“Trực giác.”
Choi Jin Seo giơ ngón trỏ lên, nói nhấn mạnh từng chữ.
“…….”
Chị ấy bảo trực giác của mình tốt lắm. Tốt đến mức này thì thành thầy bói rồi.
“Với lại giọng điệu rồi cách dùng dấu câu khá giống nhau.”
Lần này, ngón tay Choi Jin Seo chỉ vào mấy câu bình luận trên màn hình.
“Dù có vẻ cố làm cho khác đi, nhưng nhiều chỗ sai chính tả vẫn bị trùng lặp, cậu ấy cũng mới chỉ được nhắc tới gần đây, chưa lâu tới mức có người ghét, vậy mà ở đây đã một mình kích động tới mức này nên cũng dễ nhận ra lắm.”
Nghe rồi thì thấy cũng có vẻ đúng là như vậy. Sau khi chỉ ra trọng điểm một cách đầy sắc sảo, Choi Jin Seo khéo léo mở lời.
“Chưa gì mà đã gặp những thứ thế này thì về sau chắc sẽ khá đau đầu đấy. Nếu như ký hợp đồng với bên chúng tôi thì lo liệu ở mức độ này, chúng tôi đều có thể…”
“Nếu tôi tố cáo vụ này thì ở đồn cảnh sát, có thể biết người đó là ai đúng không?”
Tôi chẳng còn nghe nổi chuyện gì khác vào tai nữa. Tôi sẽ tập hợp hết mọi bằng chứng rồi đâm đơn kiện vụ này. Nếu cần thì dù có phải đi bốc vác phụ hồ tôi cũng sẽ làm để kiếm tiền thuê luật sư. Lửa quyết tâm bừng bừng trong tôi.
Phải cho kẻ đó biết làm người khác đổ lệ thì mình cũng sẽ phải đổ máu như thế nào. Tất nhiên Cha Yeo Woon không phải kiểu người thấy cái này là sẽ khóc, nhưng dù sao thì tôi cũng phải dạy cho kẻ đó biết cái giá cho việc lớn tiếng nói năng càn rỡ về cục vàng cục bạc nhà người khác.
“… Oppa, đúng thật chỉ cần nhắc tới Cha Yeo Woon là ánh mắt anh khác hẳn luôn. Chó Sang Won đơn phương đổ anh dúi dụi như vậy, đúng là tội nghiệp thật.”
“Hóa ra gu của Sang Won là hơn tuổi nhỉ.”
“Chị cũng không biết ạ? Tên đó rõ ràng là thích người hơn tuổi mà. Nhưng mà oppa, Chó Sang Won nhiều tiền lắm. Ở nhà, cậu ta cũng là con một, được cưng dữ lắm, muốn gì là ba mẹ cũng chiều tất.”
“Vậy tôi hiểu vì sao tính cậu ta lại thế rồi. Yeo Woon của tôi sống với bà nên lễ phép ngoan ngoãn lắm.”
“Mới hồi nào anh còn bảo cậu ta hỗn lắm cơ mà.”
“Ừ thì… dù vậy cậu ấy vẫn ngoan lắm. Là lỗi của hoàn cảnh thôi, chứ bé nhà tôi ngoan lắm.”
“Oppa đúng là còn kỳ lạ hơn cả anh hai em đó.”
Ahn Shi Ah nhăn mặt khó hiểu.
Mới ở mức này mà kỳ lạ cái gì chứ. Trông vậy thôi chứ tôi sẽ cố làm mọi thứ một cách chừng mực.
*
Một cách chừng mực.
Thêm chút nữa một cách chừng mực.
Ở mức độ này thì đã kiện được chưa nhỉ? Vừa nghĩ như thế, tôi vừa bấm lia lịa lưu lại những thứ mà tôi thấy được.
Cha Yeo Woon thì có gì đáng để bị chửi chứ.
