Sáu người ăn cơm, cả quá trình không có một lời nói chuyện, ai nấy đều cúi đầu, ai nấy đều thoăn thoắt căm bánh nhét vào miệng, chỉ có một câu duy nhất để miêu tả cảnh tượng này: sáu con ma chết đói tái sinh!
“Đúng rồi, ngày kia là sinh nhật của ta”
Vạn Lý Tú nói: "Đúng lúc thời gian này cha ta không được thuận lợi cho lắm, hay là mọi người đến nhà của ta làm náo nhiệt chút, ta thế này xem như đưa thư mời cho các ngươi rồi nhé”
Tả Tiểu Đa cảnh giác che túi tiền, nói: "Nói trước là ta không có tiền biếu ngươi đâu, quà cáp cho ngươi lại càng không có"
Vạn Lý Tú cạn lời: “Tả lão đại, bây giờ ngươi cũng. là người một ngày thu vào hơn một triệu mà, có thể không keo kiệt như vậy được không?”
“Keo kiệt là đức tính tốt đẹp của ta!”
Tả Tiểu Đa không xấu hổ mà tự hào: “Ngươi không keo kiệt, hẳn không keo kiệt, các ngươi cũng không keo kiệt... Nếu ta không keo kiệt, vậy chẳng phải chúng ta công toi để người ta lợi dụng à!” Năm người còn lại đồng loạt cười nhạt.
Lời nói không biết xấu hổ đến trình độ này, có thể nói là đứng đầu thiên hạ!
“Tả lão đại... Một món quà sinh nhật mà thôi...” Dư Mạc Ngôn nhắc nhở, có ý ám chỉ.
Tả Tiểu Đa không chú ý, còn mạnh mẽ nói: “Ta không bao giờ tặng quà cho người khác... Cũng không tặng quà cho con gái... A? Đúng! Ta không tặng quà cho phái nữ, trừ phi ngươi kia là vợ của ta!"
Ta Tiểu Đa lại phát hiện mình tìm được lý do, bỗng chốc đắc ý dào dạt: "Cho nên ta không thể tặng quà cho Tú Nhi được”
“Không có quà cũng được thôi”
Vạn Lý Tú hừ một tiếc: “Có quà thì bỏ qua, không có quà thì lên biểu diễn tiết mục góp vui, thế nào?”
Long Vũ Sinh vội vàng nhấc tay: “Ta có quà” Dứt lời bèn kinh thường liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái.
Dư Mạc Ngôn nhấc tay: “Ta cũng có quà!" Cũng lập tức khinh thường liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái. Lý Trường Minh, Lý Thành Long cũng đồng thành
“Ta sẽ chuẩn bị quà!”
Tiếp theo là đồng loạt khinh thường liếc Tả Tiểu Đa một cái.
Tả Tiểu Đa do dự thật lâu, gian nan lựa chọn lấy hay bỏ giữa ví tiền và mặt mũi.
Cuối cùng cảm thấy, mặt mũi tính cái lông gì? Mặt mũi... Có thể đổi thành tiền sao?
Tả Tiểu Đa ta... Cái trò sĩ diện này dùng được quỷ gì?
Nghĩ như vậy, tâm tư hẳn dần rõ lên, nói: “Ta quyết định, ta vẫn chuẩn bị tiết mục thì hơn.”
Đón nhận một loạt ánh nhìn khinh thường, Tả lão đại đắc ý dào dạt. Trong lòng lặng lẽ like một cái cho sự cơ trí của chính mình.
Ta thật sự rất là cơ trí, lại tiết kiệm được cho mình mấy trăm nghìn.
Tả Tiểu Đa hạ quyết tâm, tức khắc cảm thấy mình đúng tình hợp lý, lý do càng như nước như biển: “Tú Nhĩ sinh nhật, chúng ta nhiều bạn học thế mà không ai biểu diễn tiết mục góp vui là không ổn cho lắm, mấy tên gan thỏ đế các ngươi chỉ biết tiêu tiền, cái gì cũng không biết, ta chỉ đành tự mình nhận lấy nhiệm vụ vĩ đại này!" Cái tên này lại đi khinh bỉ người khác!
Bỗng chốc, năm cặp mắt xem thường lập tức phóng đến.
Thần giữ của này thế mà lại thà biểu diễn tiết mục chứ không chịu tặng quà!
Bủn xin như này, thật sự là bủn xỉn đến tận cùng!
Ngươi như vậy mà còn nói bọn ta làm không đúng!
Không biết Tả Tiểu Đa cũng có nỗi khổ riêng.
