Sáng sớm tinh mơ, Khương Đường đột nhiên bừng tỉnh. Cửa sổ vẫn đóng chặt im lìm, bốn phía căn phòng đều chìm vào bóng tối, không thể nhìn ra được là ngày hay đêm.
Cô chớp mắt vài lần để thích ứng rồi nhìn lên đồng hồ treo tường. Lúc này đồng hồ mới điểm sáu giờ hai mươi phút sáng.
Từ giờ đến lúc hẹn gặp Chu Ngang chỉ còn hơn hai tiếng đồng hồ, không đáng để ngủ thêm một giấc nữa. Cô dứt khoát dậy khỏi giường đi rửa mặt. Điện thoại ở trên đầu giường vẫn hết pin như cũ. Màn hình tối đen giống như mũi kim sắc nhọn chọc vào mắt của Khương Đường. Cô giơ tay ra do dự trong không trung một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở dài thu tay về.
Cô cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ càng về mọi chuyện.
Tắm rửa sấy tóc xong xuôi cũng mới đến bảy giờ rưỡi. Khương Đường mở cửa sổ ra liền nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen quen thuộc đỗ ở dưới lầu. Cô không nhìn rõ biển số xe, cũng không chụp ảnh nhìn cho rõ. Thế nhưng trực giác mách bảo rằng chiếc xe đó chính là của Chu Ngang.
Khương Đường chậm chạp quay trở về ngồi lại trên giường, bần thần nhìn ra núi non xa xa bên ngoài cửa sổ. Cô đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần thay quần áo là có thể lập tức xuống lầu. Thế nhưng cô không làm như vậy, tâm tình phức tạp đến cả cô cũng không thể hiểu nổi. Thế là cô cứ ngồi im trên giường như vậy.
Cho dù đã biết anh ta đang ở dưới lầu đợi cô, biết rõ bản thân chỉ đang kéo dài thời gian vô nghĩa, thế nhưng cô vẫn chờ đến đúng 8 giờ 50 phút mới bước chân ra khỏi cửa.
Hôm nay Chu Ngang mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, khác biệt hoàn toàn với hình tượng mặc vest đi giày da thường ngày. Trước giờ anh ta vẫn luôn đẹp trai, cởi bộ vest xuống liền trở nên trẻ trung hoạt bát hơn, càng giống với người trong ký ức của cô hơn.
Thấy anh ta đứng từ xa mỉm cười nhìn mình, Khương Đường giật mình.
Anh ta không hề có hành động nào vượt quá giới hạn, chỉ đối đãi với cô như một người bạn đã lâu không gặp. Thời gian vẫn còn sớm, hai người quyết định đi dạo ở sau trường học. Dần dần, Khương Đường thả lỏng tinh thần.
Nếu không phải vô tình đẩy tay một cái, cô sẽ không chạm vào cổ tay anh, cũng sẽ không biết được nhịp tim của anh đang đập nhanh lạ thường.
Trước giờ trông bộ dạng của anh ta vẫn luôn chín chắn trầm ổn.
Hai người tranh thủ thời gian đi đến quán xiên nướng, trở thành những khách hàng đầu tiên của quán trong ngày hôm nay. Bà chủ nhìn thấy Chu Ngang, tươi cười vẫy tay, “Chàng trai, lần này dẫn theo bạn gái đến rồi à?”
Chủ Ngang mỉm cười chủ động giải thích, “Vẫn chưa phải.”
Bà chủ cười tươi rói, “Thế cậu phải cố gắng hơn đó.”
Khương Đường biết bản thân không nên lộ liễu xuất hiện ở nơi công cộng như vậy. Thế nhưng cô không chỉ tới, mà còn không thèm đeo khẩu trang.
Hai người lấy không ít xiên nước, còn gọi thêm hai đĩa rau trộn. Bà chủ săn sóc hỏi, “Có cái gì không ăn được không?”
Khương Đường nói, “Đừng cho rau thơm.”
Đột nhiên, Chu Ngang ngẩng đầu quay sang nhìn chằm chằm cô. Khương Đường bị anh ta nhìn đến mức hoài nghi chính mình. Anh ta mím môi cười với cô, lại gọi thêm một món khoai tây xào sợi rồi nói với cô, “Trước đây em thích ăn món khoai tây xào sợi của quán này nhất.”
Vậy sao?
Khương Đường cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Nói tới cũng lạ, lúc còn chưa đến, cô chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể tưởng tượng ra từng chiếc bàn chiếc ghế của quán xiên nướng này. Thế nhưng đến khi thật sự được ngồi trong quán lại có cảm giác lạ lẫm, thậm chí còn hoài nghi liệu bản thân có thật sự từng đến đây rồi hay không.
Ăn được một nửa, Khương Đường đột nhiên nhớ ra người không ăn rau thơm là ai. Ngón tay đang cầm đũa đột nhiên cứng đờ, chiếc đũa rơi xuống đĩa thức ăn tạo nên tiếng động chói tai.
“Sao thế, bị cay à?” Chu Ngang hỏi. Anh ta rót nước rồi lấy một đôi đũa mới ở bàn bên cạnh đưa cho cô.
Khương Chỉ lắc đầu, dừng một lúc lại gật đầu, cười nói với anh ta, “Có một chút. Cảm thấy trước kia không cay đến mức này, có lẽ là khả năng ăn cay của tôi lại thụt lùi rồi.
Mấy năm gần đây, cô rất ít khi ăn đồ cay như vậy. Một là dễ bị sưng mặt, lên hình sẽ không đẹp, hai là lỡ như ăn xong bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến lịch trình làm việc.