Đến Chúa Jesus cũng còn bị chửi, càng nổi tiếng thì một cách tự nhiên sẽ càng không thể tránh khỏi việc phải nghe những lời xấu xa, trong đầu thì biết vậy nhưng tôi vẫn không khỏi giận sôi cả người.
Tôi mở tới 4 cửa sổ của các trang diễn đàn khác nhau, rà soát đến nhức cả mắt mọi bình luận có liên quan đến Cha Yeo Woon.
“Tiền bối, anh có biết nãy giờ anh chỉ nhìn mỗi điện thoại không đấy?”
Tôi vội kêu úi quên mất rồi ngẩng lên thì thấy Cha Yeo Woon đang hơi nghiêng người về phía tôi, hình như cậu ấy đã như vậy suốt từ nãy tới giờ. Tôi đã mải mê nhìn điện thoại, còn Cha Yeo Woon cũng mải mê nhìn tôi.
“Xin lỗi. Tôi định xem một chút thôi mà nhập tâm quá.”
Tôi ngượng nghịu để điện thoại xuống. Định xem một chút thôi mà có vẻ như tôi mải mê xem quá lâu rồi.
Cha Yeo Woon với tôi đang ngồi trên một vọng lâu chiếm một góc trong công viên. Chắc được lau dọn thường xuyên nên thật bất ngờ là cái chòi nghỉ này trên sàn không một hạt bụi, có thể ngồi bệt thoải mái được.
Cúi xem điện thoại lâu đến cứng đờ cả cổ, tôi bèn nằm xuống sàn vọng lâu. Cha Yeo Woon nằm sấp bên cạnh, hai tay khoanh dưới đầu, nhìn điện thoại của tôi.
“Tiền bối đang làm gì vậy?”
“Chụp màn hình bình luận có tính xúc phạm.”
“Ai nói gì em ạ?”
“Cậu không cần phải biết.”
Điện thoại của tôi đang mở, tôi lén đưa tay che màn hình rồi nhét vào túi. Cả ngày tôi ngồi đọc rồi lưu rồi report, tất cả cũng là vì muốn Cha Yeo Woon không phải thấy mấy thứ này.
Trái với mong muốn của tôi, Cha Yeo Woon lại nói đầy vẻ bình thản.
“Hồi trước cũng vậy, bài báo nào người này cũng bình luận mấy câu kỳ quái, rồi còn gọi điện tới tận trường để tung mấy tin đồn nhảm nữa.”
“Người này? Cậu biết là ai hả? À không, cậu xem rồi hả?”
“Em đọc hết cả rồi. Lại mấy chuyện giống y hệt như một năm trước nên cũng chẳng thể nào không nhận ra là ai được.”
Vừa giật mình vì chuyện cậu ấy đã đọc hết rồi, lại vừa điên hết cả ruột khi biết kẻ này một năm trước cũng đã giở trò như vậy. Cái trần của vọng lâu đột nhiên trông tối sầm.
“Sao cậu xem mấy thứ đó làm gì. Tôi cứ tưởng cậu không đọc mấy bình luận về mình trên mạng cơ.”
“Tại thấy tiền bối có vẻ bận tâm nên em đọc xem sao. Bình luận đầu tiên là của tiền bối viết phải không ạ?”
Tôi giật mình quay sang nhìn thì quả nhiên không tránh khỏi ánh mắt của Cha Yeo Woon.
“…. Sao cậu biết chứ?”
“Vừa đọc là nhận ra ngay giọng của tiền bối rồi.”
Choi Jin Seo cũng bảo qua giọng điệu có thể xác định được một người, viết bình luận mà cũng lộ rõ vậy sao?
“Thỉnh thoảng anh cũng trả lời bình luận nữa đúng không?”
“Đâu… có đâu?”
“Có người bảo chắc em xấu tính lắm, anh còn cãi nhau với người ta còn gì.”
“…… Không mà. Chắc không phải tôi đâu. Không phải cậu nhìn nhầm đấy chứ?”
