Tôn Trường Minh chỉ hơi có hảo cảm với Diệp Tiêu. Theo hắn thấy, tên đệ tử gia tộc nhỏ này rất hợp ý hắn, giữ lại bên người làm tùy tùng cũng không tệ.
Nhưng giờ Diệp Tiêu lại nói mình có biện pháp giải quyết chuyện này, như vậy có vẻ quá tự đại.
Tôn Trường Minh còn tưởng Diệp Tiêu vội vàng muốn lập công sau khi gia nhập dưới trướng hắn, cho nên Tôn Trường Minh có phần không thích.
Hắn bèn nhíu mày một cái nói: “Ngươi có cách gì?”
Diệp Tiêu gật đầu nói: “Công tử, quan hệ giữa những thế gia phụ thuộc với Lục gia vốn chẳng hề chặt chẽ, có một số có thể dùng tiền mua chuộc được.”
Tôn Trường Minh hừ lạnh một tiếng nói: “Cái này còn cần ngươi nói à? Ta cũng biết có thể dùng tiền mua chuộc được, chẳng qua những gia tộc này chỉ là số ít mà thôi. Đại đa số các gia tộc đều biết nên chọn phe ra sao.”
Diệp Tiêu trầm giọng nói: bọn họ.
Bọn họ biết, nhưng Lục gia chưa chắc đã tin tưởng
Công tử, ngài chỉ cần phái người tới những gia tộc phụ thuộc của Lục gia. Nếu là gia tộc ngài cảm thấy không phản bội, vậy chỉ cần cho người qua, hơn nữa còn phải để người của Lục gia thấy, nhưng người chúng ta phái đi lại không cần mở miệng mời chào, cứ ở một thời gian rồi đi là được.
Còn những gia tộc ngài khẳng định có thể dùng tiền mua chuộc được thì cứ dùng tiền mua chuộc. Cứ như vậy ta dám cam đoan không cần chúng ta xuất thủ, toàn bộ Lục gia chắc chăn sẽ đại loạn!”
Tôn Trường Minh không phải kẻ ngốc, sau khi Diệp Tiêu nói xong hắn lập tức hiểu ra trọng tâm của kế hoạch này ở đâu, chỉ có mấy chữ: nghi ngờ vô căn cứ!
Đối với những gia tộc phụ thuộc, Lục gia chắc chắn sẽ không tin tưởng hoàn toàn, bởi vì Tôn gia bọn họ cũng vậy.
Sau khi người của Tôn gia đi khỏi, người của Lục gia sẽ tới hỏi dò các gia tộc phụ thuộc. Đến lúc đó gia tộc không được mời chào chắc chắn sẽ trả lời là người của Tôn gia tới mà không nói gì.
Kẻ nhận tiền định phản bội cũng sẽ trả lời như vậy.
Cứ như vậy, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Sau chuyện này hạt giống ngờ vực vô căn cứ đã được gieo xuống, không cần Tôn gia động thủ, chính phe địch sẽ tự rối loạn.
Tôn Trường Minh càng nghĩ càng cảm thấy tinh diệu, hắn cười lớn vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu nói: “Không tệ, không tệ. Ta sẽ tới nói với phụ thân. Yên tâm đi, không thiếu công ngươi đâu.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Không, công tử, công lao này là của ngài. Mưu kế này đều là ngài nghĩ ra, thuộc hạ chỉ làm việc cho ngài mà thôi.”
Gương mặt Tôn Trường Minh lộ ra thần sắc như cười như không nhìn Diệp Tiêu nói: “Ngươi định nhường công lao này cho ta? Ngươi có biết lúc này ngươi hiến kế như vậy là giúp Tôn gia ta một đại ân, cho dù ngươi không phải người của Tôn gia, phần thưởng của ngươi cũng không ít đâu.”
Diệp Tiêu sắc mặt nghiêm túc đáp: “Lần trước thuộc hạ đã nói rồi, người thuộc hạ kính trọng nhất chính là công tử ngài.
Thuộc hạ biết trong Tôn gia còn một số kẻ không phục công tử, lần tranh đấu với Lục gia này chính là cơ hội tốt cho công tử bộc lộ tài nặng. Những công lao. này đều thuộc về công tử,
Đối tượng thuộc hạ gia nhập dưới trướng không phải toàn bộ Tôn gia mà chỉ là công tử. Chỉ cần tương lai công tử trở thành giáo chủ, ta tin tưởng công tử sẽ không bạc đãi thuộc hạ.
Mặc dù thuộc hạ không dám nói ánh mắt mình có thể nhìn xa đến đâu, nhưng ít nhất sẽ không thiển cận như vậy.”
Lúc này Tôn Trường Minh càng nhìn Diệp Tiêu càng thấy thuận mắt.
Theo bề ngoài hiện hắn đang là người thừa kế của Tôn gia, cũng có không ít thủ hạ. Nhưng đại đa số thủ hạ của hắn chỉ có thể nghe lệnh, ngay làm việc còn không lưu loát, chưa nói tới chuyện bày mưu tính kế giúp hắn.
