Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1216: Đón khách



 

 “Ngươi có chắc là Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn và Giang Sơn Các sẽ vào thành theo cửa này không?” Sở Hưu hỏi Đường Nha ở bên cạnh. 

 Đường Nha vội vàng nói: “Đương nhiên, đại nhân ngài có thể nghi ngờ thực lực của ta nhưng không thể nghi ngờ năng lực làm việc của ta. 

 Ta phải tốn ba bữa rượu hoa mới moi được tin tức này từ tay con nuôi của con nuôi của tổng quản đại nội Hàn công công đấy. 

 Bây giờ vị bệ hạ kia đâu còn sức tiếp kiến từng nhà một cho nên hắn bố trí bọn họ trong cùng một ngày, mà chắc chắn là đi qua cửa đông.” 

 Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái: “Con nuôi của con nuôi của thái giám? Vậy chẳng phải vẫn là thái giám à? Ngươi mời thái giám đi uống rượu hoa mà còn dám bảo ta là làm được việc?” 

 Đường Nha nhún vai một cái nói: “Ai quy định thái giám không thể uống rượu hoa được? Vạn nhất người ta thích kiểu đó thì sao? Tuy hắn không có thứ bên dưới nhưng trên người có bao nhiêu thứ dùng được cơ mà, ví dụ như...” 

 “im miệng!” 

 Đường Nha còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu ngắt lời. Y đường đường đại đô đốc Trấn Võ Đường, kiêu hùng Ma đạo danh chấn giang hồ, lại ở đây thảo luận với Đường Nha chuyện một thái giám vào thanh lâu thì làm được gì? Chậc, đúng là sỉ nhục thân phận. 

 Đúng lúc này lại thấy từ phía xa có từng tốp người đi tới, ánh mắt Sở Hưu lập tức tập trung theo hướng đó. Đường Nha cũng thu lại vẻ cười đùa cợt nhả, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. 

 Người của Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn và Giang Sơn Các đã đến! 

 Lần này Thuần Dương Đạo Môn có hai người dẫn đầu, một là Tịch Vân Tử, một là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nhưng tướng mạo có phần hung ác. 

 Căn cơ của Thuần Dương Đạo Môn rất thâm sâu, thậm chí còn sâu hơn của Chân Vũ Giáo, nhưng căn cơ có sâu hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. Mấy năm gần đây số võ giả Thuần Dương Đạo Môn đời trước vẫn lạc không phải số ít, ngay cả người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân - Chân Dương Tử cũng chết trong tay Sở Hưu, bây giờ e là ngay cả Hộ Điện Lục Chân Nhân cũng không gom đủ. 

 Cho nên trong chuyện tới Bắc Yên thành lập phân đà, Lăng Vân Tử thân là chưởng giáo đương nhiên không đi được, chỉ có thể phái người có bối phân đủ lớn như Tịch Vân Tử tới thay. 

 Nhưng cho dù Tịch Vân Tử có bối phận rất lớn, trong tay còn có thần binh Thuần Dương do Lã Tổ để lại; thì dù sao hắn mới chỉ có cảnh giới Chân Đan, cho nên Lăng Vân Tử phải mời cả lão đạo sĩ này ra mặt. 

 Thân phận của vị này cũng không tầm thường, chính là người cùng trong thế hệ bối phận chữ Chân của Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước, Thủ Chân Tử. 

 Vị này không phải người sống lâu nhất mà là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ bối phận chữ Chân. Vài chục năm trước hắn đã bế quan sinh tử. 

 Vốn dĩ người trong Thuần Dương Đạo Môn đều cho rằng đối phương đã chết, định đợi vài năm nữa, đại nạn của đối phương đến thì mở mật thất bế quan, đem ra an táng. 

 Nhưng không ngờ thời gian gần đây đối phương lại đột nhiên xuất quan, tuy không đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng tu vi cũng có một chút tiến bộ, tu bổ được thương tích ngầm năm xưa, ngược lại khiến cho tuổi thọ tăng cường. 

 Thủ Chân Tử ngẩng đầu nhìn lên tường thành của Yên Kinh Thành, thở dài một tiếng: “Năm tháng thoi đưa, chớp mắt đã mấy chục năm. 

 Nhớ khi xưa ta theo bọn sư huynh tới xông xáo trên đất Bắc Yên, Yên Kinh Thành còn chưa hùng vĩ như vây giờ. Không ngờ đến nay đã trở thành một tòa thành lớn.” 

 Tịch Vân Tử ở bên cạnh nói: “Sư thúc, đừng coi thường Bắc Yên. Vài chục năm trước Bắc Yên còn bị Đông Tề chèn ép, nhưng sau khi ngài bế quan sinh tử không lâu, Bắc Yên đã bá đạo phản công lại Đông Tề. Hôm nay tuy vẫn không thể sánh vai với Đông Tề nhưng cũng là một trong tam đại cường quốc đương thời. 

 Lần này chưởng môn sư huynh đồng ý hợp tác với Bắc Yên cũng là để ý tới uy thế của Bắc Yên. 