“Tôi là tiền bối ở trường của Cha Yeo Woon nên tôi biết, cậu ấy tốt tính nhất trường tôi đấy – anh nói thế còn gì. Sao anh lại nói ra chuyện môn học tự chọn ở trường của em là Giáo dục công dân chứ?”
“Ha… Vậy hơi quá phải không? Đáng ra đừng nên viết vậy hả?”
“Vâng.”
Trả lời dứt khoát ghê. Dạo này cậu ấy cư xử cứ như con cún con rất biết nghe lời nên tôi suýt nữa thì quên béng đi mất. Yeo Woon của tôi vốn dĩ đâu phải tính cách nhẹ nhàng mềm mại đâu, thật tình.
“Tiền bối cứ kệ đi, không cần bận tâm đâu. Năm ngoái kẻ đó cũng hết tìm đến hết trường rồi lại tìm đến nhà em làm loạn cả lên, nhưng sau đó thành tích của em tuột dốc nên chán hay sao mà tự nhiên thấy im ắng hẳn.”
Cha Yeo Woon bình thản nói, nhưng thật sự không thể có chuyện đó được.
“Không được. Đã làm sai với cậu thì phải bị xử phạt. Phải như vậy thì sau này mới chừa cái thói đó đi.”
“…….”
“Phải xử tội xúc phạm người khác thì tên đó mới mở mắt ra được.”
Tôi nghiến răng mà nói, Cha Yeo Woon im lặng nhìn tôi.
“Bước sang tuổi 19 cảm giác sẽ khác đi ạ?”
Tự nhiên cậu ấy hỏi vậy, tôi tỏ ý không hiểu, Cha Yeo Woon ngập ngừng giải thích.
“Tại vì tiền bối chỉ hơn em có một tuổi, vậy mà cứ như người lớn.”
Chắc do tôi không phải chỉ hơn cậu có một tuổi nên mới vậy thôi.
Cậu ấy hay bảo đừng coi cậu ấy như trẻ con, vậy là bấy lâu nay cậu ấy vẫn nghĩ ngợi chuyện này sao. Trông cậu ấy tự nhiên ỉu xìu, thật không sao yên lòng. Tôi trở mình nằm quay sang phía Cha Yeo Woon, cậu ấy liền rầu rĩ vùi đầu vào hai cánh tay.
“Người lớn cái gì chứ. Tôi cũng giống như cậu thôi.”
“Tiền bối tự mình lo liệu hết mọi việc còn gì. Còn em, dù có chạy tốt thì cũng chẳng biết có ích gì không nữa… Em cũng muốn kiếm được nhiều tiền, rồi trở thành người mà tiền bối có thể mần thịt được.”
“Mần thịt cái gì mà mần thịt. Bộ tôi háu ăn lắm hả? Tôi không có mần thịt con người. Nhất là người nhỏ tuổi hơn tôi.”
“Tiền bối cũng thích người nhiều tuổi hơn tiền bối ạ?”
Sao lại hiểu thành ra như thế nhỉ.
“Chuyện đó thì em chẳng biết phải làm sao. Em cũng đâu thể nào tìm cách sinh ra trước tiền bối được…”
Tôi cứ để yên nghe thử xem sẽ nói tiếp đến đâu, vậy là cậu nhóc này cứ lẩm bẩm nói linh tinh thật. Thậm chí trông đương sự còn rất nghiêm túc nữa.
“Tôi thích người nhỏ tuổi hơn.”
Không thể để cậu ấy ủ rũ như vậy được, trước tiên cứ phủ nhận đã. Tôi chưa bao giờ thực sự phân loại kiểu người mình thích theo độ tuổi, nhưng Cha Yeo Woon rầu rĩ thế kia thì cứ coi như tôi thích người ít tuổi hơn là được, có sao đâu.
“Thật ạ?”
“Ừ.”
“Vậy là người nhỏ tuổi hơn em, anh cũng thích ạ?”
“Điên hả? Làm sao mà tôi lại hẹn hò với học sinh cấp 2 được. Ít hơn một tuổi là đỉnh nhất.”
