Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1139: Địa ngục trần gian



So với bên ngoài, điểm khác biệt Nn nhất trong này là không có đám cát vàng đáng ghét kia.

Phủ thành chủ của thành chủ Thương Thành cũng giống vậy, điểm khác biệt chỉ là lớn hơn những ngôi nhà đá khác một chút mà thôi.

Thành chủ Thương Thành dẫn Sở Hưu tới ngồi bên một chiếc bàn đá rồi trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi có thể nói được rồi, rốt cuộc ngươi muốn giao dịch thứ gì?

Ngươi đã thấy chỗ ta rồi dấy, không có thứ gì cả, chỉ có một số công pháp lưu truyền từ thời thượng cổ, nhưng công pháp truyền thừa trên người ngươi còn mạnh hơn của ta, ngươi có lấy được cũng vô dụng.”

Sở Hưu nói: “Yên tâm, ta không muốn giao dịch thứ khó khăn gì đâu, chỉ cần một ít tin tức mà thôi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo họ tên của Thương thành chủ.”

'Thành chủ Thương Thành mặt không biểu cảm nói: “Lão phu Thương Thiên Lương, nhưng rất ít người gọi tên ta.”

Trong Thương Thành này, Thương Thiên Lương có bối phận cao nhất, đương nhiên không ai gọi tên hắn.

Sắc mặt Sở Hưu có vẻ hơi quái dị, Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương?

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Ta rất hiếu kỳ về Lục Đô, nghe Thương Ÿ nói các ngươi tới đây sau đại kiếp nạn thượng cổ vạn năm trước? Lúc đó tình hình ra sao? Đại kiếp nạn thượng cổ là gì?”

Thương Thiên Lương cười lạnh chỉ chính mình nói: “Sai rồi, phải nói chúng ta đến đây trước khi đại kiếp nạn thượng cổ phát sinh, chúng ta chỉ là đời sau của những kẻ chạy nạn mà thôi.”

Thương Thiên Lương chỉ chính mình rồi lại chỉ ra ngoài nói: “Trước khi đại kiếp nạn thượng cổ bắt dầu, nhưng thế lực lớn đã nghĩ cách tránh né đại kiếp nạn thượng cổ.

Nhưng tổ tiên của chúng ta lại không, chúng ta chỉ là những kẻ chạy nạn không cam lòng bị vứt bỏ, hao tổn tâm trí muốn tìm kiếm đường sống mà thôi.

Không gian này bị phát hiện lúc đó, tổ tiên của chúng ta liên thủ đánh ra một cánh cưa ở nơi không gian bạc nhược nhất, sau đó mười mấy thế lực, cũng có thể là hơn trăm thế lực cùng nhau di chuyển vào đây.

Lúc đó bọn họ gọi nơi này là Lục Đô, bốn mùa như xuân, thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào, chính là nơi ẩn cư tị nạn rất tốt.

Nhưng thật nực cười, tổ tiên của chúng ta lại không để ý tới một điều, nếu nơi này thật sự là thế ngoại đào nguyên, vậy vì sao những đại phái lại từ bỏ nơi này?

Thật ra nơi này không coi là một thế giới mà chỉ là một không gian độc lập tương đối lớn mà thôi, tất cả mọi thứ bên trong đều rất không ổn định.

Khoảng ba ngàn năm trước, thiên địa nguyên khí bỗng biến mất, tới cuối cùng thậm chí hoàn cảnh trở nên cực kỳ hoang vu, đã mấy chục năm rồi nơi này không có tới một giọt mưa.

Tình hình hiện tại thì ngươi thấy rồi đấy, muốn sống sót cũng là vấn đề, những thế lực thế gia năm xưa đều bị đánh tan, kết hợp lại với nhau sưởi ấm cho nhau sống tạm. Thương Thành cũng là như vậy.

Nếu biết sớm, chẳng thà tổ tiên của chúng ta ở lại chống chọi, dựa vào những người tới đây sau này chúng ta cũng được biết sau đại kiếp nạn, không phải tất cả sinh mệnh đều bị hủy diệt. Thời gian vạn năm, chúng ta chỉ kéo dài hơi tàn còn những người ở bên ngoài ngăn cản đại kiếp nạn đã trở lại thời võ đạo hưng thịnh phồn hoa”

Nghe Thương Thiên Lương nói xong, Sở Hưu lại cảm thấy thật ra tổ tiên của bọn họ không được may mắn thôi.

Ngoài những người thật sự tuyệt vọng, liệu có ai chịu ngồi chờ chết?

