Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 898: Bột phấn đâu?



"Thật sự là do ... Vận khí làm cho biến thành cục diện như bây giờ."

Cao phu nhân bắt phải tuyên bố kết quả suy đoán trước cả nhà.

"Không có ai đang đối phó các ngươi cả! Từ đầu tới cuối đều là do các người tự mình tìm đường chết, tự làm tự chịu, thế thôi!"

Cao phu nhân thở dài thườn thượt, giọng điệu và vẻ mặt đều tran chứa đầy nỗi buồn và cô đơn.

Nhìn trước mắt, con cháu đầy nhà đông đủ, tất cả đều là sinh mạng, dường như tất cả đều sinh ra trong gia tộc, tất cả đều là hy vọng gia tộc. Thoạt nhìn, Cao gia thật là hưng thịnh!

Nhưng Cao phu nhân lại chỉ cảm thấy thất vọng, suy sụp.

Câu nói mà lúc Tả Tiểu Đa đi vào nói ra kia, bây giờ, giống như có rất nhiều bàn tay, thi nhau tát từng cái vào mặt của nàng.

"Người của Cao gia nhiều thật đó!"

Nhiều người thật đó, là ý gì?

Có le luc đo Tả Tieu Đa chỉ thuận miệng nói một lời cảm thán mà thôi.

Nhưng Cao phu nhân hiện giờ, lại thấy mặt mình nóng rát, đúng vậy, người nhiều thật đấy, cả ngày không làm gì, sao không nhiều người cho được?

Mỗi ngày đều hưởng thụ sự an nhàn mà người khác phải liều mạng hy sinh để đổi lấy, sao mà không nhiều người cho được?

Lẽ nào người của Hạng gia không nhiều sao? Chẳng lẽ người của người Thạch gia thì lại ít à?

Nhiều gia tộc như vậy, người nhà ai ít cơ chứ?

Nhưng bây giờ, số người của những gia tộc đó đều còn ít ỏi, già trẻ lớn bé gì cũng có đủ, cũng không phải là gia tộc nhà người ta vốn ít người, mà là vì họ .... Hầu hết trai tráng trong gia tộc bọn họ đều đã chết trận ở Nhật Nguyệt Quan!

Rất nhiều gia tộc, bắt đầu từ tổ tông đổ đi, trai tráng mỗi một thế hệ đều tới Nhật Nguyệt Quan tòng quân nhập ngũ, nó dường như đã trở thành một thông lệ! Nam nhi của các thế hệ mang theo nhiệt huyết, vẩy vào Nhật Nguyệt Quan!

Không oán không hối hận!

Ví dụ như Đông Phương gia tộc, số trai tráng của Đông Phương gia tộc chết trận ở Nhật Nguyệt Quan trong ba ngàn năm nay, có thể tính bằng đơn vị ngàn!

Lại như gia tộc Nam thị, năm đó Nam Phương đại soái, cũng chính là Bộ trưởng Bộ Tài Chính bây giờ, ai cũng đều biết hắn quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền hành một phương, rất lợi hại. Nhưng đâu có ai biết tới, năm đó những người anh em cùng thế hệ với Bộ trưởng Nam ra chiến trường, có ước chừng hơn ba mươi người, nhưng bây giờ cũng chỉ có mỗi Bộ trưởng Nam sống sót trở về!

Mà những người khác, đều đã an nghỉ ở Nhật Nguyệt Quan!

Hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long- Diệp Trường Thanh, bây giờ đang cùng vợ sống nương tựa vào nhau, trong nhà chỉ có ba đứa chắt trai và hai chắt gái.

Con trai, cháu trai, con dâu, cháu dâu ... Đều đã an nghỉ ở trước Nhật Nguyệt Quan!

Còn có ... Rất nhiều rất nhiều!

Mà Cao gia ... Lại vẫn còn nhiều người như vậy!

"Người Cao gia nhiều thật đó ... " Những lời này của Tả Tiểu Đa, trong lúc bình thường thì nghe giống lời khen gia đình con cháu đầy đàn, nhưng ... Trong lúc đại quân của kẻ địch sắp đến ...

Nhà các ngươi ... Thế mà lại vẫn còn nhiều thanh niên trai tráng tới thế!

