Kiếm Lai

Chương 409: Có một số chuyện không cần biết



Trong ngoài quán rượu vẫn ồn ào như trước.

Vương triều Đại Tùy xưa nay giàu có, dân chúng chịu tiêu tiền, cũng dám tiêu tiền. Dù sao họ Cao Dực Dương ngồi ghế rồng mấy trăm năm, đã xây dựng một thái bình thịnh thế vô cùng yên ổn.

Trên tầng hai, Mao Tiểu Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở Trần Bình An phía sau: - Nhớ tự bảo vệ mình, không cần lo cho ta.

Kiếm tu cảnh giới thứ chín Kim Đan, tu sĩ Binh gia cảnh giới Long Môn, trận sư cảnh giới Long Môn, võ phu cảnh giới Viễn Du, võ phu cảnh giới Kim Thân. Năm tên thích khách, bất kể thân phận hay lập trường, tóm lại đã tụ tập với nhau, ẩn nấp trong phạm vi ngàn trượng xung quanh quán rượu này.

Trận thế như vậy, đừng nói là truy kích vây giết một địa tiên cảnh giới Nguyên Anh không phải kiếm tu, e rằng có thể giết cả tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác.

Trần Bình An nhớ đến trận hàng yêu trừ ma ở lầu thành hoàng nước Thải Y, có một thiếu nữ cổ tay và cổ chân đều đeo chuông. Khi đó hai người bèo nước gặp nhau, cô ta vốn là con gái của quận chủ, mặc dù tu vi không cao, nhưng mỗi lần ra tay tương trợ đều rất đúng lúc, khiến Trần Bình An có ấn tượng tốt với cô.

Sau đó du lịch hai châu và núi Đảo Huyền, đều là Trần Bình An hắn đấu với kẻ mạnh. Cho dù sau này có bốn người trong tranh cuộn làm bạn, người định đoạt cuối cùng vẫn là Trần Bình An hắn. Lần này ở kinh thành Đại Tùy, lại biến thành Trần Bình An chỉ cần đứng sau Mao Tiểu Đông, cục diện như vậy khiến hắn cảm thấy lạ lẫm.

Có điều trong lòng hắn vẫn hơi nuối tiếc, dù sao nơi này cũng không phải là đất lành Ngẫu Hoa, “trên đầu có một ông trời dùng thiên đạo ép người”. Khi trở lại thế giới Hạo Nhiên, tu vi của hắn hôm nay vẫn còn quá thấp.

Mao Tiểu Đông cười nói: - Chờ đệ đến cái tuổi này của ta, nếu vẫn là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh không có tiền đồ, xem ta có thay tiên sinh mắng chết đệ hay không.

Trần Bình An bất đắc dĩ, vỗ vào hồ lô nuôi kiếm bên hông, dùng tiếng lòng nói với phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, tùy thời chuẩn bị ứng phó với thích khách xuất hiện.

Trong tay áo của pháp bào Kim Lễ, đầu ngón tay phải kẹp một lá bùa rút đất đề phòng tập kích, tay trái lại kẹp lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm dùng để chống lại cường địch.

Mao Tiểu Đông yên tâm hơn không ít. Tiểu sư đệ đi đường giang hồ xa như vậy, đúng là không uổng.

Giọng nói của Mao Tiểu Đông đột nhiên vang lên trong nội tâm Trần Bình An: “Trước kia đệ có từng đi qua bên bờ sông dài thời gian hay không? Còn khó chịu hơn lúc trước ở văn miếu, bị khí tức chính trực trấn áp.”

Trần Bình An dùng tụ âm thành sợi của võ phu trả lời: “Đã đi qua hai lần. Lần đầu tiên là ở trấn nhỏ động tiên Ly Châu, lúc đó còn chưa tập võ. Lần thứ hai là ở đất lành Ngẫu Hoa, bị lão quán chủ Quan đạo quán kéo vào. Đại khái đã xem qua dòng chảy thời gian ít nhất hơn hai trăm năm, hơn nữa thứ tự thường xuyên đảo lộn, lui tới đan xen. Cho nên lúc ấy mặc dù tôi đã là võ phu cảnh giới thứ năm, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, tư vị không hề thua kém trước kia luyện quyền ở núi Lạc Phách.”

