Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu, những suy luận của Lý Thành Long, trên cơ bản là nhất trí với hắn những gì hắn nghĩ.
"Ta đoán sự xúi giục này của Tả lão đại, hiệu quả hẳn là có, nhưng hiệu quả tới đâu ... Thì còn phải xem hành động cụ thể của Hiệu phó Cao sau khi tỉnh lại."
Lý Thành Long nói: "Cho nên ... Việc chúng ta cần làm bây giờ cũng chỉ có một chữ thôi, đợi."
"Nhưng trong lúc đợi, mấy gia tộc có tham gia hành động trước đó, vẫn cần xem chừng một chút. Dẫu sao người bị điều từ Thượng Kinh tới đây để xử lý hiệu phó Hạng, đều cần thực lực rất mạnh, và sự bố trí thực nghiêm mật. Bản thân đường dây này chính là một tiết điểm quan trọng."
Lý Thành Long nói.
Diệp Trường Thanh mỉm cười: "Bộ trưởng Nam ở Thượng Kinh đang điều tra bí mật về chuyện này."
“Bây giờ, chúng ta cũng đang đợi kết quả."
"Việc này chắc chắn liên lụy tới rất nhiều người, nếu thật sự phải chống lại những gia tộc hùng mạnh đó ... Dù là Bộ trưởng Nam cũng không dám vung dao mổ. Từ trên xuống dưới, liên lụy tới quá nhiều người."
Diệp Trường Thanh cười khổ: "Rắc rối khó gỡ mà."
“Nhưng lần này đã bại lộ quá nhiều, căn cứ vào cái này vẫn có thể điều tra được một chút."
Lý Thành Long noi: "Loại chuyen nay, bon ho sợ nhat la bị tom được đầu sợi."
“Chỉ rút được đầu sợi ra, không cần phải sợ bọn họ không hành động! Bởi vì bọn họ sợ hãi! Mà chỉ cần bọn họ thấy sợ hãi, muốn cắt đứt đầu sợi này, thì sẽ có hành động, chỉ cần bọn họ hành động, là chúng ta sẽ có cơ hội tìm hiểu cội nguồn, rút cả dây ra!"
Lý Thành Long cười hì hì: "Cho nên nói, chúng ta cứ từ từ không sao đâu!”
Chờ thì chờ.
Bọn họ chờ tới tất cả đều tin dữ từ Cao gia.
Một tuần liên tục, tin dữ không ngừng được truyền tới.
Cao phu nhân tọa trấn Cao gia, một mái tóc vốn đen nhánh nay đã trắng một nửa!
Cái gọi là phong thuỷ Ngự Long Trì, nhanh chóng bị dỡ bỏ, bị lấp đầy dưới sự chỉ huy của Bàng sư phụ. Khối Nhật Nguyệt Thạch kia bị chuyển tới cái sân rộng nhất phía Bắc, bị tưới lên rất nhiều máu tươi của con cháu dòng chính Cao gia, sau đó bị chôn sâu trong lòng đất.
Đó là máu tươi mà ba đứa con trai của hiệu phó Cao cắt vỡ động mạch ở cổ tay gom góp lại, khoảng chừng hơn hai lít.
Ngự Long Trì cũ không những bị san bằng, mà họ còn đào sâu hai mươi mét trước khi san lấp, sau đó chuyển tới rất nhiều đất phì nhiêu lấp lại, biến nó thành một mảnh đất mới, chuẩn bị trồng hoa hướng dương.
Về sau, nơi này sẽ chỉ dùng để làm vườn hoa, hy vọng có thể dùng Húc Dương Chi Lực do hoa hướng dương súc tích được để giúp khí dương xuân của nhà chính trở nên lớn mạnh hơn.
Ở vị trí càng chếch về phía tây, dựng lên một tấm bia đá, trên nó có khắc tổ huấn mà tổ tiên đầu tiên của Cao gia trước khi chết đã viết.
