Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1160: Các ngươi là cái thá gì?



Tuy Sở Hưu từng làm chuyện diệt môn tới vài lần, nhưng cả âm mưu quỷ kế hay tấn công chính diện, hầu như đều kết thúc bằng chữ “giết”.

Nhưng Nhậm Thiên Thu lại khác, có thể nói hắn đã phát huy sự quỷ quyệt của Vô Tướng Ma Tông tới mức cực hạn, thay đổi thân phận lẻn vào Nam Cung thị, trở thành quân sư khách khanh được toàn bộ Nam Cung thị coi trọng. Vài năm sau, hắn dẫn dắt Nam Cung thị từ vị trí cuối cùng trong Cửu Đại Thế Gia nhảy lên tới trung lưu trong Cửu Đại Thế Gia, rồi lại bày kế, gây ra tranh chấp giữa Cửu Đại Thế Gia.

Nếu không phải trong chuyện này xảy ra một chút bất ngờ khiến cho Thương Thủy Doanh thị ra mặt kết thúc sự khuếch trương của Nam Cung thị, cuối cùng còn khiến cho các thế gia còn lại liên thủ tiêu diệt Nam Cung thị, không khéo

Nhậm Thiên Thu có thể dùng sức một mình khuấy động phong ba trên giang hồ.

Thậm chí đến cuối cùng người của Nam Cung thị vẫn không phát hiện ra hắn có gì khác thường, khi bị diệt môn còn liều mình bảo vệ Nhậm Thiên Thu rời khỏi, muốn hắn báo thù cho Nam Cung thị.

Nhậm Thiên Thu tới đây một là muốn bàn bạc đối sách với Sở Hưu, hai là tới giúp Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai ứng phó.

Lúc này phía đối diện Sở Hưu là ba vị đại lão cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma. Trước kia Sở Hưu chỉ nghe lờ mờ âm thanh của bọn họ, đây là lần đầu tiên mặt đối mặt.

Chử Vô Ky đứng sau lưng Sở Hưu, hạ giọng giới thiệu cho hắn những người kia.

“Thấy cái lão mặt như người chết, chẳng khác nào đào từ nghĩa địa ra không? Người này là tông chủ Quỷ Minh Tông, Tư Đồ Khí. Ngày trước Quỷ Minh Tông của hắn còn chẳng có danh tiếng gì trong Côn Luân Ma Giáo, lúc đó tiên tổ của Quỷ Minh Tông cũng chỉ có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà thôi.

Trước mắt toàn bộ Quỷ Minh Tông tổng cộng chưa tới mười người, chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng gần đây lão già này thu nhận một đệ tử có thiên phú không tệ, còn đang đắc ý.

Còn bà lão mặc trường bào đỏ máu, trên đầu còn cắm hoa sen đỏ kia tên là Lý Thu Dịch, tuyên bố với bên ngoài là truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn nhưng thực chất chỉ là dát vàng lên mặt mà thôi. Ngày trước mụ ta chỉ là tiểu thư của một gia tộc nghèo đói, tình cờ nhận được một chút truyền thừa của Hồng Liên Ma 'Tôn nên mới bước vào Ma đạo.

Mụ ta tu luyện tới cảnh giới hiện tại, e là công pháp truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn chẳng còn tới một phần mười, thế mà cũng đòi làm truyền nhân?

Trước đây mụ già này bị nam nhân vứt bỏ cho nên hành xử rất cực đoan, tính cách chanh chua, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai chào đón mụ ta. Thậm chí nếu không thấy mụ ta có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, nhánh Ẩn Ma cũng đang thiếu người, có lẽ không ai thu nhận loại người này vào nhánh Ẩn Ma.

Cuối cùng, lão già ăn mặc như hát tuồng tướng mạo không giống người Trung Nguyên kia chính là Hỏa Ma Tôn Giả - Côn Mạc.

Người này lại là truyền nhân chính thống của Côn Luân Ma Giáo, là truyền nhân một phân đà của Côn Luân Ma Giáo tại hoang mạc Tây Cực.

Nhưng ngày trước phân đà này từng bị lũ khốn kiếp La Sát Giáo bỏ đá xuống giếng, diệt trừ. Những người còn lại đều cố gắng chống đỡ đến chết song tổ tiên của Côn Mạc này bỏ lại đồng môn đào tẩu, đúng là không phải người tộc ta ắt có suy nghĩ khác, đám người ngoại tộc này rất không đáng tin cậy!”

Nghe Chử Vô Ky giới thiệu xong, trong đầu Sở Hưu chỉ có mấy chữ: đống cát rời rạc!

Tình trạng của nhánh Ẩn Ma chính là như vậy. Những người thật sự bỏ công sức ra chỉ có Ngụy Thư Nhai và số ít khác, những người còn lại chỉ nhìn chằm chăm vào lợi ích trước mắt, đám người này có hay không cũng có gì khác biệt?