Mao Tiểu Đông cười hỏi: “Lúc trước trong thư phòng, đệ và ta tán gẫu những gì trải qua khi du lịch, chuyện đáng để khoe khoang như vậy sao không nói sớm. Nếu không nói với người khác, giống như chịu khổ uổng phí vậy. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh như ta, trước khi trở thành người trấn giữ thư viện Sơn Nhai, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng của sông dài thời gian. Đó là tranh cuộn mà tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác mới có thể tiếp xúc được.”

Đầu óc Trần Bình An bất chợt sáng lên, một lời vạch trần thiên cơ: “Mao sơn chủ thật sự có thần thông dời núi, tạm thời biến nơi này thành một thế giới nhỏ thư viện?”

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy năm qua mượn chuyện bảo vệ Tiểu Bảo Bình, ta đã đi lại khắp nơi ở kinh thành Đại Tùy, giấu trời qua biển, chính là để hoàn thành chuyện bí mật này. Trên vai gánh vác văn mạch hương khói của một thư viện, cần phải có lòng phòng người.”

Trần Bình An gật đầu nói: - Có thể hiểu được.

Mao Tiểu Đông vừa bực vừa buồn cười nói: - Đệ còn chưa từng gọi ta một tiếng Mao sư huynh, ta cần đệ hiểu sao?

Trần Bình An tự nhận đuối lý, không nói gì thêm.

Một tay Mao Tiểu Đông đặt sau người, tay kia giơ lên, dùng ngón tay làm bút, trong nháy mắt viết bốn chữ “Thư Viện Sơn Nhai”. Mỗi nét hoàn thành lại có ánh sáng vàng chảy ra giữa ngón tay, không hề tan đi.

Sau khi viết xong, Mao Tiểu Đông giũ tay áo, mỉm cười nói: - Trời đất bốn phương.

Bốn chữ viết màu vàng lóe lên bốn phía rồi biến mất.

Mao Tiểu Đông quay đầu nói: - Cứ ngồi uống rượu là được.

Vừa dứt lời, ông ta đã biến mất không còn thấy.

Trần Bình An hít sâu một hơi, cảm giác quen thuộc khắc ghi trong lòng như nước sông cuồn cuộn tràn đến. Hắn giống như một người không giỏi bơi lội, trong nháy mắt chìm xuống đáy nước.

Trời đất yên tĩnh, trên dưới quán rượu lại không có một tiếng động âm thanh nào.

Tên trận sư cảnh giới Long Môn kia đang lén lút “bày binh bố trận”, đột nhiên linh khí trên người đình trệ, vận chuyển không thông suốt. Hắn lập tức ngẩng đầu, trông thấy người đi đường đứng yên bất động, khóe mắt liếc nhìn lên trời, từng con chim cũng dừng lại trên không.

Tên trận sư này đã không thể quan tâm bị Mao Tiểu Đông của thư viện Sơn Nhai phát hiện tung tích, khí tức hùng hậu trút ra, ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng. Khi đang muốn hành động, một bàn tay đã ấn lên vai hắn, người nọ cười nói: - Trận pháp này của ngươi, là thoát thai từ Long Môn trận ở Trung Thổ Thần Châu, do đạo quân Ninh Toàn Chân truyền lại, đúng không?

Trận sư ngạc nhiên, lại không giãy thoát được bàn tay của người kia đặt trên vai. Sắc mặt của hắn đỏ bừng, chỉ hi vọng bốn người khác có thể kịp thời cứu viện, giúp mình thoát khốn.

Một trận sư cần phải mượn trận pháp dẫn dắt lực lượng trời đất, cho nên thân thể rèn luyện không được như kiếm tu, tu sĩ Binh gia và võ phu thuần túy.

May mà hắn cũng chưa hết hi vọng. Một vệt kiếm sáng ngời bắt nguồn từ hướng đông bắc, giống như một sợi dây trắng nhanh chóng bay đến, mũi kiếm nhắm vào ấn đường của Mao Tiểu Đông sau người trận sư.

Vệt kiếm này nằm trong thế giới nhỏ, quỹ tích cũng không hoàn toàn là một đường thẳng tắp, mũi kiếm xuất hiện run rẩy nhỏ bé, thân kiếm nhấp nhô bất định.

Nơi phi kiếm đi qua kêu lên xì xì, ma sát bắn ra một chuỗi ánh lửa, cực kỳ nổi bật. Thanh phi kiếm sắc bén đang xung đột với thế giới nhỏ này.

