Tả Tiểu Đa cùng Lý Thành Long chán nản ra khỏi phòng làm việc của Văn Hành Thiên, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là thổn thức.
“Đi đêm nhiều quá cuối cùng cũng gặp phải ma rồi...”
Tả Tiểu Đa đi xa hơn một chút mới thấp giọng thì thầm: “Lần này thật sự gặp ma rồi, nhưng rốt cuộc là bị lộ kiểu gì chứ? Kẻ báo tin đó là ai?”
Lý Thành Long ngẩn ngơ: “Ta cũng không nghĩ ra được... Mỗi lần sau khi thầy Văn đi thì hai chúng ta đều ẩn náu rất kỹ mà...”
“Lần này nhiều người cùng nhau dùng, không thể nào chỉ nhìn trúng chúng ta được...”
“Nói cũng đúng, chúng ta nhất định là bị bán đứng rồi, nhưng mà rốt cuộc là ai bán đứng chúng ta chứ?”
“Trong vòng chúng ta có kẻ phản bội!” “Ừm" “Đúng rồi, lúc nãy thầy Văn có nói, trong nhà không thèm uống nước...”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Vậy nói rõ khi chúng ta ở nhà thì bị lộ, kẻ báo tin kia có đến nhà chúng ta sao?”
Hai người đều suy nghĩ trong sáng, trong chốc lát đã đưa ra kết luận giống nhau.
Tả Tiểu Đa nghiến răng nghiến lợi: “Lão bất tử, uổng công ta tặng hắn nhiều Tỉnh Hồn Ngọc cực phẩm như vậy, xoay lưng một cái đã bán đứng ta, còn trừ điểm của ta, đồ tốt của ông đây đều cho chó ăn hết rồi..."
Lý Thành Long ho khan một tiếng: “Vậy là hiệu trưởng...”
“Hừt! Tóm lại là đồ không có lương tâm!”
Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.
“Không đúng, trừ mất điểm của hai người chúng ta nhất định là có kế hoạch
khác từ trước... Cái gọi là uống trộm năng lượng dịch chẳng qua chỉ là mượn một cái cớ mà thôi.
Tả Tiểu Đa nghiến răng oán hận nói: “Cho dù không có chuyện đó thì chúng ta cũng sẽ không có được nhiều điểm như vậy... Lấy cớ như nào mà chả được, hừ, đám cáo già này không có một tên nào tốt đẹp cải!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thật sự là quá nham hiểm!”
Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi.
Có một người đi đến đối diện, nhìn thấy hai người đột nhiên sững sờ: “Chào. hiệu trưởng.”
Tả Tiểu Đa cùng Lý Thành Long lập tức rơi vào trạng thái ngốc nghếch!
Suýt nữa tè trong quần, sững sờ quay đầu.
Chỉ nhìn thấy xa hai mét cao hai mét trên không trung phía sau bản thân, Diệp Trường Thanh cùng Văn Hành Thiên đang lặng lẽ đứng ở đó, bốn mắt... Ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú hai người.
Tả Tiểu Đa tại chỗ cảm thấy cả người đều không ổn.
Rất rõ ràng...
Hai ông già này vẫn luôn ở phía sau hai người, không biết đã đi theo bao lâu rồi!
Nhưng mà có thể khẳng định những lời mà bản thân hai người vừa nói lúc nấy đều đã bị hai người kia nghe thấy sạch sành sanh không sót câu nào.
Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy tuyến tiền liệt của bản thân sắp không thể kiềm chế được nữa, một luồng nước đồi dào sắp phun ta ngoài...
Lý Thành Long khóc không ra nước mắt: “Bây giờ ta đang nghỉ ngờ ngươi chơi ta đó... Linh cảm của ngươi nhạy bén như vậy sao lại không phát hiện ra chứ...”
Hai người đồng thời vô cùng đau đớn.
Với tu vi của Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh, thì nếu muốn Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long không phát hiện ra được thật sự rất dễ dàng!
