Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1071: Kẻ thù gặp nhau 1



Động tĩnh của trận pháp Lăng Tiêu Tông lớn như vậy, rất nhiều người đã chứng kiến.

Uy thế trận đánh giữa Huống Tà Nguyệt và Trần Thanh Đế mạnh như vậy, người thấy càng nhiều.

Khi đám người Sở Hưu tới vừa hay thấy Trần Thanh Đế giao thủ một chiêu cuối cùng với Huống Tà Nguyệt, quả thật khiến cả trời đất sụp đổ, thậm chí cả bí cảnh không gian này cũng bị chấn động.

Trước đó Bộ Dương Dịch của Huyền Vũ Môn đã nói, không gian này không thể chịu nổi lực lượng vượt qua cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Kết quả giờ hai người giao chiến khiến bí cảnh không gian này xuất hiện vết rạn, rõ ràng lực lượng giao thủ của hai người đã tiếp cận với Thiên Địa Thông Huyền.

May là hai người bọn họ chỉ giao thủ một chiêu như vậy, nếu không lần thăm dò bí cảnh này có thể kết thúc trước thời hạn được rồi.

Phương Thất Thiếu tặc lưỡi cảm thán: “Tên tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia mới thật là may mắn, có một sư phụ hùng mạnh như vậy, quả thật đáng sợ.”

Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, lần này Trần Thanh Đế mới thể hiện lực lượng chân chính, lực lượng đó cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.

Sau khi mọi người từ các nơi đổ tới, Phương Thất Thiếu cũng chạy tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra, hai người không dính dáng gì tới nhau sao lại đánh nhau, giờ bảo vật còn chưa xuất thế cơ mà.

Thế nhưng nghe xong mới biết, hai người kia giao thủ là vì chuyện của Sở Hưu.

Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là vì Huống Tà Nguyệt quá mức vênh váo hung hăng, còn Trần Thanh Đế lại không chịu nhường một bước. Có điều người gây ra chuyện này lại là Sở Hưu.

Ánh mắt Phương Thất Thiếu nhìn Sở Hưu cũng phải thay đổi.

Vị này mới thật là tai tinh sát thần, không có mặt ở đây, chỉ cái tên thôi cũng dẫn tới một trận huyết chiến.

Huống Tà Nguyệt đương nhiên cũng thấy Sở Hưu, có điều hắn chỉ nhìn Sở. Hưu một cái, không làm gì tiếp.

Huống Tà Nguyệt chỉ điên chứ không phải ngốc.

Hắn vừa đánh với Trần Thanh Đế một trận, tiêu hao quá lớn. Giờ mà động vào Sở Hưu, tưởng đám người nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai ăn rau chắc?

Lúc này hai người đánh tới mức này rồi cũng không thể tiếp tục được. Tiếp tục đánh nữa sẽ là không chết không thôi.

Huống hồ lực lượng của hai người kia quá mạnh, tiếp tục đánh nữa không. khéo khiến cả không gian này xảy ra vấn đề, người bị tổn thất cũng là bọn họ.

Sau khi tạm thời ngưng chiến, vài cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tụ tập lại bàn bạc xem nên phá trận ra sao.

Có điều bàn tới bàn lui, muốn phá trận chỉ có thể để mọi người cùng xuất thủ mới được.

Đại trận này của Lăng Tiêu Tông quá lớn, lớn tới mức cho dù đã vạn năm qua đi, trải qua đại kiếp nạn thượng cổ, vẫn có uy lực như vậy.

Cho nên mọi người bàn bạc xong, mỗi người tách ra tấn công một phần trận pháp, chỉ cần phá được một phần trong đó có thể suy yếu lực lượng đại trận này, cuối cùng một đòn phá trận.

Trong khi tiến hành phá trận, những võ giả khác tiến vào bí cảnh cũng theo. đến, gia nhập trong đó. Cuối cùng hầu hết các võ giả tiến vào bí cảnh đều tập. trung tại đây.

Sở Hưu cũng thấy lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Không biết vì sao ánh mắt lão hòa thượng nhìn về phía Sở Hưu khiến y cảm thấy cực kỳ khó chịu, không rét mà run.

Tiếp đó lại có lão tổ Tôn Tổ Xương của Giang Đông Tôn thị tới.

Ngay khi thấy Sở Hưu, tóc trắng đầy đầu của Tôn Tổ Xương thiếu chút nữa dựng đứng, ánh mắt đầy lửa giận chỉ thẳng vào Sở Hưu giận dữ hét: “Sở Hưul Giang Đông Tôn thị không chết không thôi với ngươi!”

Giang Đông Tôn thị không có gia nghiệp lớn như Thương Thủy Doanh thị.

