Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1209: Trên trời còn có trời 2



 Viên Cát đại sư cười xấu hổ: “Thuộc hạ tới Diễn Võ Trường tu luyện một chút, tuy luyện cũng không ra gì nhưng coi như rèn luyện thân thể khỏe mạnh hơn.” 

 Sở Hưu cũng không để ý, y đưa hình vẽ kỳ quái kia cho Viên Cát đại sư, lại kể cho hắn chuyện Đại Hắc Thiên Ma Giáo, rồi mới hỏi: “Ngươi có nhìn ra thứ này là cái gì không? 

 Đại Hắc Thiên Ma Giáo đặt thứ này ở trang cuối cùng điển tịch công pháp của mình, hiển nhiên thứ này rất quan trọng đối với bọn họ.” 

 Viên Cát đại sư hít một hơi thật sâu, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc. 

 Những thứ Sở Hưu nói với hắn đúng là lật đổ quan điểm sống của hắn, thậm chí trong đó còn liên quan tới một số bí ẩn thời thượng cổ vân vân. 

 Viên Cát đại sư nhìn cả nửa ngày rồi mới nói: “Sở đại nhân, nói thật là ta cũng chưa từng thấy thứ này, nhưng ta có một số suy đoán.” 

 “Cứ nói đừng ngại.” 

 Viên Cát đại sư nói: “Sở đại nhân, ngài nghĩ thế giới của chúng ta rốt cuộc là trời tròn đất vuông hay là trời vuông đất tròn?” 

 Nơi này không phải địa cầu trong kiếp trước của Sở Hưu, thật ra thế giới này rất kỳ quái. Khu vực cực tây là một sa mạc không người, phía bắc là hoang nguyên, phía nam là dãy núi gần biển, phía đông lại là một vùng biển rộng. 

 Nghe nói có vị cường giả từng chế tạo một con thuyền lớn đi Nam Hải. Ban đầu còn có vô số hòn đảo, trong đó cũng có không ít võ giả hải ngoại. Nhưng tiếp tục đi về phía nam chỉ thấy gió bão vô tận, thậm chí chiếc thuyền lớn mà hắn chế tạo cũng bị phá tan. Hắn dựa vào tu vi cường đại đạp lên nước tiếp tục đi, nhưng tới tận cùng Nam Hải chỉ thấy một vực sâu vô tận nuốt hết nước biển, dường như vô cùng vô tận. Đây cũng là tận cùng của thế giới. 

 Đương nhiên đây chỉ là một truyền thuyết. Không ai nhàn rỗi buồn chán tới mức tốn cả nửa đời tới tận cùng thế giới xem thử. 

 Cho nên sau khi nghe câu hỏi của Viên Cát đại sư, Sở Hưu trầm ngâm một lúc rồi nói: “giờ xem ra là trời tròn đất vuông.” 

 Viên Cát đại sư nói: “Rốt cuộc điều này có đúng hay không, những thầy tướng như chúng ta thích nhất là nghiên cứu chuyện này, nên trước đó ta cũng có một số suy đoán. 

 Mọi người thường nói thiên địa này là trời tròn đất vuông, vậy trên trời còn có trời không? 

 Đại nhân, ngài nhìn mấy thứ hình tròn này đi. Giả sử nó là trời, thế giới của chúng ta ở trong đó. Nhưng bên ngoài bầu trời còn có những vùng trời, trong vùng trời đó còn có thế giới khác. 

 Một hai ba bốn năm. Năm vùng trời tập trung lại, lại có một vòng tròn, bên 

 ngoài lại có vô số ‘vùng trời’, cho nên mới thành trời vuông đất tròn. 

 Theo manh mối hiện tại, thật ra thời kỳ thượng cổ, trước khi đại kiếp nạn diễn ra các đại tông môn đã nghĩ ra kế hoạch Khai Thiên. Chắc hẳn bọn họ đã phá vỡ một tầng trời, tới một tầng trời khác. 

 Còn người của Đại Hắc Thiên Ma Giáo có thể từ vùng trời đó trở về, chứng tỏ giữa các vùng trời có liên hệ với nhau. 

 Trong hình vẽ này có mấy đường cong với tiếp điểm, ta không hiểu. Nhưng rõ ràng bọn chúng chính là mấu chốt liên hệ giữa các vùng trời với nhau.” 

