mân mê ly americano của mình, Cha Yeo Woon đáp.
Cậu cứ nghĩ ngợi mãi, tới mức như sắp chết đến nơi.
Cứ túm lấy rồi nói thích là được chăng? Liệu có cần chuẩn bị hoa không nhỉ? Ngỏ lời ở đâu bây giờ? Ở trường? Hay ở nhà? Phải hẹn gặp trước đã chứ nhỉ? Phải nói thế nào ta? Nói thích rồi đề nghị hẹn hò chăng? Rồi sau đó thì sao?
Cậu chưa từng thích ai bao giờ, và đương nhiên là cũng chưa từng ngỏ lời bao giờ. Bây giờ, vì quá thích nên nhất định cậu phải ngỏ lời cho thật thành công, muốn thì muốn vậy, nhưng cậu lại mù tịt chẳng biết phải làm thế nào.
Vậy nên cậu đã đi tới bước này. Lúc Yeo Woon gọi điện tới, Ahn Shi Ah còn tưởng gọi nhầm nên đã phải hỏi lại tới hai lần.
“Nhưng tiền bối Myung Ha liệu có ý định yêu đương không đó? Lần trước tôi bảo giới thiệu bạn gái cho, anh ấy lập tức gạt phăng luôn đấy.”
“Tiền bối ấy hả?”
Yeo Woon hỏi lại theo phản xạ rồi vội im bặt.
“Sao cậu biết là tôi định ngỏ lời với tiền bối?”
“Cậu có liên lạc với tôi cũng chỉ toàn hỏi về anh Myung Ha, tôi có phải ngốc đâu mà không biết? Cậu đúng là siêu ngây thơ luôn, y hệt anh tôi.”
He he he. Ahn Shi Ah bĩu môi cười.
“Thì nghe bảo cậu thân với tiền bối mà.”
“Vậy nên suốt ngày cậu liên lạc với tôi để hỏi về mỗi anh Myung Ha thôi hả? Đồ ngốc này.”
“Tại tôi cũng đâu có chuyện gì khác để nói với cậu đâu.”
“Oaa. Giờ thì tôi hiểu vì sao anh ấy nói cậu khó ưa rồi. Vì tôi tốt tính nên mới làm bạn với cậu đấy nhé. Cậu dễ thương nên tôi bỏ qua cho đó.”
“Đừng có nói giống tiền bối vậy.”
Có phải tiền bối đâu mà đòi. Yeo Woon tỏ rõ sự bất bình, Ahn Shi Ah chỉ biết lườm cậu. Ôi chao, cái đồ khó ưa này.
“Cậu thật sự muốn biết ý kiến của tôi hả?”
Yeo Woon gật đầu. Hiện tại mà nói, người mà cậu có thể tin tưởng hỏi ý kiến chỉ có Ahn Shi Ah mà thôi. Ở Ahn Shi Ah có gì đó dứt khoát và chắc chắn một cách kỳ lạ, nên cậu thấy tin tưởng. Ahn Shi Ah hơi có gì đó giống với tiền bối.
“Trước tiên, anh Myung Ha hiện tại hoàn toàn không hề có ý định yêu đương gì đâu.”
“… Không hề sao?”
“Ừ. Hoàn toàn. Never. Tuyệt đối không.”
“… Sao cậu lại nghĩ thế chứ?”
“Đúng là sốt ruột ghê. Chỉ cần nghe anh ấy nói là cảm nhận được ngay rồi còn gì, mấy chuyện kiểu đó ấy. Với lại mặt mũi ngon lành như vậy, tính cách ổn như vậy, tiền bối mà muốn hẹn hò thì liệu bây giờ có còn solo không hả?”
Nghe nói vậy thì thấy cũng đúng thật. Yeo Woon khó nhọc nuốt khan.
“Cũng có thể vì tiền bối chưa gặp được người mình thích thôi chứ.”
“Cậu đúng là chẳng hiểu gì về yêu đương cả. Nếu như cậu nói thì lại càng có vấn đề hơn!”
Có vấn đề gì chứ? Ahn Shi Ah chép miệng, như thể câu hỏi của Yeo Woon tức cười lắm. Cô bé giơ tay chỉ xoáy vào Yeo Woon.
“Nghĩ thử xem nhé. Giả sử coi như anh Myung Ha là một bức tường thép, nếu không gặp được người mình thích thì sẽ không yêu đương gì hết.”
“Ừ.”
“Vậy cậu nghĩ nếu cậu ngỏ lời thì sẽ xuyên qua được bức tường thép đó hả?”
“…..”
“Thường thì những người thuộc kiểu thuần khiết ấy mà, không phải cứ được ngỏ lời là đột nhiên thấy thích người ta đâu. Giả sử bây giờ tôi ngỏ lời tỏ tình với cậu đi.”
“Tôi sẽ từ chối chứ sao.”
“Tôi biết rồi, nhưng cậu đừng có trả lời thẳng tuột quá vậy được không?”
“Nếu như đã có người mình thích rồi thì đương nhiên là sẽ từ chối mà.”
“Trước khi thích anh Myung Ha, cứ được ngỏ lời là cậu sẽ hẹn hò à?”
“….”
“Trước đây cậu đã từng được ngỏ lời rồi đúng không? Lúc đó cậu nói gì?”
Như thế nào ấy nhỉ? Yeo Woon lần hồi nhớ lại chuyện trước đây. Những hình hài mơ hồ lờ mờ hiện lên.
‘Cha Yeo Woon! Cậu có muốn hẹn hò với mình không?’
‘Sao tôi phải làm thế?’
‘Vậy… vậy trước hết cứ làm bạn đã nhé.’
‘Sao tôi phải làm thế?’
Nhìn chung là như vậy chăng? Nhìn Yeo Woon đầy vẻ nghiêm trọng hồi tưởng lại quá khứ, Ahn Shi Ah xua tay như thể nhìn thế là đủ hiểu rồi.
[HẾT CHƯƠNG 40] [1] Sujeonggwa (nước quế) và Sikhye (nước gạo ngọt) là hai món đồ uống truyền thống phổ biến của Hàn Quốc.
[1] Sujeonggwa (nước quế) và Sikhye (nước gạo ngọt) là hai món đồ uống truyền thống phổ biến của Hàn Quốc.