Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1225: Gián điệp



 Lâm Phong Ngọc lại chẳng cảm thấy mình đang ăn bám, hắn thấy mình đang trả nợ tình cho tổ tiên. 

 Tuy tính theo tuổi tác, Lý Thu Dịch có làm bà của hắn cũng được. Nhưng người ta là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tính theo tuổi thọ của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thì... tuy không còn trẻ nhưng cũng có già quá đâu? Dù sao đắp chăn lên thì như nhau cả, Lâm Phong Ngọc cũng không thấy mất mát gì. 

 Hạng Xung vung tay lên nói: “Đừng lo, phụ hoàng sử dụng Ngũ Ương đạo nhân nhiều năm như vậy, sao ta lại không dùng được? 

 Ngươi không biết rõ về Âm Sơn Phái đó thôi, tổ tiên bọn họ từng đắc tội với Côn Luân Ma Giáo, hơn nữa còn bị nhánh Đạo môn căm ghét đuổi đánh. Trên giang hồ, có thể nói bọn họ bị người người hô đánh, chỉ có Bắc Yên ta mới có thể che chở cho bọn họ. 

 Bây giờ phụ hoàng chuẩn bị truyền hoàng vị cho ta, đương nhiên hắn phải tới nương tựa vào ta.” 

 Nói đến đây, Hạng Xung hừ lạnh một tiếng: “Tên Sở Hưu kia không thức thời, kẻ đối đầu với hắn lại vô cùng thức thời. 

 Người giang hồ cũng có chỗ tốt của người giang hồ, bọn họ sẽ không tham gia vào truyện tranh danh đoạt lợi trong triều đình, còn dễ khống chế hơn đám võ tướng quyền quý kia nhiều. 

 Ngày trước phụ hoàng hợp tác với giang hồ Bắc Yên, theo bản cung thấy đây đúng là chiêu cờ tốt. Sau này bản cung cũng phải xem xét hợp tác nhiều hơn với người giang hồ. Không, nên thu nhận một số người giang hồ.” 

 Trước đó Hạng Xung từng hướng tới giang hồ, hơn nữa năm xưa hoàng tộc quyền quý hay võ tướng văn thần, không ai tham gia phe của hắn, chuyện này khiến Hạng Xung cảm thấy chán ghét đối phương. Cho dù bây giờ bọn họ đã nghiêng về phía mình nhưng Hạng Xung vẫn không ưa bọn họ, ngược lại hắn thích mời chào người giang hồ làm môn khách hơn. 

 Nhưng Hạng Xung lại quên mất một điều, thứ gây dựng nên triều đình Bắc Yên không phải những người giang hồ đó mà là quân đội, hoàng tộc Hạng thị và những văn thần quyền quý. 

 Trong buổi tiệc tối, Ngũ Ương đạo nhân bắt đầu nịnh bợ Hạng Xung điên cuồng. Tuy kỹ xảo của hắn chẳng ra sao, nhưng gương mặt của hắn lúc nào cũng âm u, ngược lại khiến người ta không thấy được vẻ xấu hổ. 

 Hạng Xung ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý. 

 Trước mắt trong cung thái tử, thủ hạ của hắn chỉ có những kẻ nương tựa vào hắn từ đầu như Lâm Phong Ngọc, thực lực có hạn, có nịnh bợ thì hắn cũng không thấy thoải mái. 

 Ngoài ra còn có Lý Thu Dịch, tuy mụ gia nhập cung thái tử vì Lâm Phong Ngọc, nhưng với tính cách của mụ không ác miệng đắc tội với Hạng Xung đã là không tệ rồi, lấy đâu ra chuyện nịnh bợ? 

 Còn Khang Động Minh, vị này chỉ là chiêu bài hù dọa. Tuy trên danh nghĩa hắn là sư phụ của Hạng Xung, nhưng chưa từng nói với Hạng Xung một câu. 

 Cho nên bây giờ được một người vừa có thực lực vừa có địa vị như Ngũ Ương đạo nhân khen ngợi, Hạng Xung vô cùng thỏa mãn. 

 Qua ba lần rượu, Ngũ Ương đạo nhân lau miệng nói: “Điện hạ không quan tâm tới thân phận dân dã của chúng ta, đồng ý tiếp nhận chúng ta, lão đạo vô cùng cảm kích. 

 Âm Sơn Phái chúng ta đã nếm trải thói đời ấm lạnh, chỉ có hai cha con bệ hạ và điện hạ chịu tiếp nhận chúng ta. Ân tình này Âm Sơn Phái đời đời khắc cốt ghi tâm.” 

 Hạng Xung phóng khoáng vung tay lên nói: “Đạo trưởng chớ nói vậy, tuy bản cung sinh trong nhà của đế vương nhưng lại luôn hướng về giang hồ. 

 Hơn nữa, xưa nay bản cung không để ý tới chuyện phân chia phe phái trên giang hồ. Chỉ cần gia nhập dưới trướng bản cung thì là người mình. Trước đó làm gì, bản cung không hỏi, cũng không quan tâm.” 