Chu Ngang biết cô đang nói đến đồ ăn, hô hấp không khỏi trầm xuống. Cơn đau xót nơi đầu lưỡi như đang xông thẳng đến trái tim.
Anh ta đột nhiên có xúc động muốn ôm chặt cô vào lòng, dùng hết sức hôn cô, muốn nhìn cô phản kháng trong không khí tê cay này, muốn kéo cô điên cuồng với mình. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chỉ mỉm cười bình thản nói, “Thế chúng ta lại gọi thêm một nồi lẩu cay. Thật ra anh cũng không ăn được cay. Mấy năm ở Mỹ làm giảm sút khả năng ăn cay của anh rồi.”
Hai người ăn ý không đề cập tới chuyện này nữa, chỉ vừa ăn vừa nhắc lại quá khứ, kể xem ai đã kết hôn, ai đã sinh con, ai lại ra nước ngoài. Cả quán chỉ có một bàn bọn họ có khách ngồi. Đây đương nhiên là do Chu Ngang sắp xếp.
Cô bất giác hiểu được tại sao bản thân lại có dũng khí dám đến cùng anh ta. Kỳ thực tận sâu bên trong tâm hồn, cô vẫn còn sót lại một chút tin cậy đối với anh ta theo bản năng.
Anh ta vẫn luôn là một người bạn trai dịu dàng đáng tin cậy, chiều chuộng cô đến tận trời. Cho nên khi anh ta bỏ cô đi cô mới đau đớn đến vậy, đến mức giờ đây đã biết được chân tướng sự thật, cô vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Giờ phút này, sự cảm thông và đau lòng của cô là thật. Nhưng năm đó, trái tim cô đau đớn đến tan nát cũng là thật.
Không có ai để trách móc, không có gì để oán hận, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng vắng vẻ.
Ăn xong, Chu Ngang muốn đưa cô trở về nhà của Quách Thắng Nam nhưng lại bị cô từ chối. Cô không thể tiếp tục ăn vạ Quách Thắng Nam như vậy được.
Chu Ngang lái xe đến dưới tòa nhà chung cư cô đang ở rồi ga lăng xuống xe trước mở cửa xe cho cô.
“Tôi về đây.”
“Ừ, anh nhìn em đi lên lầu.”
“Không cần, anh lên xe đi. Tôi vào trong rồi anh cũng không nhìn thấy.”
“Được.”
Miệng thì nói vậy, nhưng thân thể anh ta vẫn cứ bất động tại chỗ.
Khương Đường nói, “Tôi về đây.”
Lại trở về câu nói ban đầu. Khương Đường khẽ mỉm cười, im lặng nhìn anh ta rồi quay người định đi trước.
“Đường Đường!”
Khương Đường vừa quay người lại liền bị người đàn ông trước mặt ôm chặt lấy.
Đầu của anh ta chôn vào gáy cô, giọng nói khàn đặc khó chịu, “Một lát thôi, cho anh ôm em một lát thôi có được không? Sẽ không lâu đâu.”
Đôi tay tinh tế chậm rãi giơ lên vỗ về lưng anh ta, cô nhỏ giọng trả lời, “Được.”
Dưới ánh sáng chói mắt, một nam một nữ ôm nhau thật chặt.
Cuối cùng, Khương Đường đưa mắt nhìn theo Chu Ngang rời đi. Xe đi xa rồi cô mới quay lại đi vào trong tòa chung cư. Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa. Ma xui quỷ khiến Khương Đường lại quay đầu nhìn thử, lập tức bị rơi vào một cặp mắt đào hoa sâu không thấy đáy.
Trên mặt người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt bình tĩnh đáng sợ.
Hai người im lặng đối mặt nhìn nhau. Cằm dưới của người đàn ông bị căng ra như sắp đứt.
“Lên lầu rồi nói.”
Tiêu Tắc vẫn không chịu lên tiếng. Khương Đường đợi thêm một lúc rồi dẫn trước quay người bước đi. Bước được hai bước, cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vang lên.
Lặng im đợi thang máy, lặng lẽ đi lên lầu rồi đứng ở cửa lẳng lặng nhìn cô tìm chìa khóa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.
Lần này cô không uống say, thậm chí còn quá mức tỉnh táo, muốn giả bộ hồ đồ là rất khó.
Cánh cửa vừa được mở ra, người đàn ông đột nhiên có hành động. Anh đẩy cô đi vào, túi xách rơi ở trước cửa. Hai người lăn lộn cùng một chỗ.
Khương Đường cảm thấy choáng váng, nụ hôn như vũ bão liền ập tới, đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng cô, không cho cô một chút cơ hội phản kháng nào.
Bờ môi đau nhức, đầu lưỡi khẽ run lên. Khương Đường bị sặc đến mức ho khan. Thế nhưng anh chẳng hề quan tâm, chỉ chăm chú chặn lấy miệng cô, si mê mút đầu lưỡi cô. Đến khi cô sắp ngạt thở, nghẹn ngào dùng sức đập tay vào vai anh, anh mới dừng lại. Cuối cùng cô cũng được thở dốc. Đầu lưỡi vừa được thả tự do, bờ môi lại bị anh chiếm giữ, không ngừng cắn xé.
Bờ môi của người đàn ông rất nóng, thân thể của anh cũng nóng rực lên. Khương Đường cảm thấy bản thân như đang bị cuốn vào một ngọn lửa chuẩn bị bùng nổ, dường như hài cốt cũng sẽ bị nuốt chửng.
Trong cơn đau đớn xen lẫn khoái cảm, Khương Đường hoảng hốt nghĩ tới, hình như trước giờ cô chưa từng có thể bình tĩnh suy nghĩ khi ở trước mặt anh.