Vạn Lý Tú người ta là con nhà Tổng đốc, đó là người thiếu tiền sao? Đương nhiên là không thiếu.
Nếu ta biếu số tiền một nghìn hai nghìn hay mười nghìn hai mươi nghìn, người ta chướng mắt là thứ yếu, quan trọng là ta còn đau lòng muốn chết...
Điển hình của cố sức lấy lòng mà không được!
Lại nói tặng quà... Người ta có thân phận thế kia, có thứ gì tốt mà chưa từng gặp?
Tả Tiểu Đa ta nghèo rớt mồng tơi, phải đi đâu để Tìm quà quý giá bây giờ?
Quà bình thường, người ta căn bản chướng mắt ấy chứ?
Hay là chờ mất mặt?
Hiện tại hiển nhiên mấy người Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn đã chuẩn bị quà từ trước, Long Vũ Sinh lại càng không cần phải nói, đó là sinh nhật vị hôn thê của hắn, nói thế nào thì quà tặng cũng phải giá trị từ mấy trăm nghìn trở lên đúng không?
Hơn nữa, không phải là biểu diễn tiết mục sao?
Có gì? Có thể có gì?
Tất cả mọi người đều quen thuộc như vậy, còn quan tâm biểu diễn có mất mặt hay không làm gì?
Không cần nói, cho dù là lên thả rằm... Vậy cũng là náo nhiệt rồi!
Tính toán của Tả Tiểu Đa có thể nói là tính đến leng keng.
Vạn Lý Tú híp mắt nói: “Tả lão đại, nếu nhận biểu diễn tiết mục rồi, đến lúc đó ngươi không thể quỵt nợ đâu”
Tả Tiểu Đa khí phách vỗ ngực: “Nói cái gì thế, không phải chỉ là biểu diễn tiết mục thôi sao? Sinh nhật của Tú Nhi, chúng ta là bạn học thân nhau như thế, chẳng phải ta biểu diễn tiết mục là chuyện nên làm à? Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền... Khụ khụ, ý ta là, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã na truy, lời ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh!"
“Ngươi đừng biểu diễn bản lĩnh võ giả đấy, nếu ngươi đi lên đánh một bài quyền, múa một bài kiếm thì không được đâu."
“Tả Tiểu Đa ta là người như vậy à?"
“Nhất định phải nói trước, ta vẫn khá hiểu biết đức hạnh của ngươi” Vạn Lý Tú nói, hoàn toàn không tin tưởng Tả Tiểu Đa
“Được rồi”
“Hay là ngươi cứ chọn ca hát hoặc khiêu vũ đi, để ta chuẩn bị tâm lý trước."
“Ca hay hay khiêu vũ đều được!”
“Thật á?”
“Thật”
“Vỗ tay làm thề" Vạn Lý Tú vươn tay.
“Bốp bốp!”
Tả Tiểu Đa lập tức đập tay, quyết định chuyện này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiết kiệm được một khoản tiền!
Lại tiết kiệm được một khoản tiền!
Quá đã!
“Lão đại!”
Lý Thành Long nhìn thấy Tả Tiểu Đa đã bị cần câu, hắn mới nhảy ra nhắc nhở: “Về tiết mục này, thật sự không dễ như ngươi nghĩ đâu”
"???"
Tả Tiểu Đa còn chưa kịp thu tay về, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đập tay như vậy rồi nghiêng đầu nhìn Lý Thành Long. . 𝑹a chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hấ𝑡 𝑡ại == 𝑡r𝘂m𝑡r𝘂y𝐞 𝗇.V𝗇 ==
Lý Thành Long cười gian nói: “Có lẽ vừa rồi Tả lão đại không nghe rõ lời Tú Nhi nói”
Tả Tiểu Đa láng máng cảm thấy không ổn, hỏi: “Nói cái gì? Sao lại không nghe rõ?”
Vừa rồi đầu óc hẳn đang vướng vào chuyện quà cáp và tiền biếu cho nên không quá chú ý, có cái gì khác nữa à?!
“Tú Nhi là nói... Cha nàng muốn làm lớn, náo nhiệt một chút... Đó chính là Vạn tổng đốc của thành Phượng Hoàng chúng ta, hắn lớn cỡ nào! Tả lão đại ngươi nghĩ lại xem, phỏng chừng lúc đó sẽ có rất nhiều người đến, ít nhất cũng sẽ có sân khấu để biếu diễn... Tả lão đại à Tả lão đại, ngươi bị lừa rồi... Ha ha ha ha ha...”