Mao Tiểu Đông không tránh né, cũng không có dấu hiệu điều động linh khí dồi dào của một vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh.

Khi thanh phi kiếm kia cách Mao Tiểu Đông và trận sư chưa tới một trượng, bỗng nhiên tỏa ra một vòng sóng gợn, giống như đá ném xuống hồ, đâm vào trong nước, biến mất không còn thấy.

Cùng lúc đó trận sư thất khiếu chảy máu, cả người bất giác run rẩy. Vừa mới cử động, lại xung đột với dòng chảy thời gian của thế giới nhỏ tồn tại khắp nơi, không ngừng đổ máu.

Đáng sợ hơn là ngoại trừ khí tức trong cơ thể hỗn loạn, tất cả kinh huyệt mấu chốt nuôi dưỡng vật bản mệnh, cùng với trên từng cửa phủ, giống như bị vạn cây kim đâm vào. Trận sư cố gắng di chuyển hai ngón tay có kẹp lá bùa hộ mạng kia, cho dù ngón tay có thể cử động, nhưng linh khí sền sệt trong cơ thể giống như đã kết băng, không thể động đậy.

Mao Tiểu Đông nắm lấy cổ đối phương, tiện tay ném về một nơi nào đó phía sau.

Thanh phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cảnh giới Kim Đan, tỏa ra một vòng xoáy sau lưng Mao Tiểu Đông, giống như khách không mời phá cửa xông vào, nhanh chóng đâm tới. Nhưng nó đã tới chậm, trận sư vốn trọng thương sắp chết vừa lúc chắn trên đường của nó.

Tên kiếm tu cảnh giới thứ chín ở phía xa không hề có ý định dừng phi kiếm, trực tiếp đâm xuyên thân thể trận sư, dùng tâm ý điều khiển phi kiếm tiếp tục ám sát Mao Tiểu Đông.

Trận sư lập tức mất mạng, chết không nhắm mắt.

Chẳng phải đã nói Mao Tiểu Đông rời khỏi núi Đông Hoa, chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh thôi sao?

Trên đường tu hành, tam giáo và các trường phái học thuật có nhiều con đường lớn, luyện đan hái thuốc, ăn uống dưỡng sinh, mời thần sai quỷ, xem khí dẫn đường, nung luyện nội đan. Cho dù phương pháp có cũ kỹ, một khi vượt qua ngưỡng cửa lớn, bước vào năm cảnh giới trung, trở thành thần tiên trong mắt người thường, cũng sẽ nở mày nở mặt.

Nhưng người tu đạo ở trên núi đoạn tuyệt hồng trần, không để ý tới thế tục thị phi, không phải là không có lý do. Bởi vì dưới núi cũng có luyện khí sĩ không tin tà ma, càng có thư viện Nho gia.

Mao Tiểu Đông bước ra một bước, thân hình xuất hiện cách xa mấy chục trượng, sau đó xoay người, không sớm không muộn, vừa lúc dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh phi kiếm bám theo.

Hành động dùng hai ngón tay ung dung kẹp lấy phi kiếm này, có thể nói là kinh hãi thế tục, truyền đi đủ khiến cho địa tiên một châu sợ rơi cả răng. Nhưng lúc Mao Tiểu Đông làm hao mòn kiếm ý, thế giới nhỏ mà ông ta trấn giữ, thực ra cũng đang dao động không dễ phát giác.

Tên võ phu cảnh giới Viễn Du kia đứng trong thế giới của người khác, đã không thể ngự gió đi xa, nhưng vẫn chạy nhanh như sấm, cuối cùng trực tiếp đụng vỡ hai bức tường, xuyên qua cả cửa tiệm, một quyền đánh về phía Mao Tiểu Đông. Trong tiệm có mấy người bị hắn đụng nát thân thể, mảnh vụn văng ra, cuối cùng chậm rãi lơ lửng giữa không trung trong tiệm.

Một quyền của người này, đã hội tụ tất cả kình khí của một hơi chân khí thuần túy, không chừa lại một chút sức lực nào, không tiếc lấy mạng đổi mạng.

Trên một văn bia do Mao Tiểu Đông điều động linh khí trời đất tạo thành, những chữ vàng khẽ lắc lư, cùng với một miếu thờ đột ngột xuất hiện, đều bị một quyền này của võ phu cảnh giới Viễn Du đánh thành bột phấn. Lão già võ phu cảnh giới thứ tám kia sải bước xông tới, thế không thể cản.