Còn Diệp Tiêu này ngoại trừ thực lực hơi kém, tâm tư linh hoạt, hiểu nhiều mưu kế, còn biết làm người. Thủ hạ như vậy biết tìm đâu ra được?
“Được! Diệp Tiêu, bản công tử sẽ không khiến ngươi thất vọng. Mong muốn của ngươi, tương lai bản công tử sẽ thực hiện giúp ngươi!”
Động viên Diệp Tiêu vài câu xong, Tôn Trường Minh trực tiếp gọi người tới bố trí chỗ ở cho hắn, lại nhét cho hắn một đống đan được rồi mới hài lòng đi khỏi, tới báo cáo tình hình cho phụ thân mình.
Trong Huyết Hồn Châu, Sở Hưu lắc đầu.
Y có vẻ coi trọng Tôn Trường Minh quá rồi, mặc dù thực lực thiên phú của đối phương cũng tạm, nhưng cả làm người làm việc đều chỉ là chí lớn nhưng tài mọn.
Ngày trước trên Long Hổ Bảng, không nói những yêu nghiệt thiên tư kinh người như Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền, cho dù là Tạ Tiểu Lâu, Nhan Phi Yên, trong tông môn bọn họ cũng không có đối thủ, không cần lo lắng có ai cạnh tranh với mình.
Thế nhưng bao năm qua Tôn Trường Minh này thậm chí còn không làm tốt việc của mình, đúng là kém cỏi.
Bên kia Tôn Trường Minh lập tức báo cáo lại kế sách, sau đó nhanh chóng được gia chủ Tôn gia, cũng là phụ thân của Tôn Trường Minh, Tôn Khải Phương coi trọng.
Giờ Tôn gia cùng Lục gia còn chưa trực tiếp dùng thủ đoạn vũ lực với nhau, hai bên chỉ đối chọi phạm vi nhỏ, nhưng những gia tộc phụ thuộc đã tranh
đấu tới đổ máu, Tôn gia cũng đang chịu thiệt.
Giờ Tôn Trường Minh đề xuất một kế sách như vậy có thể nó là hóa giải thế nguy cấp của Tôn gia, lập tức khiến Tôn gia mừng rỡ, xử lý theo kế sách của Tôn Trường Minh.
Kết quả là không đến một tháng sau, Lục gia đã nảy sinh lòng hoài nghỉ đối với các gia tộc dưới trướng mình. Trong lúc Lục gia qua lại kiểm tra hư thực lại nảy sinh xung đột khiến cho các gia tộc dưới trướng bọn họ lục đục, có không ít gia tộc dứt khoát chuyển sang nương tựa vào Tôn gia. Tình thế công thủ đôi bên lập tức nghịch chuyển.
Hơn nữa sau khi Sở Hưu tới Tôn gia, y cũng đưa cho Tôn gia không ít ý tưởng, hơn nữa tất cả đều là kế sách cắt đứt hậu hoạn.
Nói một lời không dễ nghe, theo Sở Hưu, Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia đều quá mức kém cỏi.
Không phải nói thực lực bọn họ kém cỏi mà là Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia mấy năm nay sống quá an nhàn.
Hai nhà trong Cửu Đại Thế Gia này đều nằm ở vị trí không cao không thấp.
Trên có Thương Thủy Doanh thị đứng trên đỉnh cao, thực lực cực kỳ cường đại, khiến bọn họ không dám có ý nghĩ xấu nào.
Những gia tộc bên dưới như Đổng gia, Lạc gia đều có thực lực quá yếu, không uy hiếp được tới bọn họ.
Cứ như vậy, Tôn gia cùng Lục gia đã lâu rồi không thật sự trở mặt giao chiến cùng kẻ khác. Chính vì vậy theo Sở Hưu, thủ đoạn của bọn họ quá mức ôn hòa, không biết cách ứng biến.
Cho nên sau khi Sở Hưu tới Giang Đông Tôn thị, y nói cho Diệp Tiêu không ít thủ đoạn âm mưu bỉ ổi, lại để Tôn Trường Minh nói lại cho Tôn gia, sau đó dùng kế sách này đối phó với Lục gia.
Ví dụ như cắt đứt đường buôn bán xung quanh Lục gia, khiến Lục gia thiếu hụt một lượng lớn các loại tài nguyên.
Không thì khích bác kích động những thế lực có thù oán với Lục gia, khiến bọn họ quấy rối sau lưng Lục gia.
'Thậm chí Sở Hưu còn nghĩ kế cho Tôn Trường Minh, khiến tên này dùng vũ lực uy hiếp hay dùng lợi ích dụ dỗ tập trung phân nửa trộm cướp xung quanh Lục gia, khiến toàn bộ Cao Bình Quận rối loạn. Lại có hơn mười thế lực không chịu nổi tranh đấu giữa hai gia tộc này, bất đắc dĩ rời khỏi. Chuyện này lại gián tiếp tạo. thành tổn thất cho Cao Bình Lục gia.