 Ở Đông Tề, Chân Vũ Giáo là quốc giáo nhưng ở Bắc Yên nhánh Đạo môn chúng ta còn chưa cắm rễ. Nếu Thuần Dương Đạo Môn ta có thể làm tiên phong cho Đạo môn, cũng coi là tìm được một đường ra trong tương lai.” 

 Tịch Vân Tử nói vậy cũng là sợ Thủ Chân Tử còn dùng quan điểm khi xưa đánh giá Bắc Yên, còn chưa kịp hợp tác đã đắc tội với Bắc Yên. 

 Khi Thủ Chân Tử bế quan sinh tử, hắn còn chưa ra đời, nhưng nghe mấy vị lão nhân của Thuần Dương Đạo Môn như Lăng Vân Tử nói, tính cách vị Thủ Chân Tử sư thúc này có vẻ rất nóng nảy. 

 Nhưng lúc này ánh mắt Thủ Chân Tử nhìn về phía Tịch Vân Tử lại mang vẻ hiền hòa thiện ý, không nổi giận mà chỉ gật đầu nói: “Yên tâm đi, sư thúc hiểu.” 

 Lúc trẻ tuổi đúng là tính cách Thủ Chân Tử rất nóng nảy, nhưng bế quan mấy chục năm, tính cách nóng nảy đó cũng bị hắn kiềm chế lại. 

 Hơn nữa lúc này Thủ Chân Tử nhìn Tịch Vân Tử rất giống bản thân mình năm xưa. 

 Nhớ khi đó hắn cũng như Tịch Vân Tử, là người nhỏ tuổi nhất trong cùng thế 

 hệ, tuổi tác sư huynh còn sắp bằng sư phụ. Nhưng hắn cũng là người được cưng chiều nhất. 

 Nhưng thương hải tang điền, sư phụ không còn, sư huynh cũng mất. Người nhỏ tuổi nhất năm xưa lại thành lão quái vật với thân phận cao nhất, cảm giác này chẳng hề tốt đẹp chút nào. 

 Lúc này Tịch Vân Tử chép miệng nói: “Người của Đại Quang Minh Tự cũng tới.” 

 Thủ Chân Tử nhìn qua bên kia, nụ cười hiền lành trên mặt hóa thành khinh thường: “Đám hóa thượng này đã mấy chục năm rồi vẫn không thay đổi chút nào. Vẫn thích phô trương như vậy.” 

 Bên Thuần Dương Đạo Môn chỉ có mấy lão đạo sĩ với mười mấy tiểu đạo sĩ. Còn Đại Quang Minh Tự lại đông đúc hơn nhiều. 

 Đại Quang Minh Tự phái thủ tọa Kim Cương Viện, một trong Lục Đại Võ Viện, Hư Ngôn tự mình dẫn người tới. Hắn không đến một mình mà dẫn theo toàn bộ đệ tử Kim Cương Viện. 

 Trước đây không lâu Hư Ngôn đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên có tư cách tới Bắc Yên thành lập phân đà. 

 Thật ra trong Đại Quang Minh Tự, còn có người có tư cách hơn Hư Ngôn, đó là Hư Độ. 

 Xét theo thân hận, Hư Độ là thủ tọa của Tam Đại Thiện Đường, đương nhiên địa vị cao hơn Lục Đại Võ Viện nửa bậc. 

 Hơn nữa khi Hư Độ liên thủ với Sở Hưu xử lý Viên Thiên Phóng, thật ra hắn đã có dấu hiệu đột phá. Chẳng qua hắn tu luyện võ đạo đặc thù, không muốn đi theo đường thường nên cố ý áp chế tu vi. 

 Thật ra bây giờ Hư Độ đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn không tuyên bố với mọi người mà tự bế quan trong Đại Quang Minh Tự, ổn định tu vi. 

 Đương nhiên điểm quan trọng hơn là với tính cách không đáng tin cậy của Hư Độ, Đại Quang Minh Tự cũng cực kỳ nghi ngờ liệu đối phương đến Yên Kinh Thành thành lập phân đà có làm mọi chuyện rối tung lên không. 

 Cho nên võ giả thế hệ trước đều quy ẩn ở Bồ Đề Lâm phía sau núi, chỉ có lúc rảnh rỗi mới ra mặt dạy bảo một số đệ tử. 

 Thật ra điểm kinh khủng nhất của Đại Quang Minh Tự không phải những võ tăng của Tam Đại Thiện Đường và Lục Đại Võ Viện hiện tại mà là những lão tăng đã quy ẩn không hỏi thế sự. 

 Chỉ khi Đại Quang Minh Tự thật sự đối mặt với nguy cơ sinh tử, những lão tăng trông vô cùng già yếu này mới ra tay. Đó cũng là lúc Đại Quang Minh Tự phô bày thực lực thật sự của mình. 

 Lần này Đại Quang Minh Tự phái hai vị lão tăng bối phận chữ Tịnh để trấn thủ phân đà Bắc Yên, đủ thể hiện mình coi trọng chuyện này tới mức nào.