Chỗ trung tâm thì có một cái ghế, một cái ghế cực lớn, màu ám đồng, không có lấy một bóng người.
Sở Mộ cẩn thận đánh giá bốn phía, trừ bốn cái cột lớn và chỗ ngồi ra. Trên vách tường bốn phía cũng có thể lờ mờ nhìn thấy một ít đường vân. Những đường vân kia dài hẹp, giống như vết kiếm rậm rạp, vô cùng ảo diệu. Rất nhanh đã thu hút toàn bộ lực chú ý của Sở Mộ.
Khi lực chú ý của Sở Mộ tập trung toàn bộ, vết kiếm trên vách tường giống như giống lại. Sở Mộ có cảm giác như nhìn thấy một đạo thân ảnh tráng kiện cầm một kiếm trong tay, bắt đầu múa, mỗi một kiếm đều vô cùng đơn giản, quỹ tích rõ ràng, lại ẩn chứa ảo diệu không cách nào nói thành lời.
Đó là một loại phản phác quy chân chính thức, một loại ảo diệu đặc biệt thoát khỏi biểu tượng. Là một loại thâm thủy vô cùng của bản thân vũ trụ.
Từng kiếm lại từng kiếm, đó chỉ là kiếm pháp trụ cột vô cùng thâm thúy, nhưng mà cho dù cùng là đâm, nhưng mà cũng có ảo diệu hoàn toàn bất đồng ẩn chứa trong đó.
Đắm chìm trong đó, quên đi tất cả, không biết thời gian trôi qua.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới ý thức được mình đã nhìn hết toàn bộ vết kiếm trên vách tường, có cảm giác như hiểu ra. Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại dường như vẫn chưa hiểu ra được gì.
Bỗng nhiên một tiếng sưu sưu vang vọng, khí tức đặt biệt chấn động hàng lâm. Trên cái ghế ngồi cực lớn kia xuất hiện một đạo thân ảnh mơ hồ.
- Ta chính là Thái Cổ Kiếm Tôn của Nhân tộc sơ đại.
Thanh âm tang thương, từ cổ chí kim vang lên, trầm thấp mà có lực, làm cho Sở Mộ khiếp sợ không thôi.
Cổ Kiếm Tôn mộ này không ngờ lại thực sự là mộ của Thái Cổ Kiếm Tôn.
- Không biết ngươi là hậu bối đời thứ bao nhiêu của nhân tộc, nhưng mà có thể tới được đây chứng minh ta và ngươi có duyên phận với nhau.
Thân ảnh Thái Cổ Kiếm Tôn từ từ nói, Sở Mộ thì lẳng lặng nghe. Hắn biết rõ đạo thân ảnh này chỉ là một đạo ý niệm còn sót lại của Thái Cổ Kiếm Tôn mà thôi.
- Hậu bối, trong kiếm mộ này còn sót lại truyền thừa của ta. Truyền thừa có hai loại, ngươi chỉ có thể lựa chọn một loại trong đó.
- Loại truyền thừa thứ nhất chính là công pháp kiếm đạo cả đời của ta. truyền thừa nó, thành tựu tương lai của ngươi sẽ không kém hơn ta.
Sở Mộ nghe vậy, trong lòng cảm thấy nóng bỏng.
Thái Cổ Kiếm Tôn sơ đại, đây chính là người mở Thái Cổ Kiếm thành, là một cường giả Bán Thần chí tôn thực lực vô cùng đáng sợ. Thực lực mạnh mẽ vô cùng. Dựa theo lời Kiếm Minh Bồ Nguyệt nói, Thái Cổ Kiếm Tôn từng khiêu chiến qua cường giả Vương cấp chí cường của Thiên Hà tộc và Minh Hà tộc. Hơn nữa còn đánh bại toàn bộ.
Với tư cách là hai đạo chủng tộc sinh ra từ Thiên Hà và Minh Hà. Tiên Thiên độc đáo, sức chiến đấu còn hơn Nhân tộc ngang cấp rất nhiều. CƯờng giả Bán Thần chí tôn của bọn hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Thái Cổ Kiếm Tôn sơ đại có thể chiến thắng liên tiếp, đánh bại tất cả Bán Thần chí tôn của Thiên hà tộc và Minh Hà tộc cũng đủ để thấy được thực lực khủng bố của đối puhwong.