Toàn bộ nhánh Ẩn Ma có nhiều Chân Hỏa Luyện Thần như vậy, còn có rất nhiều tông sư võ đạo. Nhưng thật ra đừng nhìn thực lực không yếu, một khi ra tay đánh nhau thật, thậm chí còn không phát huy được một phần mười lực lượng.

Bây giờ nhìn lại, Sở Hưu đã đánh giá cao bọn họ, đừng nói là phát huy lực. lượng, bây giờ bọn họ còn xuống tới mức cản trở.

Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Đám người các ngươi có ý gì đây? Hỗ trợ chúng ta cùng đối phó với Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn?”

Tư Đồ Khí đứng ra đầu tiên nói: “Ngụy lão nói đùa rồi, trước mắt phiền phức của nhánh Ẩn Ma chúng ta đã nhiều lắm rồi, chúng ta mà đi lên chẳng khác nào khiến cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị chôn vùi!”

Ngụy Thư Nhai chẳng buồn nhấc mí mắt lên, vẫn lạnh nhạt đáp: “Toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị chôn vùi? Lão già ta đây sống nhiều năm như vậy rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, ngày trước còn gặp chuyện nghiêm trọng hơn bây giờ mà nhánh Ẩn Ma còn không bị chôn vùi, chẳng lẽ còn không qua được chút phiền phức nhỏ trước mắt tr?”

Lý Thu Dịch cao giọng nói: “Ngụy lão, cho dù lần này nhánh Ẩn Ma chúng ta có thể vượt qua, nhưng ngươi có đảm bảo được lần tiếp theo không ai gây chuyện ư?

Vốn dĩ Sở Hưu thoát khỏi tay Tịnh Thiền Trí Tàng là chuyện tốt, nhưng vì sao lại trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn? Đó là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân đấy, tên Sở Hưu kia nói giết là giết, ngươi tưởng ngươi là Độc Cô giáo

chủ hay sao?”

Nói thật ra tướng mạo của Lý Thu Dịch không tệ, tuy tuổi tác hơi lớn nhưng có thể nhìn ra lúc trẻ cũng là một mỹ nữ.

Nhưng mặt mày sắc nhọn, bờ môi nhếch lên khinh bạc, dáng vẻ chanh chua bẩm sinh, hơn nữa nói năng rất khó nghe, chẳng trách bị người ta đá.

Côn Mạc lên tiếng cuối cùng, Ngoại Cương lại không nhiều lời, hắn chỉ dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo nói: “Ngụy Lão, xưa nay nhánh Ẩn Ma không phải nhánh Ẩn Ma của một người, lần sau có chuyện lớn như vậy có thể bàn bạc với chúng ta chút không?”

Sắc mặt Ngụy Thư Nhai không hề thay đổi, lão chỉ nhìn về vị trí chủ tọa của Sở Hưu, khẽ nhíu mày nói: “Nhắm vào ngươi đấy, nói vài câu đi.”

Tần Triều Tiên ở bên thoáng thấy bất an, tuy hắn tiếp xúc với Sở Hưu không nhiều nhưng cũng biết tính cách của vị này, đây là người cực kỳ ương ngạnh, không có chuyện nhượng bộ.

Đám người Tư Đồ Khí nói năng uyển chuyển một chút còn đỡ, nhưng giờ chẳng khác nào bọn họ tới cửa hỏi tội, gần như trắng trợn tuyên bố Sở Hưu làm

liên lụy tới họ, liên lụy tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Nhưng không đợi Tần Triều Tiên ra mặt khuyên bảo, Sở Hưu đã đứng lên nhìn ba người trước mắt, lạnh nhạt nói: “ “Nói xong chưa?”

Ba người nhìn nhau, không biết Sở Hưu có ý gì. Sở Hưu chỉ ra cửa chính, lạnh nhạt nói: “Nói xong rồi, vậy cút đi.”

Nghe xong câu này, Tần Triều Tiên thầm hô không ổn, mà ba người Tư Đồ Khí như bùng nổ.

Bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đại lão của nhánh Ẩn Ma. Lúc bình thường bất cứ tiểu bối của nhà nào thấy bọn họ đều phải cung kính hết mức, ai dám phách lỗi trước mặt bọn họ?

Tư Đồ Khí: “To gan!” Lý Thu Dịch: “Lớn mật!” Côn Mạc: “@##Š$%*I”

Đã nể mặt các ngươi rồi, các ngươi còn lên mặt với ta, không tự biết mình!”

Sở Hưu bễ nghễ nhìn ba người bên dưới, lạnh lùng nói: “Tu Bồ Đề Thiền Viện đánh tới, ta đỡ. Thuần Dương Đạo Môn đánh tới cũng có ta đỡ.

Đám người các ngươi muốn chết thì chết xa một chút, còn dám tới chỗ ta lải nhải, có tin ta giết các ngươi tế cờ không?

Đâu phải ta chưa từng giết Chân Hỏa Luyện Thần. Trường Vân Tử vừa chết trong tay ta xong. Ba người các ngươi có dám thử xem liệu xương sọ của Trường Vân Tử cứng hơn hay là cái đầu sắt của các ngươi cứng hơn!”