Có tu vi, có võ công, có thực lực, lại ở hậu phương tiêu dao tự tại ... Ăn nhậu chơi bời, ngay cả lúc chết, cũng là chết ở hộp đêm, câu lạc bộ ... Ở sòng bạc ... Trên bàn tiệc ...

Còn có người, chết trên bụng đàn bà ...

Buồn làm sao!

“Bà nội, chúng ta phải báo thù, nhất định phải báo thù, dám nhằm vào Cao gia, quyết không thể để yên!"

Trong mắt cháu trai trưởng của hiệu phó Cao đầy căm phẫn: "Chờ khoảng thời gian này qua đi, chúng ta nhất định phải báo thù, không thể để các anh em và các cháu chết oan uổng như vậy được!"

Cao phu nhân sững sờ một lát, rồi nhìn cháu trai trưởng của mình đầy giễu cợt, trả thù?

Ha ha ...

"Chết ở hộp đêm, chết ở sòng bạc, còn có mặt mũi mà đi báo thù à?"

Cao phu nhân đột nhiên nổi cáu lên!

"Tất cả con trai trong nhà, đều tới quỳ trước bia tổ huấn, ngẫm lại xem mấy năm nay bản thân đã làm những gì ?! ”

"Ai cũng không được chớp mắt, đi xem đi, đi xem di huấn của tổ tông đi, xem thử trên đó rốt cuộc nói cái gì!"

"Vinh quang của tổ tiên Cao gia, tới bây giờ còn sót lại chút gì không ?! "

"Bà già này không quản tới chuyện của Cao gia đã nhiều năm, nhưng bà già này vẫn luôn nhớ rõ, ta là cháu gái của Tây Môn đại soái! Là con gái nhà binh!"

"Chờ ông nội của các ngươi tỉnh lại, bà già này phải tính sổ với hắn! Nuôi một đám phế vật như các ngươi thì có lợi ích gì! Ngoài việc biết làm mất mặt, chà đạp phụ nữ, ở đó ăn no chờ chết, tranh quyền đoạt lợi, hãm hại trung lương, khinh nam bá nữ ... Thì các ngươi còn biết làm cái gì nữa!"

"Cao gia các ngươi, bây giờ bà già này ngồi ở đây, cũng đều cảm thấy thẹn!”

Cao phu nhân vỗ bàn một cái: "Bây giờ, tất cả ngươi cút hết ra ngoài cho ta!"

Nhị phu nhân ở bên cười xòa nói: "Chị cả, đâu cần chuyện bé xé ra to như vậy, con cái có thể bình an ở bên cạnh làm bạn, vẫn còn tốt hơn là để chúng nó ra ngoài đánh đánh giết giết ... "

"Ha ha ... "

"Mấy năm nay, toàn tại các ngươi nuông chiều chúng nó! Nuông chiều ra một đám ăn hại vô tích sự, sâu mọt của quốc gia! Cao gia phải cảm ơn các ngươi đấy!

“Chờ lão Cao tỉnh, các ngươi không đi, ta đi!"

Khuôn mặt Cao phu nhân đầy nghiêm nghị, nàng nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.

"Phu nhân! Lão gia tỉnh rồi!"

Trong khoang điều dưỡng.

Cuối cùng người hiệu phó Cao cũng giật giật, mở mắt.

Cao phu nhân lạnh lùng nói: "Tỉnh thì tỉnh. Dưỡng thương tiếp đi!"

Rồi lại lạnh lùng nói: "Tất cả các ngươi đều tới quỳ trước bia tổ huấn cho ta! Ta không cho phép, thì không ai được đứng dậy! Đi ngay lập tức! Ngay bây giờ!"


Nếu lão Cao lại không thay đổi, thì ngày huỷ diệt ... Thật sự sẽ tới rất nhanh.

Cao phu nhân đã ngộ ra từ sớm, hiển nhiên nàng rất rõ ràng điểm này.

Những lời về phong thủy vọng khí Tả Tiểu Đa nói đến, đang từng bước được chứng thực.

Cao gia đã có không ít người chết, đây là một sự thật không thể chối cãi, nhưng con số thương vong lại chẳng là gì với gia tộc có con cháu đầy đàn như Cao gia.