“Như em ấy ạ?”
“Ừ. Vừa hay cậu lại thua tôi đúng một tuổi nhỉ. Ngạc nhiên ghê. Đỉnh ghê.”
“Tiền bối, anh nói chẳng thật lòng tí nào, nhưng mà dễ thương thật đó.”
Sao tôi nói gì cậu cũng bảo dễ thương vậy. Mỗi lần nghe là lại thấy ngượng nghịu. Chắc tôi không thể quen được với việc được một cậu nhóc ít hơn cả 11 tuổi cưng nựng như vậy.
Cha Yeo Woon đang nằm sấp, khoanh tay dưới đầu, quay sang nhìn tôi, cậu ấy mới đúng là dễ thương. Khuôn mặt gầy gầy đè lên cánh tay nên má cũng bị ép hơi bịu ra một chút.
“Làm sao mà dù em ở đâu đi nữa, tiền bối vẫn có thể tìm ra em vậy?”
“Tự nhiên sao lại hỏi chuyện đó?”
“Thì đúng thế mà. Tiền bối tìm ra em như thể biết rõ em đang ở đâu vậy.”
“Thì là do cảm giác thôi.”
“Cảm giác gì vậy ạ?”
“Nói chung là cảm giác.”
“Em cũng muốn được như vậy.”
Cậu ấy nói rất khẽ, nghe như cầu nguyện.
“Giá như em có thể biết được dù tiền bối ở đâu đi nữa.”
Cha Yeo Woon bỏ một cánh tay gối dưới đầu ra và đưa về phía tôi.
Ngón tay cậu ấy chạm vào má tôi. Cảm giác như từ đó, các gợn sóng lan khắp người tôi.
Từ bao giờ mà cơ thể tôi bắt đầu phản ứng tới mức này khi Cha Yeo Woon chạm vào nhỉ?
“Giá như em cũng cảm nhận được ngay mỗi khi tiền bối cần đến em.”
“Tại sao…”
“Vì em thích tiền bối.”
Vì vậy nên cậu cũng muốn bảo vệ tôi đúng không?
Điều này không cần phải nói cũng có thể hiểu được. Nếu như tất cả những điều đẹp đẽ này thực sự là của tôi thì sẽ thế nào nhỉ.
Nếu như tôi không cần phải nghĩ tới hồi kết thì sẽ ra sao?
Đây chỉ là một giấc mơ đẹp đến đau lòng. Tôi biết rõ điều này đến mức thấy ghét cái sự thật rằng tôi không thể nào có được những điều này.
Dù vậy đi nữa, lúc này, dường như tôi có nói gì thì Cha Yeo Woon cũng sẽ sẵn sàng lắng nghe. Dường như cậu ấy sẽ thấu hiểu mọi nỗi niềm của tôi. Đó là một cảm giác mà trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai.
“……….”
Tôi bỗng muốn nói ra tất cả. Rằng tôi muốn ở bên em, rằng vì không thể ở bên em nên tôi đau khổ biết bao.
Cha Yeo Woon im lặng đợi tôi lên tiếng.
[Nhiệm vụ bổ sung – Hãy tạo fan cho Cha Yeo Woon. 100.000 người
(Đã có 10.000 người)]
Âm thanh vang lên phía trên đầu làm tôi quên mất mình định nói gì.
[Số lượng fan của Cha Yeo Woon đã đạt 10 ngàn người.]
[Mọi người đã biết đến Cha Yeo Woon nhiều hơn một chút.]
[Sức ảnh hưởng của Cha Yeo Woon đã có chút tăng lên.]
Giữa lúc thế này, có vẻ như tài khoản mạng xã hội của Cha Yeo Woon đang dần nổi tiếng hơn một cách khá vững chắc.
Vẫn còn xa mới được 100 ngàn người, nhưng nhìn thông báo chúc mừng 10 ngàn người mà tôi thầm thấy tự hào.
