“Ta chỉ có thể làm một việc chính là vọng khí cho thế hệ sau của ngươi, dùng Thần Hồn của ta dẫn dắt, để hẳn thấy được tương lai một lần. Đây cũng là chuyện cuối cùng... đời này ta có thể làm vì ngươi”
"Nếu...nếu để ta chết mà mắc nợ nhiều như vậy thì Hồng Hạt Tử ta chết không nhắm mắt!”
Tả Trường Lộ khế thở dài.
Lúc này, trong đầu hẳn thoáng qua trăm nghìn suy nghĩ, đột nhiên trong lòng rối bời, đưa ra một quyết định quan trọng.
“Lão Hồng, ngươi còn bao lâu nữa?”
“Không lâu."
Hồng Hạt Tử thê lương nói: "Lão Hồng ta một thân một mình, muốn khi thiên đạo thế, bị trời định phản phệ, là lẽ đương nhiên, không lời oán than, cũng không bận tâm gì, chỉ bận tâm một điều, có thế là người anh em ngươi... lão Tả ngươi."
“Một thân một mình... một thân một mình.” Tả Trường Lộ nói lẩm bẩm.
Sau đó nói: "Ngươi ở đây uống chút trà dưỡng thần đi, ta gọi điện bảo tên nhóc con kia đến, để lão Hồng ngươi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, ra đi thanh thản!
Hắn nằm tay Hồng Hạt Tử: “Người anh em, kiếp này ta là bạn của ngươi, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi. Ngươi nhất định phải nhớ... Ta chỉ vì ngươi họ Hồng, là Hồng Hạt Tử, mà ngươi cũng chỉ vì ta họ Tả... tâm đầu ý hợp chứ không phải vì gì khác”
“Tâm đầu ý hợp!”
Hồng Hạt Tử khóc không thành tiếng: “Cảm... cảm ơn..."
Tả Trường Lộ lấy điện thoại ra gọi cho Tả Tiểu Đa đến.
Tả Tiểu Đa đang chuẩn bị vào phòng trọng lực, nhận điện thoại mà giật nảy, nếu là mẹ, Tả Tiểu Niệm gọi điện cho hẳn, đó là chuyện thường ngày, nhưng cha gọi điện cho hắn lại là chuyện cực kỳ hiếm, nhất thời không biết xảy ra chuyện lớn gì rồi, vô cùng khẩn cấp chạy đến đây. Mới mấy phút đã đi đến tiệm Tinh Hồn Thạch của Tả Trường Lộ.
“Cha, sao tìm con gấp vậy?”
Tả Tiểu Đa còn nghĩ có chuyện lớn gì, kết quả nhìn qua, thấy Tả Trường Lộ dù bận vẫn nhàn nhã ngồi uống trà với Hồng Hạt Tử, nhàn nhã vô cùng, nên ngạc nhiên không thôi.
Chuyện gì đây?
"Đây là bác Hồng của con, lẽ ra lúc trước con đã từng gặp mặt bác Hồng của con một lần, nhưng lần rước vội quá chưa kịp giới thiệu chính thức cho con, lần này bù lại."
Tả Trường Lộ nghiêm túc nói: “Bác Hồng của con là Vọng Khí Sĩ bậc nhất của thành Phượng Hoàng, cũng là Vọng Khí Sĩ số một khu vực Trung Nguyên, gọi con đến là bác Hồng của con muốn xem số mệnh cho con”
"Ồ."
Tả Tiểu Đa không biết vì sao, vội khom người hành lễ: “Chào bác Hồng”
“Ừ, ừ” Hồng Hạt Tử cười hiền hậu: "Con tên Tả Tiểu Đa à? Đứa trẻ ngoan” “Con trai, qua đây, ngồi đây đừng nhúc nhích” Hồng Hạt Tử đặt cái ghế dài cách trước mặt khoảng một mét.
“Vâng”
Hồng Hạt Tử nhắm hai mắt đã mù của mình lại, cả người như một khúc gỗ mục, hoàn toàn không có chút sinh mệnh lực nào.
Nhưng lúc Tả Tiểu Đa gần như ngồi im, trên mặt Hồng Hạt Tử đều là nếp nhăn, đột nhiên từ chỗ trán lóe lên một cỗ ánh sáng xanh, sau đó, ánh sáng xanh trên trán hình thành một vật hư ảo giống như con mắt.
Dùng mắt nhìn thì càng giống một con mắt được tạo thành bởi sương mù hơn.
