Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1215: Đông Hải Kiếm Thánh 2



 

 Đám người Mai Khinh Liên không biết là Khang Động Minh xuất hiện ở Trung Nguyên có một phần là nhờ công lao của Hạng Sùng. 

 Lúc trước Hạng Sùng tới Giang Sơn Các bàn điều kiện, vừa vặn gặp được Khang Động Minh. 

 Khang Động Minh không phải người của Giang Sơn Các. Nói chính xác hơn hắn là khách khanh của Giang Sơn Các. 

 Kiếm khách cũng phải ăn cơm, Khang Động Minh cả đời trừ luyện kiếm ra thì không biết gì khác. Vậy các loại tài nguyên tu luyện, kể cả cái vỏ kiếm từ da Phong Sa kia ở đâu ra? Đều là nhờ làm khách khanh cho Giang Sơn Các kiếm được. 

 Hơn nữa hắn làm khách khanh rất thú vị, chỉ lúc nào hắn không còn đồng nào trên người mới đến Giang Sơn Các làm khách khanh một thời gian, sau khi cầm được một khoản lương tháng nhất định thì lại bỏ đi. 

 Cho nên Giang Sơn Các cũng cực kỳ bất đắc dĩ với vị khách khanh này, thậm chí ra giá rất cao, chỉ xin Khang Động Minh ở lại lâu dài trong Giang Sơn Các, nhưng đối phương lại trực tiếp cự tuyệt. 

 Khi Hạng Sùng đi tới Giang Sơn Các vừa vặn gặp được Khang Động Minh. Không biết hắn nói gì mà lừa được Khang Động Minh tới Trung Nguyên, cho nên mới có chuyên Khang Động Minh liên tục khiêu chiến tam đại kiếm phái trên đất Trung Nguyên. 

 Sở Hưu nheo mắt đánh giá Khang Động Minh, nhưng người này vẫn cái dáng đờ đẫn đó, như suy nghĩ đã bay tới cõi trời nào không hay. 

 Đây là một kiếm khách cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn thuần túy hơn mấy vị trong đại kiếm phái đương thời. 

 Năm xưa khi Ngũ Đại Kiếm Phái tranh đoạt vị trí đứng đầu, không ai nhường ai, thậm chí còn gây ra Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến, nhưng vẫn bất phân thắng bại. 

 Kết quả bây giờ lại bị một người ngoài lần lượt khiêu chiến, thậm chí còn khiến đối phương thắng được danh tiếng Kiếm Thánh, có thể nói là mất hết thể diện. 

 Hơn nữa, đối mặt với kết quả này, cả ba môn phái cũng có nỗi khổ khó nói. 

 Khang Động Minh mở miệng khiêu khiến ngay trước mặt mọi người, chỉ so tài kiếm đạo, không liên quan tới bất cứ lợi ích tông môn gì. 

 Bằng không, với lực lượng của ba nhà này, muốn giữ một Khang Động Minh chưa tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là chuyện rất đơn giản. Ví dụ như Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành, Kiếm Hồn của Phong Vân Kiếm Trủng vân vân. Bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, nhưng đối mặt với lời khiêu chiến đơn thuần về kiếm đạo này, ai dám dùng những thủ đoạn đó đối địch 

 chính là sỉ nhục kiếm đạo. 

 Từ sau khi Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành ngã xuống năm trăm năm trước, trên giang hồ không ai xứng với danh xưng Kiếm Thánh. 

 Còn bây giờ Khang Động Minh được tôn là Đông Hải Kiếm Thánh, tuy còn thêm hai chữ Đông Hải những cũng là lời tán thành của đông đảo cường giả trên giang hồ. 

 Lúc này Hạng Xung cũng thiếu chút nữa bị bất ngờ này làm cho choáng váng. Hắn vội vàng đi tới trước mặt Khang Động Minh, cung kính thi lễ nói: “Sư phụ.” 

 Hắn biết Hạng Long có ý gì, hành động này là gây dựng chỗ dựa cho hắn, tích lũy lực lượng. 

 Trước đó hắn còn lo tuy mình là thái tử nhưng lực lượng bản thân quá yếu, không thể sánh bằng Hạng Lê bồi dưỡng thế lực tới hơn mười năm. 

 Kết quả chỉ trong chớp mắt Hạng Long đã giúp hắn giải quyết tất cả mọi phiền toái. 

 Thế lực mà Hạng Lê bồi dưỡng có mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn Khang Động Minh, một vị cường giả đã đánh bại cả tam đại kiếm phái, được tôn làm Đông Hải Kiếm Thánh? 

