Trong giờ phút này, lòng của mấy nghìn người, đều đạt được sự đồng tình hiếm có.
....
Ngày mười tám.
Sau khi trải qua quá trình nghỉ lễ rườm rà, lãnh đạo lên phát biểu, các đại diện khác nhau lên phát biểu...
Sau khi Tả Tiểu Đa đã ngủ một lúc...
Cuối cùng cũng bắt đầu phân khu vực thi đấu.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng, bị phân ở khu vực thị đấu số ba.
Không biết là may hay rủi, trùng hợp hay ngẫu nhiên, trận đấu đầu tiên, rất nực cười.
Ứng cử viên của đối thủ...
Rút thăm cho trận chiến đấu đầu tiên, đối thủ mà Nhị Trung thành Phượng Hoàng ngẫu nhiên rút được, bất ngờ lại là Nhất Trung thành Phượng Hoàng!
Điều này đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
Phải biết rằng, tuy thứ hạng của Nhất Trung thành Phượng Hoàng trong mấy năm nay không cao, nhưng dẫu sao cũng có thể lọt vào mấy vòng đầu, thử vận may một chút, biết đâu còn có thể lọt vào top năm mươi, thế nhưng bây giờ trận chiến đầu tiên lại rút trúng Nhị Trung thành Phượng Hoàng, vị giáo viên dẫn đất đội Nhất Trung kia trực tiếp chết lặng, không nói nên lời.
Hắn là trong cái may có nhiều cái rủi!
Trận chiến đầu tiên, vậy mà là nội chiến thành Phượng Hoàng!?
Cho dù Nhị Trung mất đi lãnh tụ tỉnh thần lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, cho dù gặp phải nhiều biến cố trong khoảng thời gian này, cho dù tình hình có xấu đi nhiều,...
Nhưng chỉ dựa vào việc người ta đã có thành tích lợt top mười trong mấy năm liên tiếp, thu phục một đội Nhất Trung thành Phượng Hoàng, thật sự không phải là việc khó khăn gì!
Nói một cách tương đối, thật là đáng buồn cho Nhất Trung thành Phượng Hoàng nếu thất bại ngay từ trận đầu tiên và phải lên đường trở về!
Sau khi lên sân, hai bên chạm mặt nhau, đều sững sờ nhìn về phía đối diện.
Vẻ mặt của hai bên đều có chút phấn khích.
Bởi vì đội đại diện của Nhất Trung, ba người trong số đó rõ ràng là Phượng thành tam thiếu.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, trên mặt đám người Tả Tiểu Đa lại lộ ra vẻ thú vị kỳ quái, trong khi những người liên quan ở phía đối diện lại như cha mẹ chết, chưa chiến đã sợ.
Sự việc sau đó phát triển theo hướng càng ngày càng khó hiểu, khiến tất cả mọi người đều nhìn tới ngu luôn.
Sáu vị tuyển thủ của Nhất Trung Thành Phượng Hoàng vẻ mặt của ai cũng trắng bệch, chân có phần đứng không vững, đặc biệt là Phượng thành tam thiếu, lại run như cầy sấy, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Đại khái là nhớ lại một vài chuyện không hay ho, tất cả đều ùa về trong tâm trí.
Khi người ta còn ở võ sư, đã có thể để đánh mình và những người khác tan tác tả tơi, còn phải kí một điều ước vô cùng nhục nhã mới có thể may mắn sống sót, nếu giờ lại đánh một lần... Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩rang [ 𝖳𝑅UM𝖳𝑅 UYỆ𝖭.vn ]
Dưới sự theo dõi của mọi người, Tả Tiểu Đa đội trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng đứng ra, cười tủm tỉm nói: “Một triệu!"
Đối diện, sáu người cùng nhau gật đầu.
Tả Tiểu Đa nói: "Mỗi người một triệu!”
Sáu người đối diện, sắc mặt càng ngày càng kém, lại gật đầu như gà mổ thóc.
Tả Tiểu Đa gật đầu, mỉm cười.
Sau đó, cả sáu vị tuyển thủ của Nhất Trung thành Phượng Hoàng ở phía đối diện đều xoay người, đối mặt với ban giám khảo, nói: “Chúng ta nhận thua, bỏ cuộc!"
!!!
