Nói tới đây Tư Đồ Khí còn nhìn Tần Triều Tiên một cái, lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ, ta biết ngươi nghĩ khác chúng ta, nhưng tốt nhất ngươi đừng báo lại chuyện hôm nay cho Ngụy Thư Nhai.”
Tần Triều Tiên không quan tâm gật đầu: “Yên tâm, Tần mỗ không phải người nhiều chuyện.
Nhưng Xích Luyện Ma Tông chúng ta sẽ không xen vào chuyện này. Các ngươi muốn đến Bắc Yên thì cứ đi đi.”
Nghe Tần Triều Tiên nói không đi, Tư Đồ Khí cũng không cưỡng ép, dù sao bọn họ đã có rất nhiều người rồi, có thể gây áp lực cho Sở Hưu.
Nhưng Tần Triều Tiên nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ lắc đầu.
Đám người này đều là tán tu, cho dù Tư Đồ Khí luôn mang danh tông chủ Quỷ minh Tông nhưng thực tế Quỷ Minh Tông của hắn cũng chỉ có hai ba con mèo nhỏ mà thôi.
Bọn họ vốn không hiểu thế lực trong tay Sở Hưu đại biểu cho điều gì, tùy tiện tới đó cũng chỉ dính một chậu nước bẩn mà thôi.
Có việc cần cầu cạnh thì mới cúi đầu, bây giờ Sở Hưu đã chẳng cần gì ở nhánh Ẩn Ma.
Võ giả Ma đạo rất ít khi tới khu vực Bắc Yên, phải nói là võ giả nhánh Ẩn Ma rất ít khi tới đây.
Vì Bắc Yên có Đại Quang Minh Tự, hơn nữa diện tích không lớn bằng Đông Tề cho nên thế lực ma đạo phát triển ở Bắc Yên rất khó khăn.
Lần này Tư Đồ Khí mang theo đông đảo cường giả Ma đạo tới Bắc Yên, thật ra rất nhiều người đã phát hiện ra.
Phân đà của hai nhánh Đạo Phật vừa đại chiến một trận ở Yên Kinh Thành, vốn không còn sức quản chuyện này.
Đương nhiên triều đình cũng phát hiện nhưng cũng không quản, thậm chí đây còn là lệnh của Hạng Long.
Sở Hưu giết chết Lý Thu Dịch giữa đường, chuyện này đã đồn khắp nơi, triều đình Bắc Yên không cho rằng đám người nhánh Ẩn Ma tới làm cứu binh cho Sở Hưu, tới gây sự với y còn tạm được.
Nếu Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma trở mặt, Hạng Long vui mừng còn chưa hết, làm sao lại ngăn cản?
Lúc này trong đại sảnh của Trấn Võ Đường, Tư Đồ Khí mang theo vài đại lão của nhánh Ẩn Ma đã ở đây nhưng Sở Hưu còn chưa đi ra.
Sở Hưu không đi ra, Mai Khinh Liên đành làm người tiếp đón tạm thời, dù sao chỉ có mình cô nàng từng tiếp xúc với đám người của nhánh Ẩn Ma.
Sau khi rót cho mỗi người một chén trà, Vu Mã Giao cười ha hả nói: “Mai nha đầu, ngươi sống bên phía Sở Hưu không tệ, xem ra ngươi định mượn thực lực của Sở Hưu xây dựng lại Âm Ma Tông?”
So với những người khác ở đây, Mai Khinh Liên chỉ là một tiểu bối, ai cũng có thể gọi cô nàng là nha đầu.
Mai Khinh Liên nghe vậy lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Ta cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc Vu Mã tiền bối cũng biết thành lập một tông môn khó khăn tới mức nào.
Ta không có thiên phú trong phương diện này, cho nên ta định tìm cơ hội chọn mấy truyền nhân, để thế hệ sau dựng lại Âm Ma Tông, lại dựa vào Trấn Võ Đường chậm rãi phát triển. Lúc nào có đủ thực lực thì tách ra.
Nếu xây dựng lại tông môn thì phải làm cho ra dáng một chút, bằng không chỉ có mấy con mèo ba chân thì đưa ra cũng chỉ mất mặt.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tư Đồ Khí lập tức đen kịt.
Hắn cảm thấy Mai Khinh Liên đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Mấy con mèo ba chân, đây chẳng phải nói Quỷ Minh Tông của hắn à?