Tôn gia vài võ giả cảnh giới Chân Đan mà thôi, đều nhờ Giang Đông Tôn thị dốc hết sức bồi dưỡng mới có, chuẩn bị tiếp nhận lực lượng của gia tộc, chống đỡ cho đời sau.

Thế nhưng trong bí cảnh này lại bị Sở Hưu giết mất hai. Mất mát này Giang Đông Tôn thị tuyệt đối không thể tiếp thu.

Người khác nhìn Tôn Tổ Xương đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong Cửu Đại Thế Gia, nói chính xác hơn là trong toàn bộ giang hồ, Giang Đông Tôn thị vốn nổi danh tốt tính, cực kỳ nhãn nhịn.

Lúc đầu trong Cửu Đại Thế Gia, Giang Đông Tôn thị chỉ xếp cuối, lực lượng bản thân cũng không mạnh, tiên tổ thậm chí chỉ là một võ giả cảnh giới Chân Đan, thậm chí còn là loại tương đối yếu.

Khi đó Giang Đông Tôn thị có thể đứng trong Cửu Đại Thế Gia chỉ là vì lúc đó giang hồ chiến trận liên miên, liên lụy quá nhiều tới Cửu Đại Thế Gia, cuối cùng thật sự không tìm được ai mới gom Giang Đông Tôn thị vào cho đủ số.

Kết quả Giang Đông Tôn thị không dựa vào công pháp cường đại mà có thể địa vị gom cho đủ số này phát triển tới như hiện giờ, có thể nói là trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở.

Giang Đông Tôn thị có thể nói là điểm hình cho phát triển muộn, những người khác đều cảm thấy Giang Đông Tôn thị sống thật uất ức, có điều người

†a có uất ức cũng khá hơn ngươi.

Nhưng giờ Tôn Tổ Xương lại lộ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu. Rốt cuộc y làm gì mà khiến Tôn Tổ Xương phẫn nộ đến vậy?

Người xung quanh nghe ngóng xong mới biết, hóa ra Sở Hưu này vừa làm thịt hai võ giả cảnh giới Chân Đan nhà người ta, lại đều là trụ cột của Tôn gia. Hơn nữa y còn dùng thi thể người ta để phá trận, rõ ràng đã kết thù rất nặng. Chẳng trách Tôn Tổ Xương nóng giận đến vậy.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai đệ tử Tôn gia nhà ngươi đã bị oán linh phụ thể, ta giết bọn họ mới giải trừ được mê trận, bằng không mọi người đều sẽ chết ở đó.

Giờ ta mang tất cả mọi người ra ngoài, thù hận này lại rơi lên đầu ta, chẳng lẽ ngươi muốn trách ta?

Một người chết hay mười mấy người chết, rất dễ lựa chọn mà thôi! Hai huynh đệ bọn họ dùng cái chết đổi lại chúng ta thoát khốn, chúng ta sẽ rất biết ơn họ.”

'Tôn Tổ Xương giận dữ hét lớn: “Nói hươu nói vượn! Ngươi tưởng ta tin chắc?”

Không biết có ai trong nhóm người đi vào Thiên Hạ Kiếm Tông không biết có ai ôm tâm tư khác kể chuyện này ra.

Mặc dù lúc đó không ai ngăn cản huynh đệ Tôn thị, nhưng cũng có thể nói là bọn họ e ngại uy thế của Sở Hưu không dám ra tay.

Hoặc vừa rồi bọn họ đem tin tức này nói với Tôn Tổ Xương, đổi lại ân tình.

Cho nên Tôn Tổ Xương hiểu rất rõ chuyện xảy ra trong hang động lúc trước.

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Tin hay không là tùy ngươi, dù sao Sở Hưu ta không thẹn với lương tâm, không sợ người khác nói xấu.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt những người khác nhìn về phía Sở Hưu cũng phải thay đổi.

Ngang nhiên nói mình không thẹn với lương tâm như vậy, da mặt Sở Hưu rốt cuộc dày tới mức nào? Quả thật quá ghê tởm.

Ngụy Thư Nhai ho khan một tiếng rồi nói: “Tranh đoạt di tích sao có thể không giết người? Tôn Tổ Xương, ngươi dẫn đệ tử Tôn gia vào đây chẳng lẽ không tự hiểu lấy chuyện này?”

Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù Ngụy Thư Nhai cũng biết Sở Hưu cố ý giết người, nhưng lúc này hắn không bao che chẳng lẽ lại sợ Giang Đông Tôn thị hay sao?

Du Ma Nhai cùng là người nhánh Ẩn Ma cũng cười một tiếng quái dị nói: “Tôn lão đầu, chẳng qua chỉ là hai võ giả cảnh giới

Chân Đan chết thôi mà. Dù sao Tôn gia các người nổi tiếng nhẫn nhịn, nhịn thêm mấy năm là quên ngay thôi.”