Một tên võ phu cảnh giới Kim Thân khác nhảy lên nóc nhà, giống như chuồn chuồn chạm nước chạy đến. Mặc dù tốc độ không nhanh như lão già cảnh giới Viễn Du, nhưng kình khí va chạm với dòng chảy thời gian của thế giới nhỏ, trên người giống như cháy lên một ngọn lửa lớn. Cuối cùng hắn nhảy xuống đất, lao thẳng tới Mao Tiểu Đông đang đứng trên đường.

Hai ngón tay Mao Tiểu Đông bị cắt ra vết thương nhỏ bé, dùng ngón tay giữ lấy phi kiếm, ném về phía tên võ phu cảnh giới Kim Thân kia.

Sau đó ông ta vươn tay ra, ngăn cản một quyền của tên tông sư võ học cảnh giới Viễn Du. Tay áo tung bay kịch liệt, chòm râu phất phơ.

Võ phu cảnh giới Kim Thân kia có lẽ là bạn thân với kiếm tu cảnh giới Kim Đan, mặc kệ mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực, vẫn lao về phía Mao Tiểu Đông. Quả nhiên nội tâm của kiếm tu khẽ động, cố hết sức dời mũi kiếm đi một chút, chỉ đâm thấu vai võ phu kia.

Võ phu cảnh giới thứ bảy nhìn như là người yếu nhất, lại đánh một quyền vào sau lưng Mao Tiểu Đông, thế giới nhỏ theo đó chấn động.

Nắm tay của võ phu cảnh giới Viễn Du bị ngăn cản, quyền thế và khí thế vẫn mãnh liệt, nhân cơ hội này xuất quyền như đánh trống.

Cả người Mao Tiểu Đông liên tục lui về phía sau, giống như bóng sáng lướt qua. Bắp thịt trên hai cánh tay của lão già cảnh giới Viễn Du phồng lên, rỉ ra tơ máu, thấm ướt quần áo, nhưng quyền sau càng dũng mãnh hơn quyền trước.

Võ phu cảnh giới Kim Thân ở một bên cũng không thừa nước đục thả câu, hợp sức với tông sư cảnh giới Viễn Du chém giết cận thận với Mao Tiểu Đông, mà là cố gắng đuổi kịp bước chân hai người. Hắn cũng không không muốn một hơi đánh trọng thương Mao Tiểu Đông, bởi vì hắn biết nặng nhẹ lợi hại.

Trần Bình An không đứng yên tại chỗ mà lướt ra cửa sổ, nhảy lên nóc quán rượu nơi tầm mắt rộng rãi. Hắn cũng không nhúng tay vào trận chiến này.

Một quyền cuối cùng của lão già cảnh giới Viễn Du, đánh cho Mao Tiểu Đông bay ngược ra mười mấy trượng.

Lão ta lập tức dừng bước, hơn nữa còn lướt về phía sau, bởi vì phải đổi một hơi chân khí mới. Võ phu cảnh giới Kim Thân thì lập tức đi ngang mấy bước, chắn giữa lão già cảnh giới Viễn Du và Mao Tiểu Đông. Như vậy vẫn chưa ổn thỏa, kiếm tu cảnh giới thứ chín lại tận dụng cơ hội, phi kiếm lướt tới đâm thẳng vào Mao Tiểu Đông.

Tốc độ của phi kiếm bản mệnh rất nhanh, đã vượt qua lần đầu xuất hiện. Đây là do khí tức của Mao Tiểu Đông bất ổn, khiến cho quy củ trời đất không đủ nghiêm ngặt. Còn là do trong thời gian ngắn ngủi này, lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan chỉ dựa vào phi kiếm vận chuyển mấy lần, đã tìm ra một số kẽ hở và đường tắt.

Thánh nhân tam giáo trấn giữ trong thế giới nhỏ, được khen là lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt. Nhưng tấm lưới này vẫn luôn vận chuyển, cho dù mắt lưới có nhỏ đến mấy, cuối cùng vẫn sẽ có kẽ hở để chui qua.

Có thể trở thành kiếm tu tốn tiền thần tiên nhất trên đời, hơn nữa còn bước vào địa tiên cảnh giới Kim Đan, không có ai là dễ đối phó.