Kết quả tạo hóa trêu ngươi, người thật sự ngồi chờ chết ngược lại được sống sót, còn người phấn đấu tìm cơ hội, đời sau lại phải nửa sống nửa chết, chờ chết ở dây.

“Đúng rồi, vậy rốt cuộc đại kiếp nạn thượng cổ là chuyện gì? Những người thời thượng cổ đã đi đâu?”

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Không biết.”

“Không biết?”

“Đúng là không biết, đừng nghĩ thế lực của tổ tiên chúng ta mạnh đến đâu, trong thời thượng cổ, bọn họ còn chẳng phải thế lực nhất lưu hay đỉnh phong, chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu tam lưu mà thôi.

Các đại tông sư bói toán đã sớm suy tính được đại kiếp nạn thượng cổ, hơn nữa về sau có động đất, trên trời là có thiên thạch rơi xuống, thiên hỏa và địa hỏa cùng bộc phát, đủ loại thiên tai giáng lâm, chẳng khác nào diệt thế, tình hình đã chứng minh các đại sư bói toán không nói sai.

Nhưng nguyên nhân thực sự, có lẽ ngoài những đại nhân vật đứng trên đỉnh cao của võ đạo ra, không ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Trong ghi chép của tổ tiên chúng ta, hình như những đại phái đứng đầu có một kế hoạch, có thể mang một số đệ tử đi, thậm chí còn không phải toàn bộ.

Cho dù là những đại phái đứng đầu còn không thể mang theo toàn bộ đệ tử, nói gì tới đám người chúng ta.”

Sở Hưu xoa đầu, có vẻ như đại kiếp nạn thượng cổ đúng là không đơn giản, ngược lại là y tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản.

Nếu ai cũng biết nguyên nhân của đại kiếp nạn thượng cổ, chắc chuyện này đã chẳng thành một câu đố, những người sống sót sau đại kiếp nạn thượng cổ cũng phải biết mới đúng.

Ngay lúc này Thương Ÿ đi lên, bưng một tảng đá làm thành khay trà, bên trong là hai chén nước đục ngầu, còn có mấy thứ màu trắng trặng

Sở Hưu nhíu mày, thứ này mà uống được à?

Thương Ý như nhìn ra suy nghĩ của Sở Hưu, cô nàng hừ nhẹ nói: “Trong Lục Đô, có nước là có sự sống, Thương Thành có thể cắm rễ ở đây là vì dưới mặt đất trăm trượng có một hang động, mỗi ngày có thể lấy được ít nước ở đó, còn mấy miếng bánh này là dùng Phù Mông Thụ làm ra.”

Sở Hưu cầm một cái lên nhét vào miệng rồi hơi cau mày.

Vị như nhai sáp nến, khiến y cảm giác như đang nhai vôi.

Thương Ỷ lạnh nhạt nói: “Đúng là khó ăn, nhưng ăn nó thì có thể sống được.”

Sở Hưu gõ bàn đá nói: “Tình trạng nơi đây tồi tệ đến mức này rồi à? Vì một thứ như vậy là đôi bên đều liều mạng, sẵn sàng chết vì nó, chắc người chết vì nó còn nhiều hơn số người nó cứu sống được?”

Thương Ỷ cúi đầu không nói gì, Thương Thiên Lương ngừng một chút rồi nói: “Nhưng nếu không liều mạng thì tất cả mọi người sẽ chết đói, ngươi từ thế giới bên ngoài đến, chắc ngươi khó lòng tưởng tượng võ giả đạt tới cảnh giới Chân

Đan bị chết đói trông như thế nào?

Đây cũng là quy củ của Lục Đô, vì những thứ có thể kéo dài tính mạng, họ sẵn sàng đánh cược chính tính mạng bản thân để cướp đoạt!

'Thậm chí khi đồ ăn thiếu thốn nhất, hai thế lực lân cận không có bất cứ xung đột nào, không có bất cứ lợi ích nào cũng sẽ chém giết.

Vì sau trận chém giết, những người sống sót đều là cường giả, cũng có rất nhiều người chết đi, áp lực về đồ ăn và tài nguyên sẽ giảm bớt, những người còn lại cũng có thể sống sót.”

Nghe câu này, Sở Hưu bỗng có cảm giác không rét mà run, ngay cả Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cũng vậy.

Trên tay Sở Hưu và Lục Giang Hà đều có không ít máu tươi và tính mạng.

Nhưng mỗi người mà họ giết đều có nguyên nhân, vì danh vì lợi, vì thù hận, không ai không có.

Nhưng ở nơi này không có thù hận, chỉ vì sống sót là phải đi giết chóc, nơi này đúng là địa ngục trần gian.