Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 560: C560



Ánh mắt nhìn thấy mặt nạ của Phương Nhất Nặc, Hàn Tùng nhanh ý, biết đối phương không muốn bại lộ thân phận.

Chỉ sững sở trong chớp mắt, lại thấy Phương Nhất Nặc lại lần nữa bắt đầu hành động không thế hiểu nổi: Một kiếm đâm xuyên qua bắp đùi mình.

Lại một đao mạnh mẽ chém vào bụng mình, máu thịt bay tán loạn!

Bên trái vỗ một chưởng làm gãy bả vai phải của mình, lại tung một quyền làm gãy đùi phải của mình.

Lấy tay kéo tai trái một cái, đã kéo xuống hơn một nửa, chỉ còn lại da thịt nối với nhau, cuối cùng, ầm một tiếng đánh vỡ đầu mình, máu tươi ào ạt chảy ra, sau đó đột ngột thét lên thám thiết, gào thét bay lên, đạp lên không trung mà đi...

“Ta sẽ còn trở lại, các ngươi sẽ không được như ý đâu...”

“Thẳng lợi cuối cùng vĩnh viễn thuộc về Vu Minh!”

“Vụ Minh vạn tuế!”. Đam Mỹ Hay

Phương Nhất Nặc vừa bi phẫn gào thét, vừa liều mạng chạy trốn, giống như phía sau có vô số cao thủ đang đuổi theo vậy.

Trong phút chốc đã không thấy tăm hơi.

"......."

Tất cả mọi người đều đen mặt.

Trời ơi ảnh đế xuất hiện ha, diễn cứ như thật ấy nhỉ!

Chẳng qua người này cũng thật ác độc, độc ác đối với người khác, đối với mình càng độc ác hơn, như vậy mà cũng có thể xuống tay được!

“Tin tức này nhất định phải giữ bí mật... Đây cũng là nẫm vùng do bên trên của chúng ta bố trí... Ôi, vì tình cảnh hôm nay, bất đắc dĩ mới phải bại lộ, còn không biết trở về có gặp nguy hiểm gì không..."


Hàn Tùng thở dài một hơi.

“Thu thập di thể của các huynh đệ đi...”

Sắc mặt Vu Thế Long rất nặng nề, nhưng cũng có chút vui vẻ yên tâm.

Phượng mạch xung hồn, cuối cùng cũng thành công.

Lúc này, Tả Tiểu Niệm đã thuận lợi đột phá, chỉ chờ sau khi Tinh Nguyên khí hoàn toàn ổn định, thì sẽ tính lại.

Nhìn từ một phương diện khác, phe mình cũng chỉ là hy sinh chút nhân thủ, đã tiêu diệt hết lực lượng của Vu Minh, tổng cộng bảy Hóa Vân toàn bộ bỏ mạng ở chỗ này, ba tông Sát Phá Lang toàn quân chết hết...

Cái này, hoàn toàn có thể được coi là một trận thẳng lợi huy hoàng!

Chẳng qua là... Chỉ cần có hy sinh, thẳng lợi lớn hơn nữa, cũng mang bóng dáng bi thương, làm cho không người nào có thế hoàn toàn thoải mái.

Phượng mạch xung hồn, kết thúc.

Trên bầu trời.

Một bóng người, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chợt lách người, liền biến mất ngay tức thì.

Xa xa trên bầu trời mênh mông...

Hai luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, đang đối chọi nhau. Ngay khi Phượng mạch xung hồn thành công...

Trong đó một cỗ khí tức vô hình nhẹ nhàng lắc lư một cái. Sau đó lặng lẽ lui về phía sau, ước chừng ba ngàn dặm. Nơi cỗ khí tức ấy vừa rời đi, lập tức bị một cỗ khí tức khác chiếm cứ.

“Lần này, ngươi thua rồi.”

“Chớ có đắc ý, Trung Nguyên cục, ngươi chưa chắc sẽ thắng.”

“Ngươi sẽ còn bại."

“Ngươi là ý chí Tinh Hồn, chiếm được lợi thế. Mà ta là ý chí Vu Hồn, chính là vượt giới mà tới, ngươi chiếm ưu thế, chuyện này quá bình thường.”

“Ngươi và ta vốn dĩ là một, vì sao nhất định phải phân thắng bại?”

“Không căn nói nhiều!”

"Gặp lại ở Trung Nguyên!”

“Gặp lại ở Trung Nguyên!"

“Không được nhúng tay!”

“Đương nhiên. Tùy theo duyên số.”


...

