Lúc Khương Đường tỉnh dậy, người bên cạnh đã đi mất từ lâu.
Tiêu Tắc rời đi không để lại lời nhắn gì cho cô. Sau khi mạnh mẽ chiếm lấy cô suốt một đêm, anh lại im lặng rời đi.
Cô ngồi ngơ ngác một lúc rồi mới dậy khỏi giường. Hai chân vừa mới chạm xuống mặt đất liền mềm nhũn cả ra. Cô khó nhọc bám vào bờ tường lết người vào phòng tắm, mở nước nóng ra rồi ngồi một chỗ ngây người nhìn điện thoại.
Trên màn hình điện thoại đang hiển thị giao diện chat của cô và Tiêu Tắc. Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không thể gửi đi một chữ nào.
Bàn tay như không chịu nghe sự sai khiến cứ mở vòng bạn bè của anh ra xem. Không ngờ thật sự có trạng thái mới. Thường ngày anh rất ít khi đăng gì đó lên vòng bạn bè, mấy lần trước đó đều là vì quảng cáo cho phim của người khác, hiếm khi đăng về bản thân như hôm nay.
“Lịch trình mấy ngày gần đây tạm thời bị hủy bỏ, xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Bên dưới bài đăng có mấy người bạn bình luận hỏi anh bị làm sao, anh chỉ đơn giản trả lời: Phát sốt.
Khương Đường tắt điện thoại đi rồi nhắm mắt ngâm người trong bồn tắm. Mãi đến khi nhiệt độ nước dần lạnh đi, toàn thân nổi da gà hết lên thì cô mới đứng dậy.
Trong nhà không có gì làm, cô đứng ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm lo âu. Đến tận khi chạng vạng gần tối, cô mới đứng dậy đi vào phòng bếp.
Bên trong ngăn tủ vẫn còn gạo lần trước Tiêu Tắc mang tới, trứng gà cũng vậy, dầu ăn gia vị cũng là của anh.
Cô ngạc nhiên, thầm nghĩ ra anh đã để lại nhiều vết tích trong cuộc sống của cô đến vậy.
Cô không có kinh nghiệm nấu cháo bao giờ nên không dám rời đi quá lâu mà vẫn luôn túc trực bên bếp để canh lửa cho đến khi hạt gạo nở ra, sôi sùng sục nổi lên. Mùi gạo thơm dịu xộc vào khoang mũi.
Tìm đi tìm lại một hồi, trong nhà chỉ còn một chiếc cốc giữ nhiệt được coi là đủ to. Cô đổ cháo vào trong cốc. Trước khi bước ra khỏi cửa, cô còn lấy thêm hai quả chanh ở trong tủ lạnh.
Lái xe đến cửa nhà Tiêu Tắc rồi, cô vẫn còn rối rắm trong lòng, không biết rốt cuộc bản thân tìm đến đây để làm gì.
Cô bước xuống xe đi tới trước cửa. Cô vẫn còn đang do dự đứng đó thì cánh cửa đột nhiên bị người mở ra.
Người đàn ông mặc trên mình một chiếc áo màu trắng và quần ngủ màu xám nhạt, đầu tóc rối loạn như tổ chim, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô không thể không khen ngợi, anh mặc như vậy mà vẫn có thể tạo nên một hương vị riêng biệt.
Khóe môi Tiêu Tắc nhếch xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn cô, “Chị tới làm gì?”
Khương Đường chợt cảm thấy mất tự nhiên. Dường như bản thân thấy anh bị bệnh liền tức khắc chạy tới đưa cháo là hành vi vô cùng ngu ngốc. Cô lấy thân phận gì tìm đến, nên nói cái gì? Cô chưa hề nghĩ tới những chuyện này, chỉ thuận theo cảm giác mà chạy tới.
Cánh môi khẽ nhúc nhích. Cô giơ chiếc túi trong tay ra, “Nghe nói anh đang phát sốt nên mang cho anh chút đồ ăn. Anh xem thử đi, ăn được thì ăn, không ăn được cứ đổ đi cũng được. Chẳng phải thứ gì quan trọng lắm.”
Tài nấu nướng của anh hơn cô không biết bao nhiêu lần. Vậy mà cô còn dám chạy tới đưa cháo, càng nghĩ càng thấy thật ngu xuẩn.
Con ngươi của anh vốn đen tuyền, cộng thêm ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trước cửa khiến ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm. Tiêu Tắc đưa tay nhận lấy túi cháo rồi quay người đi vào trong mà không lập tức đóng cửa lại.
Khương Đường đứng ở ngoài cửa hai giây rồi lập tức bước vào.
Người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn chẳng hề động đậy, dường như đang định chờ đợi cô phục vụ. Khương Đường thay dép đi trong nhà, lặng lẽ xách túi cháo vào phòng bếp đổ ra một bát nhỏ cho anh. Cô còn săn sóc dùng chanh mình mang tới pha thành một cốc nước chanh mật ong ấm áp rồi bê lên bàn cho anh.
Hiệu quả giữ ấm của cốc giữ nhiệt vô cùng tốt, bát cháo vẫn còn nóng. Cốc nước chanh cô vừa pha cũng rất ấm. Hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Tiêu Tắc vẫn nhìn chằm chằm cô suốt từ nãy tới giờ. Khương Đường hiểu ý lạ thường đi tới ngồi ở đối diện anh.