“Máu tươi tưới cầu Nhật Nguyệt, vì Viêm Võ ta đừng chùn bước; chết trận sa trường phải mỉm cười, da ngựa bọc thây, đao của nam nhi; đời sau con cháu phải ghi nhớ, diệt hết Vu tặc mới được xưng là hào kiệt; cả đời phải vì nước vì dân; mới xứng với họ Cao này!”
Nói một cách chặt chẽ về nghĩa, tổ tiên Cao gia cũng không có tài văn chương gì cả, bài thơ này, đa phần là gieo vần bằng tiếng địa phương để chắp vá, ở trong mắt những người trí thức thực thụ, mấy câu này rất là lủng củng, khó nghe.
Nhưng khí chất của người trung liệt trong đó, lại được miêu tả sinh động!
Đặc biệt là vì nước vì dân, ôm ấp tình cảm với trời đất rõ dệt như vậy, không thể gạt bỏ!
Lập bia tổ huấn ở chỗ này, cũng thể hiện quyết tâm của người trong Cao gia, họ hy vọng có thể mượn nó để triệt tiêu đi lực lượng phản phệ của phong thủy mà bọn họ đang bị tính kế.
Nhưng vận rủi của Cao gia, lại không giảm đi chút nào, ít nhất xem ở mặt ngoài, nó hoàn toàn vô dụng.
Đầu tiên là ba đứa cháu bị giết ở hộp đêm vì tranh giành vũ nữ, tới buổi tối lại thêm hai người lúc trên đường trở về không hiểu sao lại xảy ra tai nạn xe, đều đã mất.
Tới ngày thứ hai, người nhận được tin tức rõ ràng đã về tới gần nhà, trạng thái tinh thần mới hơi thả lỏng, đang định tìm một quán ăn ăn chút gì lót dạ, thì lại đụng phải kẻ thù nhiều năm không gặp, cả nhà đều bị giết!
Buổi tối ngày thứ hai, bốn chắt trai của Cao gia, làm trái lệnh cấm, ra ngoài đi đánh bạc, rồi nảy sinh tranh chấp với người ta trên chiếu bạc, hai bên xung đột tuy giết chết mười mấy người của đối phương, nhưng bởi vì không đánh lại được số đông, cuối bị đối phương băm thành thịt vụn.
Ngày thứ ba, bình an cả ngày, con nối dõi của Cao gia trở về bình an càng ngày càng nhiều, cũng vì cả một bình an này, đã khiến cho rất nhiều người buông lỏng cảnh giác.
Nhưng tới ngày thứ tư, lúc đứa cháu thứ tám dòng chính của Cao gia vào thành thì phát hiện một đào phạm đang lẩn trốn, thấy vậy bèn muốn bắt lấy, ai dè bên người đối phương có cao thủ âm thầm đi theo, bị giết chết ngay tại chỗ!
Mãi cho đến ngày thứ năm, tin dữ có người chết đã ít hơn, nhưng rất nhiều công ty của gia tộc lại bắt đầu xảy ra vấn đề; chuỗi cung ứng tài chính bị đình trệ, nhân viên ôm tiền chạy trốn, hoặc là bị công ty đối thủ cản trở, hoặc là bị các thế lực không có ý tốt đào mất nhân viên ... Cây cầu lớn Phong Hải do một người con rể của Cao gia giám sát xây dựng đột nhiên sụp đổ, đã bị chứng thực là công trình kém chất lượng, cả công ty đang bị điều tra ...
"Qua nhiều chuyện, nhìn sơ qua thì đều là tình cờ ngẫu nhiên."
"Hoàn toàn không có chút dấu vết gì về sự sắp đặt của kẻ thù."
“Rất nhiều xung đột và cái chết đột ngột, đều là các thiếu gia của bổn gia ... Chủ động khơi mào cuộc tranh chấp. Mà trước khi xảy ra tranh chấp, thậm chí người khác còn chưa nhìn thấy bọn họ bao giờ, cho nên cũng không có kế hoạch gì ở đây v.v ... "