Mao Tiểu Đông đưa tay cầm lấy cây thước bên hông, lập tức ổn định thân hình. Trên chòm râu trắng như ruyết đã có vết máu lốm đốm.

Đối diện với thanh phi kiếm mảnh khảnh giống như ung nhọt bám vào xương, lần này Mao Tiểu Đông không dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, mà là tay áo cuốn một cái, trực tiếp thu phi kiếm vào trong tay áo. Sau đó chỉ thấy trong tay áo rộng bắn ra từng tia kiếm khí, ống tay áo quay cuồng, đồng thời vang lên tiếng tơ lụa bị xé rách.

Võ phu cảnh giới Viễn Du đã lấy hơi xong, đạp xuống đất một cái, khiến cho đường lớn nứt ra giống như mạng nhện. Tên tông sư võ đạo này mang theo khí thế sấm sét, muốn lợi dụng cơ hội do đồng minh tạo ra, một lần nữa chém giết sát người với Mao Tiểu Đông. Không cho vị sơn chủ thư viện bất ngờ “bước vào” cảnh giới Ngọc Phác này có cơ hội kéo giãn khoảng cách, sau đó từ từ làm hao mòn bọn họ đến chết.

Bị một tên tông sư cảnh giới Viễn Du nhìn chằm chằm, khí hải của tu sĩ địa tiên bình thường đều sẽ bị nó dẫn dắt, không thể phân tâm chú ý đến những thứ khác.

Một gã đàn ông cường tráng mặc giáp trụ màu trắng bạc, liên tiếp sử dụng hai lá bùa cực kỳ quý hiếm, đó là bùa rút đất cấp cao và bùa áo tơi che giấu thân hình khí tức. Hắn đã tìm được một khu vực dòng chảy thời gian yếu ớt nhất, từ trên trời giáng xuống, mười ngón tay đan xen hợp thành một quyền, đánh xuống đầu Mao Tiểu Đông.

Tình thế hiện giờ giống như ngàn cân treo sợi tóc, thanh phi kiếm trong tay áo Mao Tiểu Đông sắp phá vỡ bay ra, tông sư cảnh giới Viễn Du sắp một quyền giết đến. Nhưng sát chiêu thật sự nguy hiểm nhất, vẫn là tên tu sĩ Binh gia cảnh giới Long Môn dùng giáp viên bao phủ thân hình.

Ngoại trừ tên trận sư kia gần như không có tác dụng, bốn tên thích khách khác lại phối hợp đến mức không có sơ hở. Rất khó tưởng tượng trong bốn người, chỉ có kiếm tu cảnh giới thứ chín và võ phu cảnh giới Kim Thân kia là quen biết với nhau đã lâu.

Cây thước bên hông Mao Tiểu Đông tự động bay ra, giống như tát vào mặt tu sĩ Binh gia kia, khiến hắn bay ngang ra ngoài, đụng vào nóc nhà phía xa, làm vỡ một mảng ngói lớn.

Mũi chân Mao Tiểu Đông chà nhẹ vào mặt đất, vung tay áo lên, đưa tay chỉ vào kiếm tu cách mình xa nhất: - Trả lại cho ngươi là được.

Trong nháy mắt trời đất quay ngược và vặn vẹo, giống như một tờ giấy bị đứa trẻ tinh nghịch tùy ý xoay chuyển, nhưng lại không vò thành cục giấy, rất kỳ quái hoang đường không thể miêu tả.

Tên võ phu cảnh giới Viễn Du kia trơ mắt nhìn mình và Mao Tiểu Đông đi sát qua nhau, hơn nữa Mao Tiểu Đông đã biến thành tư thế “dựng ngược”.

Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.

Mà trên mặt giấy hiện ra kia lại chi chít văn tự màu vàng, kích cỡ lớn như nắm tay, đó là từng bài văn chương kinh điển mà thánh hiền Nho gia giáo hóa muôn dân.

Võ phu cảnh giới Viễn Du quay đầu hét lên: - Cẩn thận!

Mao Tiểu Đông nhìn như chậm rãi bước đi, sau khi thân hình ông ta biến mất ở phía đông, lại xuất hiện ở phía tây, rồi lập tức biến thành phía bắc. Nhưng bất kể phương hướng thế nào, Mao Tiểu Đông vẫn luôn kéo gần khoảng cách với võ phu cảnh giới Kim Thân. Tên võ phu kia thậm chí không biết mình nên tránh đi đâu, cứ như vậy bị Mao Tiểu Đông đột ngột xuất hiện trước người, một chưởng đánh rơi đầu.