Tất cả mọi người, bao gồm cả giám khảo, thậm chí bao gồm cả La Liệt, Hồ Nhược Vân và cả hai giáo viên dẫn dắt đội Nhất Trung, đều không có ngoại lệ, đều hoang mang!
Thật ra đâu chỉ có bọn họ, tất cả mọi người khi nhìn thấy một cảnh này, đều ngây ngốc ngay tại chỗ, không biết nên có cảm tưởng gì!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cứ như vậy xong việc rồi?
Nhận thua? Bỏ cuộc?
Tả Tiểu Đa giơ hai tay lên, ra dấu chiến thẳng: “Ha ha ha ha, chúng ta thắng rồi, thắng trận đầu!"
Toàn trường càng lúc càng yên lặng.
Một vị nữ giám khảo lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói: “Thẳng trận đầu? Các ngươi như này là ngang nhiên hối lột”
Tả Tiểu Đa khinh thường nói: “Thưa cô giám khảo, sự thật bây giờ là, đối phương bỏ cuộc, chúng ta không chiến mà thắng. Trên đài này, cái chúng ta căn chính là kết quả, chứ không phải là quá trình, đúng không?!”
“Hơn nữa chúng ta thẳng trong thời gian ngăn nhất, vì lẽ đó, chúng ta sẽ xếp ở vị trí thứ nhất, điều này cũng nấm trong quy tắc!”
Lập tức toàn trường trở nên náo động, bàn tần một cách điên cuồng!
“Sức mạnh của đồng tiền là mạnh như thế đó, để thắng một trận, trực tiếp ném ra sáu triệu, mua được sự bỏ cuộc nhận thua của đối thủ, có tiền thật là tốt”
"Phú nhị đại đáng ghét!"
“Kẻ nghèo như chúng ta làm sao còn có ngày xuất đầu lộ diện”
“Sáu người kia của Nhất Trung thành Phượng Hoàng cũng thật không ra gì, chỉ có sáu triệu, đã bán mình rồi?”
“Chỉ có sáu triệu? Ngươi cho ta một triệu thôi, ta cũng có thể nhận thua, quan trọng là ngươi có thể đưa ra giá như vậy không!"
"...."
Giáo viên bên Nhất Trung lao ra với vẻ mặt tí sầm, tát thẳng vào mặt Đăng Hạo = người đang mang trọng trách đội trưởng: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi cái thứ khốn kiếp này, cũng quá không có tương lai rồi.”
“Ta..“ Nhóm sáu người Đằng Hạo càng ngày càng chán nản.
“Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi làm thế là đã phạm tội!"
'Vị giáo viên kia nổi khùng, nói: "Dám ngang nhiên thu hối lộ ở trước mặt mọi người! Tất cả các ngươi chờ bị trường học xử phạt đi!"
“Chúng ta...."
"Một triệu kia của mỗi người các ngươi, các ngươi cũng không cần trông mong, dù thế nào cũng sẽ không rơi vào đầu các ngươi đâu!”
Giáo viên tức giận đến mức suýt xuất huyết não tại chỗ: "Nói cho các ngươi biết, đừng có mà sỉ tâm vọng tưởng!”
Cuối cùng Đãng Hạo cũng mở miệng, nghẹn khuất tới cực điểm: “Thầy ạ... Là chúng ta cho bọn họ... Một triệu... Mỗi người một triệu...”
"!!!!" Giáo viên đầu óc quay cuồng.
Cảm giác như bản thân vừa bị ảo thính ngay tại chỗ.
“Chúng ta đánh không lại bọn họ, đánh không lại bọn họ từ lâu rồi..."
Đẳng Hạo ủ rũ, nói: "Khi bọn họ còn là Võ Sư, đã chỉnh tất cả chúng ta,.. Còn bắt chúng ta ký kết vô số điều ước cầu hoà...”
"...."
Giáo viên giống như đang nghe chuyện hoang đường, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Thật sự là như sét đánh ngang tai!
Khốn kiếp, thế giới rộng lớn rõ là có đủ những chuyện lạ, ta có nằm mơ cũng không ngờ được, lần này dẫn dắt đội đi thị đấu, lại 'nổi tiếng như vậy!
“Dù sao đi nữa, thì việc các ngươi không chiến mà bại cũng là sự thật, các ngươi không thể trốn tránh sự xử phạt của trường học, có lấy cớ thế nào đi nữa cũng vô dụng..”