Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1196: Tiếng xấu đồn xa ngàn dặm 1



 Thời gian năm trăm năm đủ diễn ra rất nhiều chuyện, bản đồ mô tả khu vực sâu nhất trong Nam Man nhưng nhìn hình dạng hiện tại, hiển nhiên trong năm trăm năm qua nơi này đã xảy ra động đất thay đổi địa hình tự nhiên. Bản đồ đã không còn nhiều tác dụng. 

 Lâm Thương Long nhíu mày, phiền phức, lại là phiền phức, hắn ghét nhất là phiền phức. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Hỏi thăm đám Man tộc bản địa xem, chắc sẽ có một số manh mối. 

 Bọn họ ở đất Nam Man này đã lâu, không khéo có một số người đi vào khu vực này, phát hiện ra một vài thứ.” 

 Lâm Thương Long cũng không có cách nào khác, tạm thời chỉ có thể làm theo lời Sở Hưu. 

 Khu vực Nam Man có không ít bộ lạc nhỏ, Sở Hưu tùy ý tìm một bộ lạc, trực tiếp đi cùng Lâm Thương Long giáng lâm trong bộ lạc đó. 

 Bộ lạc trên đất Nam Man này rất đơn sơ, đa số là nhà lá và nhà trên cây. 

 Đa số võ giả Man tộc ở nơi này chỉ biết một chút võ công quyền cước đơn giản, cực kỳ thô kệch, không thể sánh với võ đạo phồn hoa trên đất Trung Nguyên. 

 Nhưng không có nghĩa là thổ dân Nam Man yếu đuối mong manh, mặc cho người khác chém giết. 

 Trong số thổ dân Nam Man này có một số người là thầy mo, tinh thông các loại bí pháp quỷ dị, rất khác biệt so với võ đạo Trung Nguyên, rất khó đối phó. 

 Khí tức hai người Sở Hưu và Lâm Thương Long vừa hàng lâm, bộ lạc Nam Man không lớn mấy này lập tức kinh hãi. Chỉ trong chớp mắt đã có hơn ngàn thổ dân Nam Man lao tới, tay cầm các loại binh khí đơn sơ, cảnh giác nhìn hai người. 

 Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng kích động như vậy, ta chỉ muốn nghe ngóng chút chuyện thôi.” 

 Nói xong, Sở Hưu ném vài món bảo binh ra. Đây đều là thứ Mạc Thành Danh chế tạo lúc luyện tập, cho dù là tác phẩm luyện tập của Mạc Dã Tử đại sư nhưng với người khác vẫn là bảo vật. Sở Hưu bèn mua hết lại, để đám người Trấn Võ Đường sử dụng. 

 Trên đất Nam Man này, thật ra thứ bọn họ thiếu nhất chính là binh khí. 

 Thầy mo trong bộ lạc sẽ chế tạo thuốc trị thương, tuy không phải luyện đan nhưng thuốc chữa thương mà bọn họ pha chế cũng không kém hơn đan dược, chỉ có vấn đề là thời hạn sử dụng hơi ngắn. 

 Còn các loại công pháp thì có cho bọn họ cũng vô dụng, vì đại đa số người ở Nam Man không biết chữ Trung Nguyên, đọc cũng không được, tu luyện thế nào? 

 Hơn nữa phương thức tư duy của bọn họ cũng khác biệt, bảo đám thổ dân Nam Man này tìm hiểu đạo pháp tự nhiên là điều không thể. 

 Ngược lại binh khí là thứ bọn họ có thể trực tiếp sử dụng, có sức hấp dẫn lớn nhất. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Có ai biết tiếng Trung Nguyên không? Tìm người hỏi thăm đường, trả lời được thì mấy thứ này sẽ thuộc về các ngươi.” 

 Đám người xôn xao một hồi, một người trung niên mặc áo da thú đơn sơ, khí thế có vẻ bất phàm đứng ra, dùng tiếng Trung Nguyên cứng nhắc lớn tiếng nói: “Ta nhận ra ngươi! Ngươi là tà ma thù địch với Thần Tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện! 

 Doãn Cáp Bộ ta tuy nghèo khổ nhưng còn chưa nghèo khổ tới mức đi trao đổi với tà ma!” 

 Nghe xong câu này, sắc mặt Sở Hưu lập tức tối sầm lại. Y không ngờ thanh danh của mình ở đất Nam Man lại thối nát tới mức này, cũng không ngờ danh tiếng của Tu Bồ Đề Thiền Viện lại hưng thịnh như vậy trên đất Nam Man. 