 Ngũ Ương đạo nhân trong lòng hơi động, lập tức nói: “Điện hạ thật quá phóng khoáng! Thật ra trong giang hồ còn rất nhiều người không có chỗ dung thân như Âm Sơn Phái chúng ta. Những người đó tuy có thực lực không tệ nhưng sống trên giang hồ lại vô cùng thê thảm. 

 Nếu điện hạ không chê, bần đạo có thể giúp điện hạ xe chỉ luồn kim, để bọn họ cũng gia nhập dưới trướng thái tử, chỉ xin điện hạ che chở.” 

 Hai mắt Hạng Xung lập tức sáng lên: “Đạo trướng yên tâm, bất luận Đạo Phật Ma, hễ đồng ý quy thuận bản cung, bản cung sẽ đối xử như nhau.” 

 Hạng Xung không ngờ mình thu nhận Ngũ Ương đạo nhân mà còn có tác dụng móc nối như vậy. 

 Cho dù những người này trước đây là hung đồ ác tặc hay đệ tử bị ruồng bỏ của tông môn nào đó, hắn cũng không để ý, chỉ cần mình sử dụng được. 

 Ánh mắt Ngũ Ương đạo nhân lóe lên sắc thái lạ. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn lập tức phái đệ tử Âm Sơn Phái đưa tin đến Trấn Võ Đường. 

 Lúc này trong Trấn Võ Đường, Sở Hưu nhận được tin của Ngũ Ương đạo nhân, ánh mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén. 

 Mọi chuyện cực kỳ thuận lợi, Sở Hưu bảo Ngũ Ương đạo nhân lẻn vào hàng ngũ của Hạng Xung không phải để hắn gây chuyện trong thời khắc mấu chốt mà là để đưa thêm người vào bên cạnh Hạng Xung. 

 Hạng Xung, ngươi muốn thế lực dưới trướng mình lớn mạnh thêm đúng không? Muốn cường giả trong giang hồ quy thuận ngươi à? Bây giờ Sở Hưu cho ngươi được thỏa mãn. 

 Xưa nay triều đình Bắc Yên không phải của một mình Hạng Long hay Hạng Xung. Nếu Hạng Xung làm việc theo kế hoạch của Hạng Long, ngoan ngoãn chờ một thời gian, đương nhiên sẽ thuận lợi kế thừa hoàng vị. 

 Nhưng rất đáng tiếc, quyền thế che mờ mắt người, khiến cho một người thay đổi cực lớn. Hạng Xung từ một hoàng tử thất thế lên làm thái tử, hắn không thể chờ nổi chỉ muốn thể hiện bản thân. Cho nên bước đầu tiên của Sở Hưu chính là làm cho Hạng Xung, triều đình Bắc Yên, và tất cả các thế lực Bắc Yên nảy sinh mâu thuẫn nội bộ! 

 Hạng Long còn sống thì Hạng Xung có làm quá đáng đến đâu đi nữa cũng không ai nói gì. Nhưng một khi Hạng Long vừa chết, một vị thái tử không được bất cứ ai thừa nhận, liệu có thể kế vị hay không? Cái này khó mà nói chắc được. 

 Mai Khinh Liên luôn đi theo Sở Hưu, cô nàng cũng hiểu đại khái kế hoạch của y, nhưng Mai Khinh Liên vẫn nghi ngờ nói: “Ngươi định bố trí ai tới bên cạnh Hạng Xung? 

 Không thể là người của nhánh Ẩn Ma, Lý Thu Dịch đang ở bên cạnh Hạng Xung, ngươi xếp người của nhánh Ẩn Ma tới bên cạnh Hạng Xung rất có thể mụ sẽ nhận ra. 

 Bố trí người của Thanh Long Hội cũng không được. Sát thủ bình thường của Thanh Long Hội cũng được nhưng thực lực quá yếu, còn cỡ Thất Đại Long thủ thì không ai là hạng vô danh, rất dễ bị tra ra.” 

 Sở Hưu cười nói: “Ngươi quên một chỗ, trong Lục Đô cũng có không ít cường giả, ai có thể nhận ra bọn họ?” 

 Con mắt Mai Khinh Liên lập tức sáng rực lên, đúng là cô nàng quên mất điều này. 

 Sở Hưu vung tay nói: “Thân phận thì đơn giản, có Phong Mãn Lâu đấy thôi, sao phải lo chuyện thân phận? Bảo Phong Mãn Lâu bịa bừa ra là được.” 

 “Nhưng Phong Mãn Lâu sẽ không nghe lời ngươi. Bọn họ vẫn phải có chút uy tín. Chuyện giả tạo thân phận là tối kỵ đối với Phong Mãn Lâu. Cho dù ngươi lấy nhiều tiền của hơn, Phong Mãn Lâu cũng không đi quá giới hạn của mình.” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Giới hạn? Trên đời này vốn không có giới hạn, không làm chẳng qua là lợi ích còn chưa đủ. 

 Chỉ cần có đủ lợi ích, ta có bảo Phong Mãn Lâu nói heo bay, Phong Mãn Lâu cũng sẽ ghi vào tin tức tình báo của mình là có Phi Thiên Thần Trư xuất hiện.”