Tư Đồ Khí ho khan một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Bao giờ Sở Hưu mới ra đây? Chúng ta là tiền bối mà phải chờ hắn, dạo này tên Sở Hưu kia cao giá nhỉ? Hắn tưởng hắn là giáo chủ Ma Giáo hay sao?”
Tuy trong giang hồ hiện tại, tiền bối hậu bối chỉ là chuyện cười, dẫu trong cùng một tông môn thì mọi người cũng dựa vào thực lực chứ không phải nhìn thứ tiền bối hậu bối kia.
Nhưng Tư Đồ Khí không cho rằng mình yếu hơn Sở Hưu, hơn nữa bọn họ có bao nhiêu người đang ngồi đợi ở đây, ai cũng lớn hơn Sở Hưu không biết bao nhiêu thế hệ. Tên Sở Hưu kia để các tiền bối ngồi đây chờ mình? Còn ra thể thống gì nữa?
Đúng lúc này Sở Hưu từ trong nội đường đi tới, bước từng bước một lên ghế chủ, nhìn mọi người ở đây, không nói một lời.
Vừa rồi mọi người còn có vẻ thiếu kiên nhẫn, thậm chí có người bất mãn, nhưng giờ phút này tất cả tâm trạng biến mất.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu đúng là tiểu bối, nhưng chuyện một tiểu bối làm được còn bọn họ cả đời cũng không làm được.
Lúc này, Sở Hưu cứ lẳng lặng nhìn bọn họ, luồng uy áp khí thế đó không rõ ràng nhưng lại khiến bọn họ âm thầm căng thẳng.
Rõ ràng bọn họ tới định hưng sư vấn tội, bọn họ căng thẳng cái gì?
Tư Đồ Khí bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, chẳng lẽ ngươi không định giải thích à?”
“Đương nhiên là giải thích vì sao ngươi lại giết Lý Thu Dịch? Đồng môn tương tàn, ngươi có biết hậu quả hay không? Có biết sẽ gây ảnh hưởng như thế nào không? Rốt cuộc ngươi có coi mình là người của nhánh Ẩn Ma
không?”
Tư Đồ Khí nói với vẻ đầy chính nghĩa, người không biết còn tưởng hắn là chưởng môn chính phái chứ không phải tông chủ ma đạo.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi muốn ta giải thích? Được, ta giải thích cho các người!
Vì sao ta lại giết Lý Thu Dịch? Vì mụ ta đáng chết!
Các ngươi có biết bây giờ ta đang làm gì không? Đó là mưu tính đại sự liên quan tới cả quốc gia!
Trong tam quốc đương thời, Đông Tề tôn Chân Vũ Giáo lên làm quốc giáo. Nơi đó đất rộng người đông, có chỗ sinh sống cho nhánh Ẩn Ma, nhưng cũng không phải nơi ở lâu dài của chúng ta.
Tuy Tây Sở không có quốc giáo nhưng Long Hổ Sơn ở Tây Sở, Bái Nguyệt Giáo cũng ở Tây Sở, đã chẳng còn đường cho nhánh Ẩn Ma chúng ta cắm rễ.
Chỉ có Bắc Yên, nhờ thủ đoạn của Hạng Long trước đó nên Đại Quang Minh Tự không thể động tới khu vực Bắc Yên.
Nếu lần này tính toán của ta thành công, Bắc Yên nằm dưới khống chế của ta, đương nhiên cũng có thể giúp nhánh Ẩn Ma chúng ta phát triển.
Kết quả mụ già Lý Thu Dịch kia lại gia nhập dưới trướng Hạng Xung, đối thủ một mất một còn với ta. Mụ làm như vậy có nghĩ tới mình là tiền bối của nhánh Ẩn Ma không? Có từng ra tay giúp đỡ hậu bối ta đây không?
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Du tiền bối nói câu này rất hay, có chuyện gì thì thương lượng.
Nhưng chư vị có thể dò hỏi xem tình hình lúc đó ra sao.
Mụ Lý Thu Dịch kia đã phát điên rồi, ta chỉ giết một tên nhân tình của mụ thôi, mụ lại định liều mạng với ta.
Không phải ta nhất quyết muốn giết mụ, mà là mụ khăng khăng đòi liều mạng với ta. Chết còn trách ai được?”