Còn tên tu sĩ Binh gia cảnh giới Long Môn kia, vẫn luôn bị cây thước như hạt mưa đánh vào giáp trụ.

Thế giới nhỏ trở lại trật tự bình thường.

Mao Tiểu Đông dùng một tay nắm lấy vai thân thể đã mất đầu, không để thi thể ngã xuống, nhìn về lão kiếm tu cảnh giới thứ chín vành mắt đỏ bừng phía xa, hỏi: - Không báo thù cho bằng hữu của ngươi sao?

Đột nhiên cổ tay ông ta rung lên, thi thể bay ngang ra ngoài, đụng vào bức tường một cửa tiệm, biến thành một đống thịt vụn.

Kiếm tu cảnh giới thứ chín và võ phu cảnh giới Viễn Du nhìn thấy giữa trời đất, vô số văn tự màu vàng nhỏ bé từ bốn phương tám hướng, không ngừng tràn vào kinh huyệt của ông lão cao lớn kia. Sắc mặt hai người bi tráng, trong lòng đều có cảm giác thê lương. Như vậy còn đánh thế nào? Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ý định liều mạng.

Mao Tiểu Đông nhìn quanh, từ đầu đến cuối không có dấu vết nào, như vậy chắc là không có tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác ẩn thân trong đó. Nói cách khác năm tên thích khách bất chấp tính mạng này đã không còn đường lui.

Mao Tiểu Đông giơ tay áo rách nát kia lên, quan sát một vòng, sau đó ngẩng đầu nói: - Những địa tiên kiếm tu và tông sư võ đạo các ngươi, chẳng phải vẫn luôn rêu rao tu sĩ thư viện đều là gối thêu hoa, chỉ biết dùng mồm mép thôi sao?

Ông ta cười nói: - Đúng, các ngươi quả thật nói không sai.

Kiếm tu cảnh giới thứ chín và lão già cảnh giới Viễn Du trong lòng căng thẳng.

Mao Tiểu Đông nhãn nhã bước đi, giống như người đọc sách trầm ngâm trong thư phòng.

Tại khu vực ven rìa thế giới nhỏ, bỗng nhiên hiện lên từng thanh phi kiếm giống như vật bản mệnh của kiếm tu. Mặc dù cấp bậc của phi kiếm không cao, đại khái tương đương với phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cảnh giới Quan Hải và Long Môn, nhưng số lượng nhiều như vậy, ai dám xem thường?

Không chỉ như thế, trên nóc nhà các nơi còn xuất hiện từng nho sĩ áo xanh tuổi tác khác nhau, cầm sách hoặc đeo kiếm. Tu vi của bọn họ cũng không cao, dùng số lượng để bù chất lượng. Đồng thời trên đường lớn ngõ nhỏ tràn ra từng nhóm binh sĩ cường tráng mặc giáp.

Những phi kiếm có hình dáng và kích cỡ khác nhau, ào ào lướt về phía kiếm tu cảnh giới Kim Đan. Còn những nho sĩ trên nóc nhà và binh sĩ mặc giáp dưới đất thì xông về phía võ phu cảnh giới Viễn Du.

Mao Tiểu Đông đi về phía tu sĩ Binh gia đang mệt mỏi đối phó với cây thước kia, nhưng lại không đến gần, nói: - Ngươi mới là tử sĩ thật sự đúng không. Dùng giáp viên Binh gia để che giấu, trong người cất giữ một viên kim đan của tu sĩ địa tiên, chỉ cần đến gần sẽ muốn kéo ta chết cùng. Cho dù không giết được ta, bị ngươi làm mất nửa cái mạng, mấy tên thích khách khác cũng đủ giữ Mao Tiểu Đông ta ở lại đây rồi.

Tên tu sĩ Binh gia cảnh giới Long Môn kia ánh mắt kiên nghị, giống như không nghe thấy lời nói của Mao Tiểu Đông, chỉ từng quyền ngăn cản cây thước kia, đề phòng giáp viên bị nó đánh vỡ.