Phía bắc Thành Phượng Hoàng, Phượng Hồi Đầu!

0 giờ.

Tả Tiểu Đa chăm chú quan sát, nhìn không chớp mắt.

"Sao rồi?"

Giọng nói Hà Viên Nguyệt lúc này đã rất suy yếu, giọng nói như có như không.

“Phượng Hoàng đã vọt lên, thẳng tới tận trời, nhưng Vu Minh trù tính hồi lâu, rốt cuộc cũng hành động, ba tông Sát Phá Lang lấy Tinh Hàng chỉ trận tiến hành phong tỏa, tỉnh lực tràn ngập, cái này biểu thị hai bên chiến đấu ác liệt.”

Tả Tiểu Đa nói.

“Sắc tía như thế nào?“Giong nói Hà Viên Nguyệt đứt quãng.

"Sắc tía tràn ngập bầu trời, tình trạng như cũ, mặc dù bị Sát Phá Lang tỉnh trận ảnh hưởng, nhưng dựa trên dấu hiệu trước mắt phán đoán, cũng không có gì đáng ngại. Xua tan một phần, sau đó lại cuồn cuộn không ngừng xuất hiện nhiều hơn.”

“Vậy thì tốt, lợi thế vẫn nghiêng về phía chúng ta!”

“Hỏa long bảo vệ phượng hoàng, không ngừng xoay quanh người phượng hoàng, làm lực lượng của Sát Phá Lang Tính trận bị phá hư, đang từng chút một tan rã, vừa hư hỏng tan rã, vừa bay lượn ngất trời” Tả Tiểu Đa nhìn kỹ.

“Tốt lắm!”

Bên trong khí vận đại trận, tư thế, thần thái phượng hoàng trước sau như một, an tâm bay cao vẽ phía bầu trời, đối với tất cả sự vật bên ngoài, đều chắng ngó ngàng gì tới!

Phía trước, chính là bờ bên kia!

Bên cạnh, ta có bạn bè!

An toàn, ta không cần lo ngại.

Sinh tử, ta không cần lo ngại.


Thành bại, cũng không cần lo ngại.

Tất cá, đều giao cho hắn!

Hỏa long bảo vệ phượng hoàng quanh quấn bay lượn, thân thể cao lớn, bất ngờ tạo thành một cá to lớn màn hào quang, mang phượng hoàng như mũi tên nhọn thẳng tắp xông lên bóng người được bảo vệ trong màn hào quang!

Cho dù bốn phương tám hướng có minh thương ám tiễn đánh tới thì như thế nào, tất cả đều không thể, vượt qua lôi trì nửa bước!

Trên bầu trời, đã mơ hồ vang lên tiếng rồng gầm phượng hót, còn có... Tiếng sấm vang rồn, tựa như là trống trận viễn cổ, gõ nặng nề, mỗi một tiếng, cũng như gõ vào lòng người, vào chỗ sâu nhất của linh hồn!

Sắc tía đầy trời, càng ngày càng nồng đậm!

Lại là một tiếng nổ ầm vang, Phượng Hoàng chọc thủng một đám mây đen khói mù, vẫn không ngừng lại, đã chạm đến trời cao!

Hỏa Long rung đùi đắc ý, từ đầu đến cuối sóng vai mà đi!

Sát Phá Lang Tỉnh đại trận, rốt cuộc không thể nào chịu đựng sắc tía đầy trời, cùng với âm thanh rồng phượng hòa ca đánh vào, từng chút từng chút rồi nhiều dần, toàn bộ tan vỡ.

Ánh sao trên không trung run rẩy, sau đó tan vỡ. tạo nên ánh sáng ngập trời, rồi tan biến không còn dấu tích.

Rất xa trên bầu trời, Sát Phá Lang Tam Tỉnh, nhất thời có chút mờ nhạt.

Đúng lúc này, Phượng Hoàng phát ra một tiếng hớt dài mang theo vui mừng đến cực điểm, vốn là thu cánh vào lại đột nhiên giương ra, cánh bỏ lại trời, không xa Phất giới. Một loại khí tức vô hình, tràn ngập bầu trời!

Trong đất trời, nhất thời tràn ngập một loại ánh sáng thuộc về Băng Hoàng, trong sạch thánh khiết!

Từng điểm ánh sáng trắng nho nhỏ, trong nháy mắt hình thành những đợt sóng vô cùng vô tận, từng đợt từng đợt lao tới, mang lòng biết ơn của Phượng Hoàng, tràn vào trong bầu trời đầy sắc tía.