Cho dù là đứng ở sau lưng đi theo cũng không thể nào phát hiện ra được! Nhưng mà... Lúc này hai người đều cảm thấy... Trời tối sầm rồi! Không thể nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào nữa!
Diệp Trường Thanh lộ ra nụ cười điềm đạm hòa nhã, nói: “Lúc nãy các ngươi măng ta, ta đã nhớ rất rõ ràng rồi.”
'Văn Hành Thiên nhe răng: “Ừm, đồ già như ta thật sự là quá nham hiểm, lại đi nghe lén học sinh tán gẫu!”
Hai chân Tả Tiểu Đa bắt đầu run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói: “Hiệu trưởng, thầy Văn, cái này... Tất cả chuyện này đều do nhận thức sai lầm thôi... Đều là hiểu lầm cả... He he he, hiểu lầm thôi..."
Diệp Trường Thanh chấp tay rời đi, để lại giọng cười ha ha: “Ha ha ha ha... Hiểu lầm, ừm, hiểu lầm thôi. Ngươi có thời gian bốn năm để giải thích hiểu lâm
này với lão phu.”
Văn Hành Thiên cũng chấp tay rời đi, đồng thời cũng để lại một chuỗi tiếng cười: “Ha ha ha ha... Hiểu lâm, ừm, hiểu lầm thôi. Thời gian thật là dài thật là dài.”
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có thể nhìn thấy cuộc sống không có ánh sáng của bản thân trong vòng bốn năm ở trong mắt đối phương...
“... Haizzz, xong đời rồi, hoàn toàn xong rồi...”
“Kết thúc rồi..."
Đại hội tuyên dương được tổ chức đúng hạn.
Thầy cô và học sinh toàn trường cùng lúc đều nhìn chăm chú vào hai người quán quân và á quân của cuộc thí luyện tân sinh lần này, mọi người đều có chút kỳ quái.
Bởi vì vẻ mặt của hai người này đều vô cùng đau khổ, giống như cái xác không hồn, hai mắt thơ thẩn tiếp nhận tuyên dương...
Những cảm xúc hân hoan phấn khởi, hăng hái vui vẻ nên có lại không có chút nào, hoàn toàn giống như cái vỏ trống không...
Xem như những phần thưởng của quán quân và á quân, phần thưởng đan dược này kia, những thứ đấy không cắt xén chút nào, nên cho đều cho.
Nhưng nói đến lợi ích điểm cuối cùng...
Tả Tiểu Đa là quán quân, điểm được 22222; Còn Lý Thành Long là á quân, 22000; Mạnh Trường Quân hạng ba, 21000.
Chênh lệch chỉ có tí tỉ như vậy.
Lần này không công bố cụ thể số lượng tinh thú thu được, chỉ công bố điểm. Rất nhiều chân tướng không rõ ràng đang đuợc lén lút thảo luận.
Rõ ràng đợt này top 10 gần như có sức mạnh ngang nhau!
Mặc dù thành tích của top 3 cách xa các bạn cùng lứa, nhưng cũng không được xem là quá vô lý.
Hiệu trưởng đại nhân đích thân chủ trì, phát biểu, sau đó tiến hành chúc mừng †op 10, đặc biệt là hết sức tuyên dương top 3, bắt đầu cấp điểm cho tất cả tân sinh.
Tất cả mọi người đều vui mừng. Sau đó mọi người cùng có nghi ngờ giống nhau. Quán quân và á quân hôm nay bị làm sao vậy?
Sao hoàn toàn không có chút hăng hái vui vẻ mà quán quân và á quân nên có, cứ giống như hai cây củ cải ấy.
Hoặc có thể nói là giống như chim cút bị hoảng sợ...
Khi nhận thưởng, mức độ lấy lòng cười với hiệu trưởng, dáng vẻ nịnh hót lắc đầu quẩy đuôi... Thật sự là tiểu nhân nịnh hót, khiến người khác thỏa mãn...