Mao Tiểu Đông vươn tay ra, chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên tu sĩ kia. Mặt đất xung quanh tu sĩ xuất hiện từng chuỗi văn tự màu vàng, giống như cột nhà từ đất bằng mọc lên, cuối cùng hình thành một lồng giam. Tên tu sĩ Binh gia kia cười thảm một tiếng, sắc mặt dữ tợn, vô số tia sáng màu vàng từ thân thể và kinh huyệt bắn ra, cả người ầm ầm vỡ nát. Cho dù không giết được Mao Tiểu Đông, hắn cũng muốn hủy đi cây thước kia, rõ ràng là vật bản mệnh quan trọng.

Có điều một tên tu sĩ Binh gia cảnh giới Long Môn tự sát, cộng thêm một viên kim đan nổ tung, mặc dù đã phá hủy lồng giam màu vàng do văn tự thánh hiền tạo thành, nhưng cây thước kia vẫn bình yên vô sự. Chỉ có văn tự khắc bên trên, linh tính dường như ảm đạm đi mấy phần. Cây thước nhẹ nhàng bay về trong tay Mao Tiểu Đông, được ông ta đeo vào bên hông.

Kiếm tu cảnh giới thứ chín mặc dù liên tục gặp nguy hiểm, nhưng cũng không lo đến tính mạng.

Lão già cảnh giới Viễn Du càng đại sát bốn phương, tất cả nho sĩ và giáp sĩ đến gần ba trượng đều bị đánh vỡ. Hơn nữa còn dùng kình khí hùng hồn xen lẫn trong đó, đánh cho linh khí ẩn chứa trong những con rối kia thành khí vẩn đục, khiến Mao Tiểu Đông tạm thời không thể điều khiển được.

Mao Tiểu Đông mặt không cảm xúc, mặc cho hai tên thích khách kia từ từ tiêu hao linh khí và chân khí bản thân.

Linh khí trong thế giới nhỏ dù sao cũng có giới hạn, chuyện này ảnh hưởng đến mức độ vững chắc và thời gian duy trì của “thư viện Sơn Nhai” này. Cho nên thế giới này đã bất tri bất giác thu nhỏ đến phạm vi bốn trăm trượng. Nếu là ở núi Đông Hoa nơi thư viện Sơn Nhai thật sự, Mao Tiểu Đông ra tay như vậy, chắc bây giờ vẫn có thể duy trì thế giới phạm vi tám trăm trượng.

Thủ đoạn này cũng không phải là bí thuật dời núi của thư viện Nho gia chính thống, khiến Mao Tiểu Đông tạm thời bước vào cảnh giới Ngọc Phác. Thiếu sót là ở hình thần của thư viện Sơn Nhai không đầy đủ, gốc rễ vẫn lưu lại núi Đông Hoa. Nhưng vấn đề cũng không lớn, chỉ cần không có người ngoài nhúng tay, hai tên thích khách kia vẫn phải để mạng lại đây.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù lúc này Mao Tiểu Đông triệt tiêu thần thông thế giới nhỏ, tạm thời trả lại núi Đông Hoa cho vị Nguyên Anh họ Lương canh cổng thư viện, muốn giết địch có hơi khó khăn, nhưng tự bảo vệ thì không khó. Có điều nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, cũng không phải chuyện thoải mái gì.

Mao Tiểu Đông bỗng nhíu mày.

Một thanh phi kiếm giống như bông lúa màu vàng đột ngột xông vào thế giới nhỏ này. Sau khi lơ lửng trên không, mũi kiếm nhếch lên rồi lại hạ xuống, nhiều lần như vậy, chỉ về một phương hướng.

Mao Tiểu Đông không chần chừ, lập tức triệt tiêu thần thông, “cảnh giới rơi xuống” trở về tu vi Nguyên Anh.

Mà Trần Bình An vẫn đứng trên nóc nhà xem trận chiến, không cần Mao Tiểu Đông dùng tiếng lòng thông báo, đã vỗ vào hồ lô nuôi kiếm một cái, Mùng Một và Mười Lăm lướt ra.

Một lá bùa rút đất trong tay áo Trần Bình An bốc cháy, lại không nhắm vào lão già cảnh giới Viễn Du kia, mà dùng rút đất thành tấc, chạy thẳng tới kiếm tu cảnh giới thứ chín sát lực càng kinh khủng hơn.

Nếu có người đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ cảm thấy Trần Bình An đã chọn sai đối thủ.