 Thực ra tuy đây là lần đầu tiên Sở Hưu đến Nam Man nhưng tiếng tăm của y đã lan truyền khắp Nam Man. 

 Trước đó Ngụy Thư Nhai dẫn người của nhánh Ẩn Ma tới báo thù, giết chóc trên đất Nam Man. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Về sau y lại phái Vô Tướng Ma Tông và cao thủ trong nhánh Ẩn Ma đến đánh Tu Bồ Đề Thiền Viện, có lẽ chuyện này đã lan truyền khắp Nam Man. 

 Trên đất Nam Man, Tu Bồ Đề Thiền Viện gần như là thánh địa. Hơn nữa Rama được đám thổ dân Nam Man coi là Chân Phật, là Thần Tăng. 

 Cứ như vậy, nếu Sở Hưu còn được chào đón ở đây mới gọi là lạ. 

 Lâm Thương Long ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thật phiền phức! Không nghe lời thì trực tiếp giết đi là được, giết tới khi có người nghe lời thì thôi.” 

 Phương thức hành xử của Lâm Thương Long vẫn đơn giản thô bạo như vậy. 

 Thủ lĩnh của bộ lạc Nam Man kia lại căm hận nói: “Các ngươi có giết chúng ta, chúng ta cũng không chỉ đường cho các ngươi! 

 Có Thần Tăng che chở, cho dù chúng ta mất mạng cũng có thể tránh được nỗi khổ vào Lục Đạo Luân Hồi, đi vào thế giới Cực Lạc!” 

 Sở Hưu cau mày, đám thổ dân Nam Man này lý giải kinh Phật tới mức loạn cào cào, thế này thì làm sao giao lưu? Nhưng không thể không nói, ngu muội có chỗ tốt của ngu muội, bọn chúng thật sự không sợ chết, cho rằng sau khi chết mình sẽ đi tới thế giới Cực Lạc. 

 Sở Hưu vung tay ra hiệu cho Lâm Thương Long tạm thời đừng hành động, giao cho mình. 

 Y thản nhiên nói: “Các ngươi tưởng đứng trước mặt tên tà ma ta đây các 

 ngươi thà chết không chịu khuất phục là có thể bước vào thế giới Cực Lạc ư? Nhưng vạn nhất các ngươi chết trong tay người một nhà thì sao?” 

 Thủ lĩnh bộ lạc Nam Man kia cau mày nói: “Ngươi có ý gì?” 

 Sở Hưu thản nhiên nói: “Đất Nam Man này lớn cỡ nào? Ngươi trung thành với hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện nhưng chưa chắc những người khác cũng vậy. 

 Thấy chỗ binh khí này không? Đây đều là bảo binh do đại sự luyện khí của Trung Nguyên rèn ra. 

 Nếu ta cầm những thứ này tới bộ lạc Nam Man khác, bảo họ ra tay diệt trừ các ngươi. Ngươi nghĩ bọn họ có đồng ý không? 

 Có lẽ sẽ có người cự tuyệt nhưng đất Nam Man rộng lớn là vậy, chắc chắn sẽ có người chấp nhận.” 

 Lúc này sắc mặt đen kịt của thủ lĩnh Nam Man đã trắng bệch, hiển nhiên hắn đang nghĩ tới chuyện không tốt. 

 Tên tà ma kia nói không sai, có số ít người tín ngưỡng không kiên định, rất dễ bị lòng tham mà tà ma gợi lên mê hoặc. Nếu mình bị bọn chúng giết chết liệu có được vào thế giới Cực Lạc không? 

 Lâm Thương Long nhìn Sở Hưu đứng đó hù dọa đám thổ dân Nam Man, khinh thường nhếch miệng. 


 Đúng là Tiêu Ma Kha nhận được tin tức liên quan đến Đại Hắc Thiên Ma Giáo nhưng Hư Tĩnh đơn giản là tình cờ. 

 Đại Quang Minh Tự cách đất Nam Man xa nhất, cho dù hắn có nhận được tin cũng không thể chạy đến nhanh như vậy. 

 Hư Tĩnh đi theo Tiêu Ma Kha tới nơi này là vì trước đó hắn đã ở trong Tu Bồ Đề Thiền Viện. 

 Là hai người nghiên cứu đạo về nhân quả sâu sắc nhất trong hai môn phái của Phật môn, Tiêu Ma Kha luôn so sánh bản thân với Hư Tĩnh.