Quả nhiên, người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt, chậm rãi cầm thìa lên.
Cháo trắng phối hợp với nước chanh mật ong. Có lẽ đây là sự phối hợp kì quái nhất anh từng thấy trong đời này.
Thế nhưng hạt gạo mềm mịn được đun rất kĩ, toàn bộ vị ngọt đều tràn ra đầu lưỡi. Nước chanh cũng đầy đủ hương vị. Có lẽ cô đã vắt cả một quả chanh vào đây nên trong nháy mắt vừa mới uống vào, mật ong ngọt lịm vẫn không thể giúp anh tránh được một cơn ê buốt răng đến tận óc.
Lần đầu tiên Tiêu Tắc cảm thấy cháo trắng ngon đến vậy.
Không uổng công anh cố tình đăng trạng thái mới lên vòng bạn bè.
Sáng nay đăng xong bài viết ấy, bản thân anh cũng cảm thấy rất buồn cười. Lửa giận lại càng tăng lên, không thể phân biệt được là đang giận dỗi ai.
Nhưng cô đã đến rồi.
Anh thấy cô do dự đứng ngoài cửa hồi lâu, trên mặt vô cùng túng quẫn. Anh sợ nếu bản thân không nhanh chóng chủ động mở cửa, cô sẽ quay đầu đi mất.
Cô cảm thấy anh đang ép buộc cô. Nhưng kỳ thực không phải là cô đang ép anh phải làm như vậy đấy sao?
Cuối cùng, nguyên một cốc giữ ấm đầy cháo cũng nhìn thấy đáy. Lần này, đến cả tiếng thìa bát va chạm vào nhau cũng không còn, cả hai chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Khương Đường đứng bật dậy. Chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang bén nhọn. Mí mắt của cô vô thức nháy một cái.
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Hô hấp của Tiêu Tắc gia tốc, ánh mắt của anh chợt trở nên nghiêm túc, “Khương Đường.”
Khương Đường mím môi, trong lòng nảy sinh cảnh giác, chuẩn bị tinh thần nghênh đón cơn giận dữ của người đàn ông. Nào ngơ anh chỉ lặng lẽ đi đến trước mặt cô rồi nói, “Ôm tôi.”
Khương Đường kinh ngạc, không chút do dự đến gần ôm chặt người đàn ông trước mặt.
Anh đang sốt rất cao, trên trán nóng hổi. Cô đặt tay lên thử nhiệt độ, hỏi anh, “Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
“Ừ.”
Không biết là ai bắt đầu trước, chỉ biết hai người ôm chặt đột nhiên lấy nhau hôn môi. Hơi thở của anh càng thêm nóng bỏng, lòng bàn tay cũng nóng rực như lửa đốt. Lòng bàn tay thô ráp của anh chạm vào cơ thể khiến Khương Đường không kìm được run rẩy toàn thân.
Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau không thể tách rời, tiếng nước bọt dính nhớp vang lên.
Trong phòng ngủ tối đen không bật đèn, hai người bọn họ lôi kéo nhau ngã xuống giường.
Bàn tay của anh đã sớm đưa xuống giữa hai chân cô vuốt ve. Sau khi nằm xuống giường, anh men theo lớp quần lót mỏng manh của cô đưa tay vào bên trong.
Khương Đường vội vàng đè chặt tay anh lại, thở dốc ngăn cản, “Không được, anh đang phát sốt, không thể làm loạn được.”
Tiêu Tắc rút tay ra, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô.
“Vì anh ta sao?”
Không cần nhắc đến tên cô cũng biết anh đang nói ai.
Trong phòng quá tối khiến Khương Đường không thể nhìn rõ ánh mắt của anh. Thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận sự bén nhọn của nó.
Tay anh vẫn đang đặt trên đùi cô. Nhiệt độ nóng dọa người tiếp xúc với da cô, khiến trái tim cô cũng bị thiêu đốt. Giọng nói của cô cũng mềm mại hơn, “Anh biết không phải mà.”
Người đàn ông trên đầu hừ nhẹ một tiếng khó có thể nghe thấy. Anh thấp giọng nói, “Giúp anh bắn đi.”
Nói xong, anh kéo tay cô đặt vào giữa hai chân mình.
Bởi vì đang sốt cao nên dương v*t càng trở nên nóng bỏng, thế nhưng lại không thực sự cương cứng. So với thường ngày vẫn luôn giơ lên thẳng tắp, bây giờ chỉ được coi là miễn cưỡng ngẩng đầu. Trạng thái chênh lệch lớn như vậy, sao cô có thể dám để anh làm thật. Cô cố gắng né tránh nụ hôn của anh, nhỏ giọng nói, “Tôi dùng tay giúp anh được không?”
Người đàn ông giữ lấy mặt cô mạnh mẽ hôn lên, “Không được.”
Lúc này trông anh chẳng khác nào một đứa trẻ đang giận dỗi làm nũng.
Cô không khỏi dở khóc dở cười, “Anh thế này sao bắn ra được.”
Anh vuốt ve bên ngoài nội y của cô rồi đột nhiên ấn xuống, thậm chí còn dùng hai ngón tay vân vê một hồi, “Em ra nhiều nước là được.”