Cùng lúc này, “thần tính chân thân” của thần linh dạo ngày và thần linh dạo đêm cao một trượng, từ trên trời giáng xuống, khí thế càng dồi dào hơn tu sĩ Binh gia lúc trước. Trước khi Trần Bình An ra tay, bọn chúng đã dẫn đầu đánh về phía đại tông sư võ học kia.

Thần linh dạo ngày mặc giáp vàng, ánh sáng trên người bắn ra bốn phía, hai tay cầm búa. Thần linh dạo đêm thì mặc một bộ giáp trụ đen kịt, tay cầm một cây kích lớn.

Mao Tiểu Đông hiểu ngầm cười, cũng vỗ vào cây thước một cái, sau đó lướt về phía kiếm tu cảnh giới thứ chín.

Tên võ phu cảnh giới Viễn Du kia đã quyết tâm liều chết ở đây, đứng trong thế giới nhỏ của Mao Tiểu Đông vẫn không hề sợ hãi.

Sau khi Mao Tiểu Đông vội vàng triệt tiêu thần thông, theo lý mà nói chỉ cần tên võ phu này và kiếm tu cảnh giới Kim Đan chân thành hợp tác, không chừng còn có một chút phần thắng. Nhưng khi tình hình chuyển biến tốt hơn, không còn chắc chắn phải chết, võ phu cảnh giới Viễn Du lại do dự một chút, sau đó vọt lên chạy trốn ra xa. Tên kia kiếm tu đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó cũng lập tức lướt ngược đi.

Mao Tiểu Đông nói: - Đã không hoàn toàn chiếm được ưu thế, vậy thì giặc cùng đường chớ đuổi.

Sau đó ông ta phát hiện Trần Bình An đã sớm dừng bước, không có ý đuổi theo, nhưng cũng không lập tức thu hồi hai thần linh dạo chơi ngày đêm kia, mặc cho tiền thần tiên từ từ chạy ra khỏi túi tiền.

Mao Tiểu Đông đi tới bên cạnh Trần Bình An: - Chờ ta nghỉ ngơi một lát, sẽ dẫn đệ trở về thư viện.

Trần Bình An gật đầu, vẫn mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương. Ngay cả bàn tay vòng qua vai cầm lấy chuôi kiếm sau lưng, cũng không buông năm ngón tay ra, mặc cho lòng bàn tay bị đốt phỏng, máu thịt đầm đìa.

Còn nhỏ tuổi nhưng lại là người từng trải.

Kiếm tu cảnh giới thứ chín kia đã mất một người bạn thân ở đây, sát tâm càng nặng, cho nên ngay từ đầu Trần Bình An đã chọn tên này làm đối tượng chém giết.

Còn lão già võ phu cảnh giới Viễn Du kia, khi xuất hiện đường lui, mặc dù không ai dám chắc lão nhất định sẽ rút lui, nhưng ít nhất so với kiếm tu cảnh giới Kim Đan, khả năng tên này bỏ lại đồng minh rời khỏi hiểm địa sẽ lớn hơn.

Mao Tiểu Đông triệt tiêu thế giới nhỏ là chuyện trong nháy mắt. Trần Bình An đưa ra quyết định này cũng là trong nháy mắt.

Chính vì như thế, hành động này mới khiến một tên võ phu cảnh giới Viễn Du sinh ra kiêng dè và suy đoán. Chẳng hạn như vì sao đối phương lại lựa chọn ra tay với kiếm tu càng nguy hiểm hơn, là định thu lưới thật sự, hay là có cạm bẫy khác đang chờ bọn họ?

Trần Bình An buông tay cầm kiếm ra, đồng thời thu hồi hai thần linh phát ra thiên uy hiếm thấy vào trong lá bùa chân thân kia.

Sau khi trời đất khôi phục bình thường, bốn phía liên tục vang lên tiếng thét sợ hãi.

Trần Bình An liếc nhìn cách đó không xa, có một chiếc đầu của võ phu cảnh giới Kim Thân lăn xuống mặt đất.

Ba người đã chết, hai người bỏ chạy. Sống sống chết chết, tóm lại mỗi người đều có lý do riêng.

- Chuẩn bị đi thôi. Mao Tiểu Đông đưa tay ấn vai Trần Bình An, chỉ nói một câu: - Có một số chuyện của người khác, không cần phải biết. Biết để làm gì?