 Sau khi kể hết những điều này, Viên Cát đại sư lập tức thở dài một tiếng. 

 Những chuyện này thật sự rất kinh khủng, cho dù hắn có tính toán hết ra, hắn cũng không dám nói suy nghĩ của mình là đúng. 

 Cho nên Viên Cát đại sư dừng lại một chút rồi nói: “Sở đại nhân, mấy thứ này chỉ là suy đoán của ta thôi, không có chứng cứ, không thể coi là thật.” 

 Sở Hưu vuốt cằm gật nhẹ đầu. Tuy đây chỉ là suy đoán của Viên Cát đại sư, nhưng y cảm thấy Viên Cát đại sư đã phân tích đúng tới tám chín phần mười. 

 Hơn nữa tác dụng của Thiên Môn trong chuyện này cũng rất đáng nghi ngờ. 

 Chìa khóa Thông Thiên có thể xuyên qua không gian, còn Thiên Môn lâu năm không bước vào giang hồ, nhưng mỗi lần xuất hiện trên giang hồ đều là để thu thập chìa khó Thông Thiên. Vậy có phải bọn họ đã biết bí ẩn này từ lâu rồi không? 


 Thậm chí cái tên Thiên Môn cũng hết sức khả nghi. Trước đó Sở Hưu còn tưởng Thiên Môn nghĩa là thực lực của bọn họ rất manh, đứng rất cao, sánh ngang với trời, cho nên mới phách lối tới mức đặt là Thiên Môn. 

 Bây giờ nhìn lại, có phải Thiên Môn đúng như ý nghĩa, là cánh cửa có thể đi xuyên qua bầu trời không? 

 Tiếp đó, Sở Hưu và Viên Cát đại sư không tiếp tục suy nghĩ về chuyện “vùng trời” kia, vì có nghĩ nhiều cũng vô dụng. 

 Tuy y không biết chìa khóa Thông Thiên kia có liên quan gì tới vùng trời khác, nhưng y tin bản vẽ kỳ quái kia chính là ghi chép vị trí vùng trời khác. Nhưng vô dụng, vì y nhìn không hiểu. 

 Từ khi phát hiện chìa khóa Thông Thiên có thể đi xuyên qua không gian Lục Đô, Sở Hưu đã thử tới những nơi khác thử nghiệm, kết quả là không có bất cứ tác dụng nào. 

 Thứ này chỉ có hiệu quả khi sử dụng ở khu vực không gian yếu kém tiếp giáp với Lục Đô. 

 Tuy y nghi ngờ Thiên Môn cũng biết điều gì đó, nhưng hiện tại chênh lệch giữa y và Thiên Môn quá khổng lồ. Chuyện điều tra Thiên Môn đừng nói không có đầu mối, cho dù có, Sở Hưu tùy tiện tới điều tra Thiên Môn cũng là tự tìm đường chết. 

 Cho nên nếu không có gì tiến triển, vậy còn nghĩ mấy chuyện linh tinh đó làm gì, chẳng bằng tiếp tục tu luyện. 

 Sở Hưu đã chạm tới cánh cửa Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên thời gian này y vẫn luôn nghĩ cách đột phá bình cảnh này. 

 Chân hỏa luyện thân có thể giúp Sở Hưu có được thực lực tương đương với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường. Nếu y đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hai bên tăng cường, đây là cảnh giới mà cả Trần Thanh Đế cũng chưa từng đạt tới. Liệu y có thể sánh vai với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không? 

 Có lẽ đợi sau khi tu luyện xong, y nên tới tìm Thương Thiên Lương thỉnh giáo một chút, xem xem rốt cuộc hạn mức của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là ở đâu. 

 Ngay lúc Sở Hưu tập trung tu luyện, gió bão ở Bắc Yên đã nổi lên. 

 “Trẫm, không uống thuốc.” Hạng Long giơ tay nói. 

 Thái y kia sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, Hạng Long yếu ớt phất tay nói: “Đứng lên đi, chuyện này không liên quan tới ngươi. Trẫm biết mình không sống được bao lâu. Ngươi xuống đi.” 

 Sau khi thái y kia run rẩy đi ra ngoài, Hạng Long mới dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì. 

 Hàn công công bên cạnh Hạng Long nói khẽ: “Bệ hạ nghĩ thoáng một chút, không chừng tĩnh dưỡng một thời gian là thân thể sẽ khá hơn.”