Giọng Hồng Hạt Tử yết ớt vang lên: “Lão Tả, đây là trong thuật Chân Hồn Vọng Khí của ta, trước giờ chưa từng tiết lộ, cùng chưa từng dùng bước cuối cùng một lần nào”
“Thuật Chân Hồn Vọng Khí!"
“Trong đời tất cả Vọng Khí Sĩ tu luyện thuật Chân Linh Vọng Khí, chỉ có cơ hội phát huy một lần, mỗi câu ta nói sau đây, ngươi đều phải ghi nhớ!"
'Vẻ mặt Tả Trường Lộ cẩn thận hắn.
Con mắt lờ mờ được hình thành bởi một đám sương mù kia đột nhiên mở ra, nhìn về phía mặt và đầu Tả Tiểu Đa
Trong chớp mắt nhìn thấy, trên mặt Hồng Hạt Tử tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Trong con mắt hư ảo của hẳn, nhìn rõ được một cỗ thanh khí, một luồng khí màu tím quấn vào nhau, hướng thẳng lên chín tầng mây!
“Trong một góc Long ẩn phượng đắng, một đêm mây gió cùng nổi lên; Trở tay kéo nghìn linh hồn khóc thầm, đặt chân bước ra đỉnh Bạch Cốt; Tìm kiếm đường hồng trần vốn không có chủ, một khi Phượng kêu Trung Nguyên thắng lợi; sóng máu cuồn cuộn ngất trời, linh hồn vạn lý thiên địa chấn kinh; Đường tả đạo ma tâm biến động, uống máu đào mà hương về trời cao; Quét sạch con đường phía trước không còn ai, đập hết Trung Nguyên đập Quan Đông; Phương Dương tử phách xông lên Tiêu Nhật, hai mắt sát phạt hướng về Thượng Kinh; Cứng nhất mạnh nhất giao nhau sai chỗ, chí tình chí tính gió trời xanh; Đừng tin đường âm dương trong nhân gian, Hồng Trần lặng lẽ hủy Bắc Minh; hai mối tình gắn bó trong chín tầng; cả đời không tin trời có chủ, đập ra Nhật Nguyệt hướng Đông Minh; Một tay sóng máu đầy trời, xương trắng khắp nơi, đời này vô tận..."
Vẻ mặt Hồng Hạt Tử càng ngày càng lộ ra nét cẩn trọng, sửng sốt, kinh ngạc, nhưng mỗi một từ hắn nói ra đều rõ ràng, bình thản như cũ.
Nhưng lúc hắn nói đến câu "đời này vô tận..”, Thì đột nhiên trong cổ họng vang lên ân thanh sửng sốt, hai mắt phẫn nộ trừng lên.
Gương mặt già nua của Hồng Hạt Tử căng ra đỏ rực, lập tức con mắt hình thành bởi sương mù đột nhiên mất đi không còn vết tích.
Phụt một tiếng, Hồng Hạt Tử phun ra một ngụm máu, cả người suy sụp, từ trên ghế ngã xuống!
Rơi vào hôn mệ, toàn thân co giật liên tục, trong cổ họng phát ra tiếng sặc, bỗng chốc một hơi thở cũng không còn nữa, dường như đang sắp phải hồn bay phách lạc!
Tả Trường Lộ nhanh tay nhanh mắt đỡ hắn lại, lại bỏ một viên đan dược vào miệng hắn, đem trà nhân sâm được ủ ba nghìn năm đến, trút thắng bình trà vào. miệng Hồng Hạt Tử.
Lại bắt đầu thúc đẩy hắn vận công.
“Con cũng đến giúp một tay”
Rõ ràng Tả Trường Lộ sợ sức mạnh một mình mình không thể đả thông mạch máu của hắn, vội gọi Tả Tiểu Đa.
“Vâng, được”
Tả Tiểu Đa cũng hốt hoảng, lão mù này đang xem bói cho hắn, sao lại ngưng?
Vậy có phải là... ta hại chết?
Cái này, trời ạ...
Quả là oan từ trên trời rớt xuống!
Hai cha con bận bịu tay chân luống cuống mười lăm phút, cuối cùng Hồng Hạt Tử mới từ từ tỉnh lại, hơi thở lại yếu ớt, dáng vẻ chỉ còn thừa chút hơi tàn.
Hãn tặc lưỡi, cười khổ: “Lão Tả, ngươi lại lãng phí thứ tốt cho ta... Không có tác dụng đâu, cái mạng tàn này của ta chỉ đến hôm nay."