Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1203: Đại Hắc Thiên và Đại Nhật Như Lai 2



 Nhưng thứ này không có tác dụng gì, tượng Phật tượng thần này chỉ là tượng Phật tượng thần đơn thuần, để tế bái. Lực lượng tịch diệt cũng là nhờ tế bái thờ cúng trong thời gian dài nên lây nhiễm vào, không phải bảo bối gì. 

 Đúng lúc này trong lòng Y Ba Tuần hơi động, vô thức nhìn về một hướng. 

 Tuy công pháp mà hắn tu luyện không giống với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng căn nguyên vẫn cùng một mạch, cho nên hắn rất mẫn cảm với lực lượng ở nơi đây. 

 Nhưng mọi người ở đây đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đặc biệt là Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha. Hai người bọn họ tu luyện đạo về nhân quả, năng lực cảm giác và tinh thần lực hết sức cường đại. Y Ba Tuần vừa có động tác, họ đã lập tức nhận ra. 

 Đã bị những người khác phát hiện, Y Ba Tuần cũng không buồn giấu diếm nữa, trực tiếp vung tay lên. Cương khí phá tan một vách tường, bên trong là từng ngăn chứa, để lộ một số bình bình lọ lọ, còn có vài thứ đồ linh tinh. Hiển nhiên đây là những món đồ tư nhân của chủ cung điện này. 

 Trong đó không có mấy thứ giá trị nhưng lại có một vật khiến bọn họ chú ý. 

 Đó là một thứ như cuộn sách, trên đó có chấn động tịch diệt mơ hồ, còn có một mùi máu tươi thoang thoảng. 

 Tất cả mọi người đều nhìn chằm chăm vào đó, không ai đủ khả năng độc chiếm. Y Ba Tuần vẫy tay một cái, trực tiếp cuốn cuộn sách đó lại, đặt giữa đám người. 

 Sờ chất liệu của cuộn sách đó, Y Ba Tuần nhíu mày: “Được chế từ da người, hơn nữa còn là da của võ giả sở trường luyện thể, ít nhất cũng có cảnh giới Chân Đan, có thể bảo tồn vạn năm mà không hư hại.” 

 Mọi người ở đây vô thức nhíu mày, dùng da của võ giả cảnh giới Chân Đan làm cuộn sách, thật quá mạnh bạo. 

 Y Ba Tuần mở cuộn sách, bên trên ghi chi chít những Phạn văn. 

 Ở đây chỉ có mình Y Ba Tuần hiểu những thứ này, hơn nữa cho dù là hắn cũng thấy khó đọc. 

 Dù sao Đệ Lục Thiên Ma Tông được truyền thừa nhiều năm, đã bao đời nối tiếp. Ngay cả những điển tịch được viết hoàn toàn bằng Phạn văn cũng được đổi thành văn tự hiện tại, bảo hắn phân biệt vài từ ngữ còn được, còn đọc một đống Phạn văn như vậy, ngay cả hắn cũng thấy khó khăn. 

 Nửa ngày sau Lý Thu Dịch nổi nóng nói: “Trên này có ghi vài thứ? Là công pháp hay là gì?” 

 Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đã ngưng tụ tinh thần lực tới cực hạn, tất cả tâm thần đều đặt lên Y Ba Tuần. 

 Đương nhiên nếu xét theo tu vi về bói toán, Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha tuyệt 

 đối là đại tông sư, có tư cách đứng trên đỉnh cao của giang hồ này. 

 Cho nên tinh thần lực và cảm giác lực của bọn họ cũng vượt xa võ giả cùng cấp. 

 Hai người liên thủ dùng tinh thần lực giám sát, nếu Y Ba Tuần nói láo dù chỉ một chữ thôi cũng bị bọn họ nhận ra. 

 Đương nhiên Y Ba Tuần cũng không định nói dối vì thứ này vốn không phải bảo bối công pháp gì. 

 Y Ba Tuần buông cuộn sách xuống thở phào một tiếng nói: “Đây là nghi chép của người chấp chưởng Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa. Không phải nhật ký, chính xác hơn là ghi chép nhiệm vụ, những thứ trên đó rất kinh khủng. 

 Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nói chính xác hơn đây không phải một tông môn mà là một thế lực đến từ ngoại vực.” 

 Y Ba Tuần không nói, mọi người ở đây cũng biết chắc chắn thứ này không phải nhật ký. 

 Người đứng đắn ai lại viết nhật ký? Ai lại viết tiếng lòng ra thành Nhật ký? Viết ra rồi còn gọi là tiếng lòng? 