[Hệ thống đã phát sinh lỗi.]
Nếu không phải vì cái này thì chắc tôi đã tận hưởng niềm tự hào đó được lâu hơn rồi.
“Sao vậy ạ?”
“À, không có gì.”
“Lại là chuyện không nói được với em ạ?”
“Lạnh quá. Ở ngoài lâu quá rồi. Mau vào thôi.”
Tôi vội nói lảng đi, Cha Yeo Woon nhìn tôi đầy ngờ vực. Dù vậy, những lời định thổ lộ đã bay sạch thì chẳng cách nào quay lại được nữa.
Tôi căng thẳng đợi xem có thêm gì khác nữa không, nhưng chẳng có thay đổi gì cả.
Cứ như vậy cho tới khi chúng tôi chào tạm biệt nhau rồi chia tay, rồi tới tận sáng hôm sau, khi thu dọn đồ để quay về cũng vẫn vậy.
Tất nhiên là sau khi kết thúc giải đấu về nhà rồi, đúng là đã có một thay đổi lớn, theo một nghĩa khác.
Đó là chuyện phát sinh do fan ác ý ngày xưa của Cha Yeo Woon.
*
[Nhiệm vụ bổ sung – Hãy tạo fan cho Cha Yeo Woon. 100.000 người
(Đã có 20.000 người)]
[Số lượng fan của Cha Yeo Woon đã đạt 20 ngàn người.]
Ví dụ như cái này.
Cha Yeo Woon được lên bản tin buổi sáng.
Liên tục lập kỷ lục mới hẳn là ấn tượng lắm nên người ta chiếu cả các đoạn phim thi đấu 100m và 200m của Cha Yeo Woon. Có cả cảnh cậu ấy đứng trên bục nhận huy chương nữa.
Cùng với cả dòng phụ đề in đậm ‘Cha Yeo Woon – học sinh lớp 11 trường cấp 3 Shinyeop, lập kỷ lục mới khối học sinh cấp 3’.
Chỉ là một mẩu tin ngắn ở cuối bản tin thời sự, nhưng lại kéo theo nhiều sự kiện khác và tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
Trên Vlog của một ca sĩ solo xuất thân thần tượng có cảnh bình luận về Cha Yeo Woon, và cảnh này đã trở thành chủ đề nóng.
Là một ca sĩ có tiếng là đam mê marathon nên chắc người đó thấy hứng thú với tin tức về Cha Yeo Woon. Người này vừa ăn sáng vừa mở tin thời sự xem, sau đó chỉ vào Cha Yeo Woon trên màn hình và nói đúng một câu.
‘Không hiểu sao tôi nghĩ sẽ thấy cậu ấy ở kỳ Olympic tới đây.’
Chỉ là một câu nói vu vơ và thời gian không tới mấy giây, nhưng dường như cũng đủ để trên các diễn đàn, chuyện đã qua về Cha Yeo Woon lại được nhắc đến lần nữa.
Đang rửa bát ở nhà thì thấy thông báo ở trên hiện lên, tôi mới thử tìm kiếm trên mạng thì biết được tất cả những chuyện này.
Đúng là kẻ có khả năng thì thế nào cũng tỏa sáng. Choi Jin Seo sớm theo xuống tận huyện Boeun để triển khai kế hoạch mời chào tuyển mộ Cha Yeo Woon như vậy, tôi cảm thấy phải chăng cô ấy đúng là có một trực giác trời sinh.
Vậy nhưng, nổi tiếng rồi thì thường cũng sẽ phát sinh tin đồn.
Chủ đề về Cha Yeo Woon vừa nóng trên các diễn đàn là đủ thứ bình luận kỳ quái cũng bắt đầu tràn ngập.
Vấn đề là giờ đây, ngày càng nhiều người hưởng ứng những bình luận kỳ quái đó.
Nghe nói hồi cấp 2 C.Y.W bắt nạt bạn bè đấy, là thật hả? |
[HẾT CHƯƠNG 68]