Phải biết rằng trong Bán Thần chí tôn cũng có phân chia cao thấp, Thái Cổ Kiếm Tôn sơ đại không thể nghi ngờ chính là cường giả đứng trên đỉnh Bán Thần chí tôn.
Đạt được truyền thừa của đối phương, đó là chuyện không biết được bao nhiêu kiếm tu Nhân tộc tha thiết mơ ước. Cho dù là Thái cổ Kiếm Tôn hiện tại cũng sẽ vô cùng động tâm a.
Sở Mộ dằn xuống sự kích động trong lòng, từ từ từ nghe Thái Cổ Kiếm Tôn nói. Bởi vì hắn nói hắn có hai truyền thừa, mà hắn mới chỉ vừa nói loại thứ nhất mà thôi.
- Loại truyền thừa thứ hai là lĩnh ngộ sau khi ta đạt tới Bán Thần Chí tôn đỉnh phong, truy tìm cảnh giới cao hơn lĩnh ngộ được.
Nghe vậy Sở Mộ không còn bình tĩnh được nữa, hô hấp cả người trở nên dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng.
Sau Bán Thần chí tôn đỉnh phong, lĩnh ngộ trùng kích cảnh giới cao hơn.
Những lời này lộ ra chút tin tức, đó là Bán Thần chí tôn cũng không phải là giới hạn của Tu luyện giả, trên Bán Thần chí tôn còn có cảnh giới cao hơn.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ lâm vào trong lựa chọn khó khăn.
Nếu như có thể đương nhiên hắn đều muốn nhận hai loại truyền thừa. Thứ đầu tiên có thể khiến cho hắn vững vàng tấn thăng lên cấp độ Bán Thần chí tôn, thậm chí còn đạt tới cấp độ Bán Thần chí tôn đỉnh phong. Mà thứ còn lại thì khiến cho hắn có thể tiến thêm một bước, có thể nói, cả hai thứ thiếu một cũng không đượic.
Sở Mộ không rõ, nếu như Thái Cổ Kiếm Tôn đã lưu lại truyền thừa thì cần gì phải tách hai loại truyềnh thừa ra? Chẳng lẽ hai loại truyền thừa này không cùng một mạch?
Trong lúc suy nghĩ, thanh âm của Thái Cổ Kiếm Tôn lần nữa vang lên.
- Hai loại truyền thừa của ta, hậu bối, ngươi chỉ có thể lựa chọn một. Đưa ra lựa chọn của ngươi đi.
Sở Mộ không có trả lời ngay, muốn hắn lựa chọn rất là khó khăn.
Lựa chọn thế nào?
- Xin hỏi tiền bối, vì sao phải tách hai loại truyền thừa ra?
Sở Mộ thử hỏi, nhưng mà hắn không nghe được bất kỳ câu trả lời nào. Đó chẳng qua chỉ là ý niệm của Thái Cổ Kiếm Tôn, lời nói đều là do Thái Cổ Kiếm Tôn lưu lại lúc trước. Căn bản không nghe được câu hỏi của Sở Mộ, Sở Mộ cũng không cảm thấy thất vọng. Bởi vì chuyệ nnày vốn nằm trong dự liệu của hắn.
- Rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
Sở Mộ buồn rầu suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời tới nay lâm vào trong lựa chọn lưỡng nan như vậy. Giống như là cá và chân gấu vậy, không cách nào lựa chọn được.
Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng đều phải lựa chọn. Sở Mộ ngẩng đầu, tinh mang trong mắt bắn ra.
- Ta lựa chọn...
Kiếm mộ cực lớn đứng yên trên hư không, trước mộ bia hình kiếm, một đám Thiên Hà tộc và Minh Hà tộc còn đang nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể tiến vào kiếm mộ.
Đột nhiên kiếm mộ chấn động, giống như có cự thú đáng sợ nào đó muốn phá mộ mà ra. Mọi người cả kinh, liên tục thối lui, hai mắt chăm chú nhìn vào trong kiếm mộ, lực lượng lặng lẽ ngưng tụ.
Tiếp theo, một tiếng răng rắc chói tai vang vọng. Toàn thân mọi người không tự chủ được run rẩy. Chỉ thấy kiếm mộ vốn vô cùng cứng rắn lại xuất hiện một vết nứt. Vết nứt nhanh chóng khuếch tán ra. Rất nhanh, cả kiếm mộ đều tràn ngập vết nứt, giống như là mạng nhện vậy.