 Trừ một số người suy nghĩ đơn thuần, không đề phòng bất cứ ai, còn những cường giả ngồi trên cao có ai lại viết cái này? 

 Thấy Y Ba Tuần đứng đó cảm thán, Lý Thu Dịch không khỏi lo lắng: “Đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc ngươi có ý gì? Thế nào là đến từ ngoại vực?” 

 Y Ba Tuần nhìn Lý Thu Dịch một cái, Sở Hưu cũng nhìn Lý Thu Dịch một cái. Đúng là mụ già này không biết nói năng, hay nên nói là quá không biết điều. 

 Y Ba Tuần là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, quản lý cả một đại phái ma đạo đỉnh phong. Cho dù tính cả các môn phái trong Minh Ma và Ẩn Ma, hắn vẫn trong số những người đứng đầu. 

 Còn Lý Thu Dịch ngươi là cái thá gì? 

 Y Ba Tuần có thể đại diện cho toàn bộ Đệ Lục Thiên Ma Tông còn Lý Thu Dịch lại không thể đại diện cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Bây giờ mụ còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt Y Ba Tuần, chẳng qua Y Ba Tuần tốt tính, nếu đổi thành Sở Hưu chắc đã lại tát thẳng mặt thêm lần nữa. 

 Y Ba Tuần dừng một chút rồi nói: “Theo như cuộn sách này ghi lại, Đại Hắc Thiên Ma Giáo mà chúng ta vẫn gọi nói chính xác hơn hẳn là Phạn giáo, Shiva điện, Đại Hắc Thiên Thần Cung. Cho nên toàn bộ Đại Hắc Thiên Ma Giáo chỉ là một chi nhánh dưới trướng Phạn giáo mà thôi.” 

 Mọi người ở đây ngoại trừ Lâm Thương Long đều biến sắc. 

 Theo như lời Y Ba Tuần, như vậy thật quá kinh khủng. 

 Năm xưa Đại Hắc Thiên Ma Giáo bị Độc Cô Duy Ngã tùy ý tiêu diệt. Nhưng người ra tay là Độc Cô Duy Ngã. Nếu không có Độc Cô Duy Ngã thực lực Đại Hắc Thiên Ma Giáo sẽ ra sao? Hiển nhiên là trong nhóm nhưng tông môn đỉnh phong trên giang hồ. 

 Thế nhưng Đại Hắc Thiên Ma Giáo với thực lực như vậy cũng chỉ là cấp dưới của cấp dưới, chi nhánh trong chi nhánh của một tông môn. Chuyện này thật khó tưởng tượng. 

 Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha trầm tư không nói một lời. Bọn họ cũng từng thấy tên Phạn giáo trong điển tịch của tông môn. Trước đó bọn họ còn tưởng Phạn giáo là cách gọi khác của Phật môn thời thượng cổ, xem ra lại có hiểu lầm rồi. Phạn giáo là chỉ Phạn giáo, một môn phái độc lập. 

 Y Ba Tuần tiếp tục nói: “Theo cuộn sách này, Phạn giáo ở một nơi gọi là Đại La Thiên. 

 Ở đó, Phạn giáo và Thiên La Bảo Sát giao chiến, do nhiều loại nguyên nhân nên Phạn giáo rơi xuống hạ phong. 

 Người chấp chưởng Phạn Thiên Điện của Phạn giáo, Đại Phạn Thiên tìm được... từ này ta không hiểu nhưng chắc là chìa khóa nghịch chuyển gì đó, có thể khiến một số người về đất tổ, lấy thứ mà bọn họ cần. 

 Sau đó kế hoạch được thực hiện. Đại Hắc Thiên Ma Giáo, hay nói là Đại Hắc Thiên Thần Cung di chuyển toàn quân vào đất tổ. Nhưng bọn họ phát hiện đất tổ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. 


 Nội dung cuộn sách này ghi lại không nhiều, hơn nữa Y Ba Tuần phiên dịch lại nên có nhiều chỗ mơ hồ, không rõ ràng. 

 Nhưng nội dung được ghi lại hết sức kinh khủng, liên quan tới một số bí ẩn thời thượng cổ. 

 Bọn họ không biết Phạn giáo nhưng lại biết Thiên La Bảo Sát. Thiên La Bảo Sát là đại phái Phật môn đỉnh phong thời thượng cổ, còn Phạn giáo này có thể giao chiến với Thiên La Bảo Sát, tuy rơi xuống hạ phong nhưng cũng có thể khẳng định chắc chắn Phạn giáo cùng cấp bậc với Thiên La Bảo Sát. 

 Quan trọng là chuyện này diễn ra từ năm trăm năm trước.