Mục tiêu Lâm Thương Long tới đây luôn rất rõ ràng, đó là vì chìa khóa Thông Thiên kia.
Hắn không cần những thứ khác, cho nên không có hứng thú.
Sau khi tránh khỏi Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha dây dưa, Lâm Thương Long lấy được chìa khóa Thông Thiên, trực tiếp quay người bỏ đi, cực kỳ dứt khoát.
Cảnh tượng này khiến những người khác hết sức ngạc nhiên, nhưng sau khi do dự một hồi, không có ai đuổi theo.
Bọn Hư Tĩnh không đuổi theo là vì bọn họ không biết rốt cuộc thứ này có giá trị gì, vì một món đồ không rõ giá trị mà đi giao chiến với thần tướng Thiên Môn, từ bỏ những thứ khác ở đây, như vậy có vẻ không đáng.
Còn Sở Hưu không đuổi theo là vì y đã có chìa khóa Thông Thiên này.
Cho nên ngay khoảnh khắc Lâm Thương Long ra tay, thật ra Sở Hưu cũng hành động, mục tiêu của y là một quyển sách trong xó xỉnh.
Những thứ ở đây đều được viết bằng Phạn văn, ngoài Y Ba Tuần ra, những người khác đều không biết rốt cuộc trên đó ghi những gì.
Nhưng Sở Hưu có thể khẳng định chắc chắn thứ này có liên hệ với lực lượng bản nguyên của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng là ngọn lửa diệt thế kia.
Trước đó Sở Hưu đánh nát bức tượng thần trong đại điện đã cảm ngộ được chân lý võ đạo trong ngọn lửa diệt thế, cảm giác mà quyển sách này tạo cho Sở Hưu cứ như trong đó có lực lượng gì đang rung động.
Thấy Sở Hưu động thủ, Y Ba Tuần và Lý Thu Dịch cũng ra tay theo.
Nhưng điểm khác biệt là Y Ba Tuần có thể hiểu Phạn văn, hắn biết mình muốn thứ gì, cũng biết ở đây thứ gì có giá trị nhất đối với bản thân.
Còn Lý Thu Dịch chỉ muốn gây khó dễ với Sở Hưu.
Đại đa số nữ nhân đều thù dai hơn nam nhân, loại nữ nhân tính cách cực đoan như Lý Thu Dịch càng như vậy.
Cái tát của Sở Hưu có thể khiến mụ nhớ cả đời, lúc này không tranh giành với Sở Hưu, mụ đi tranh với ai?
Hơn nữa Lý Thu Dịch cũng có kế vặt của mình, thực lực của Sở Hưu ra sao không cần phải nói, thứ mà y vừa nhìn một lượt đã nhắm vào chắc chắn là đồ tốt, mình cướp của hắn là cực kỳ chính xác.
Một đóa hoa sen lửa từ trên trời rơi xuống, chỉ trong chớp mắt hoa sen nở rộ, vô số kiếm khí bừng bừng huyết diễm bắn ra từ trong đó, nhắm thẳng vào Sở Hưu.
Sở Hưu thi triển Huyền Vũ Thần Chưởng, chưởng lực cường đại càn quét hết thảy, đánh nát toàn bộ kiếm khí huyết diễm đó.
Y nhìn về phía sau, lạnh lùng nói: “Lý Thu Dịch, ngươi muốn chết đấy à?”
Nữ nhân này liên tục khiêu khích giới hạn cuối cùng của y, tưởng Sở Hưu sẽ thương hoa tiếc ngọc hay sao?
Huống chi một mụ già như vậy, Sở Hưu cũng chẳng có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc.
Tuy tướng mạo của Lý Thu Dịch còn khá trẻ trung, vẫn còn phong vận, nhưng thực tế chỉ vì bí pháp mà mụ tu luyện mà thôi. Tuy không ai biết tuổi tác thật sự của mụ nhưng chắc chắn lớn hơn Chử Vô Kỵ.
Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu khinh thường nói: “Một nữ nhân như vậy lại nhận được truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn? Đúng là sỉ nhục Hồng Liên Ma Tôn.
Năm xưa Hồng Liên Ma Tôn phong thái tuyệt trần, vô số hào kiệt chính đạo cũng điên đảo, nữ nhân này còn chẳng bằng một sợi tóc của Hồng Liên Ma Tôn.”
Vị này luôn cảm thấy mình có thể sánh vai với Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, có vẻ không phục và không cam lòng, nhưng lại cực kỳ tôn kính Hồng Liên Ma Tôn. Chẳng lẽ là vì năm xưa Hồng Liên Ma Tôn chuộc hắn lại từ tay Ninh Huyền Cơ?
Lý Thu Dịch hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Bảo bối ở đây đều là vật vô chủ, ngươi có thể lấy thì ta cũng có thể cướp!”
“Được, ngươi muốn cướp, ta cho ngươi cơ hội!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Vứt dứt lời, Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu đã hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, xuất đao chém xuống, phật quang ma khí đạo uẩn ngưng tụ thành một thể, lực lượng mạnh mẽ tới kinh người.
Thật ra Lý Thu Dịch chưa thật sự giao chiến với Sở Hưu bao giờ.
Tuy mụ từng bị Sở Hưu tát một cái nhưng đó chỉ là một cái tát, vốn không thể hiện lực lượng thật sự của Sở Hưu. Mãi tới lúc này bắt đầu giao thủ, mụ mới biết sự đáng sợ của Sở Hưu, đó là lực lượng cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Trường kiếm đỏ rực như lửa trong tay Lý Thu Dịch nhộn nhạo như từng gợn sóng, tựa như cánh sen nở rộ, miễn cưỡng ngăn cản nhát đao của Sở Hưu.
Nhưng dưới uy thế của nhát đao đó, gợn sóng cánh sen liên tiếp võ vụn, căn bẳn không chịu nổi một đòn.
Sau vài chiêu, mụ đã bị Sở Hưu đánh cho không ngừng lui về phía sau, không thể chống cự nổi.
Đúng lúc này, Hư Tĩnh, Tiêu Ma Kha và Y Ba Tuần, ba người đã bắt đầu vơ vét đồ đạc ở nơi này, nhưng Sở Hưu lại không hề có y tranh đoạt với bọn họ, chỉ đuổi theo đánh Lý Thu Dịch.
Lý Thu Dịch không khỏi hét lớn: “Sở Hưu! Ngươi không sợ đến cuối cùng mình không chiếm được gì à?”
Lúc này Lý Thu Dịch đã thấy hối hận vì trêu chọc Sở Hưu!
Ai ngờ tên Sở Hưu này lại như nổi điên, chỉ ra tay với mụ, thậm chí không buồn tranh đoạt bảo bối ở đây.
“Khôg lấy được? Không cần ngươi quan tâm, giải quyết ngươi xong đã. Những thứ khác thì cho dù ta không lấy được cũng có thể cướp lại!”
Vứt dứt lời, Sở Hưu thi triển Phá Hải chém xuống, tuy trong không gian cực kỳ nhỏ bé này, Sở Hưu đã áp chế lực lượng của mình, không để uy thế của nhát đao lan tràn, nhưng khí thế vẫn cực kỳ kinh khủng.
Cảm nhận lực lượng từ đao này, Lý Thu Dịch thầm mắng một tiếng.