 Hạng Long đã quyết định nâng đỡ Hạng Xung lên làm thái tử, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ chuẩn bị tất cả mọi chuyện chu toàn. 

 Có điều lúc này, đối mặt với lễ bái của thái tử một nước, Khang Động Minh lại chỉ chậm rãi gật đầu, thậm chí không nói một câu, cứ như hắn không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì. 

 Nhưng Hạng Xung cũng không để ý, có một vị cường giả như vậy làm sư phụ, cho dù hắn chỉ đứng về phía mình thôi thì lực uy hiếp cũng hết sức kinh khủng rồi. 

 Nói nhiều lời như vậy nên tinh thần Hạng Long có vẻ không chịu nổi, nói một câu bãi triều rất lại được Hàn công công đỡ dậy đi khỏi. Những người khác cũng mang theo tâm tư rời triều. 

 Những tin tức ngày hôm nay đã quá chấn động, bọn họ cần có thời gian để tiêu hóa. 

 Trong Trấn Võ Đường, Mai Khinh Liên, Bàng Hổ, còn có Đường Nha, Nhạn Bất Quy... những thành viên cao tầng của Trấn Võ Đường đều có mặt, bầu không khí khá áp lực. 

 Hôm nay Hạng Long lên triều tuyên bố những chuyện này, thật ra không chỉ là nhắm vào Sở Hưu mà còn nhắm vào giang hồ Bắc Yên, đồng thời bố trí kế sách đối với Đông Tề. 

 Kiềm chế lẫn nhau, đoạt được thắng lợi trong thời loạn. 

 Nhưng Trấn Võ Đường của Sở Hưu lại là thế lực chịu ảnh hưởng lớn nhất. 

 Dẫn hai nhánh Đạo Phật vào, chắc chắn ba bên sẽ gây ảnh hưởng lên toàn bộ võ lâm Bắc Yên, cho dù ba bên kiềm chế đến mấy cũng vô dụng. Ngay cả Sở Hưu cũng không tin bên mình có thể kiềm chế chứ nói chi tới hai nhánh Đạo Phật. 

 Thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, Đường Nha cười ha hả nói: “Chư vị nghe ta nói gì, đâu cần nghiêm túc như vậy? Thật ra đây cũng là chuyện tốt, Hạng Long làm vậy chẳng khác nào đẩy đại nhân nhà chúng ta lên sánh ngang với hai nhánh Đạo Phật, đây là vinh hạnh mà.” 

 Sở Hưu vung tay lên nói: “Đường Nha nói rất chính xác, đúng là không cần nghiêm túc như vậy. 

 Hạng Long làm vậy thật ra cũng là bị ép tới mức không còn cách nào nên buộc phải dùng chiêu này. 

 Người hoảng loạn đầu tiên không phải chúng ta mà là Hạng Long mới đúng. 

 Truyền lệnh xuống, Trấn Võ Đường không cần kinh hãi, trước đây làm thế nào thì giờ cứ làm thế ấy, chỉ cần đề phòng có người âm thầm động thủ là được.” 

 “Vậy tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?” Mai Khinh Liên hỏi. 

 Sở Hưu híp mắt nói: “Dùng bất biến ứng phó với vạn biến là được. Đi thăm dò xem lúc nào người của Thuần Dương Đạo Môn, Phật môn và Giang Sơn Các vào thành? 

 E là Hạng Long không còn sức đi nghênh đón, chúng ta thân là nửa chủ nhân của nơi đây, dẫu sao cũng phải tiếp đón khách khứa chứ.” 

 Mai Khinh Liên gật đầu, có Sở Hưu bố trí nên mọi chuyện đều thuận lợi, buổi họp chưa tới một khắc đồng hồ đã được giải quyết xong. 

 Thời gian trước Sở Hưu không có mặt ở đây, tuy đám người không tới mức khắc khẩu với nhau nhưng không quyết định chắc chắn được, không biết nên nghe ai. 


 Tuy hắn cũng có tiếng là tướng quân nhưng chỉ là người gác cổng thành, thậm chí còn không bằng một giáo úy nhỏ trong Trấn Quốc Ngũ Quân. 

 Đương nhiên hắn đã nghe danh đại đô đốc Trấn Võ Đường, phải nói là toàn bộ Bắc Yên này không mấy ai chưa từng nghe danh Sở Hưu, đương nhiên đa 

 số là hung danh. 

 Vị đại đô dốc Trấn Võ Đường này không đi giám thị giang hồ lại tới đây cướp việc của hắn, đứng ở cửa thành này cả nửa ngày rồi. Chuyện này khiến hắn chịu áp lực như núi đè.