Thư viện Sơn Nhai xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên phải điều tra kỹ càng. Mà nguồn tai họa đến từ Triệu Thức được một vị phó sơn chủ thư viện mời tới dạy học, cho nên Mao Tiểu Đông đã trò chuyện với vị phó sơn chủ xuất thân thế tộc Đại Tùy kia, kết quả lại ra về chẳng vui.
Vị phó sơn chủ kia cảm thấy Mao Tiểu Đông đang muốn loại trừ đối lập, hắt nước bẩn lên người mình, bèn dứt khoát mặc kệ, nói: - Ta không làm phó sơn chủ nữa, sẽ chờ trong thư phòng nhà mình. Thư viện muốn trực tiếp dùng hình phạt riêng, hay là Mao Tiểu Đông ngươi bảo triều đình Đại Tùy tịch biên diệt tộc, ta đều chấp nhận.
Cuối cùng ông ta còn lớn tiếng rêu rao một câu: - Mao Tiểu Đông ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người.
Mao Tiểu Đông quả thật đã bị lão già cổ hủ kia làm tức giận, bèn thật sự thả chó cắn người, để Thôi Đông Sơn ra trận.
Thôi Đông Sơn rất vui vẻ, tung tăng đi tìm người tâm sự. Không tới nửa canh giờ, hắn lại hớn hở đến thư phòng của Mao Tiểu Đông tranh công, nói rằng vị phó sơn chủ kia không có vấn đề, Triệu Thức cũng không có vấn đề, quả thật là một trận tai bay vạ gió.
Mao Tiểu Đông không yên tâm lắm, luôn cảm thấy vẻ mặt của Thôi Đông Sơn giống như một con chồn vừa lén ăn gà béo, đành phải nhắc nhở một câu: - Chuyện này liên quan đến an nguy của bọn Lý Bảo Bình. Nếu Thôi Đông Sơn ngươi dám lấy việc công làm việc tư, chơi đùa những mưu mẹo nham hiểm kia...
Không đợi Mao Tiểu Đông nói xong, Thôi Đông Sơn đã vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối làm việc công bằng. Mao Tiểu Đông nửa tin nửa ngờ.
Sau đó Thôi Đông Sơn nghênh ngang rời khỏi thư viện. Hắn sử dụng tấm da mặt vừa lột xuống từ trên mặt kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, cộng thêm một chút pháp thuật che mắt không tầm thường, thoải mái đi vào một dịch quán Đại Ly vừa thành lập ở kinh thành, chính là nơi sứ giả Đại Ly trú ngụ. Mao Tiểu Đông do dự một chút, vẫn không xuống núi bám theo Thôi Đông Sơn.
Thiên tài địa bảo cần thiết để Trần Bình An luyện hóa văn mật màu vàng, còn thiếu hai món cuối cùng, phải thông qua quan hệ riêng để nghĩ biện pháp. Còn phải tới văn miếu kinh thành Đại Tùy một chuyến nữa.
Có điều trước mắt phải xem thái độ của hoàng đế Đại Tùy. Đối với đám người cụ thể tham dự ám sát như Thái Phong và Miêu Nhận, sẽ dùng thủ đoạn sấm sét nhốt vào lao ngục, giao phó với thư viện Sơn Nhai, hay là làm việc tùy ý, muốn chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có.
Đối với chuyện này, suy nghĩ của Mao Tiểu Đông rất đơn giản. Nếu triều đình Đại Tùy ứng phó qua loa, như vậy thư viện Sơn Nhai đã xây ở núi Đông Hoa vẫn dạy học như trước, ông ta tuyệt đối sẽ không dùng chuyện đi ở hưng thịnh của thư viện để uy hiếp họ Cao Dực Dương.
Nhưng Mao Tiểu Đông ông ta cũng không phải là Bồ Tát đất không biết tức giận. Ngay dưới mắt của hoàng đế ngươi, Mao Tiểu Đông ta bị năm tên thích khách vây giết, còn có một kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh xông vào thư viện giết người. Chẳng lẽ kinh thành này là một ngôi nhà tranh rách nát bốn bề lọt gió, giặc cỏ và cường đạo muốn vào là vào, muốn ra là ra?
Vậy Mao Tiểu Đông ông ta cũng không ngại đi đến văn miếu, còn có mấy nơi khác văn vận hội tụ, không chừa thủ đoạn vơ vét một phen. Còn như sau khi dọn đồ xong, có muốn lưu lại trên tường một câu “Mao Tiểu Đông đã tới đây dạo chơi”, vậy phải xem tâm tình. Dù sao họ Cao Dực Dương là người không biết xấu hổ trước.
Thôi Đông Sơn cũng không ở lại dịch quán quá lâu, rất nhanh đã trở về thư viện.
Trần Bình An đến thư phòng của Mao Tiểu Đông, thảo luận chuyện tu luyện vật bản mệnh, nhất là chuyện “mượn” văn vận của Đại Tùy, cần phải lập lại kế hoạch. Lâm Thủ Nhất thì tới chỗ đại nho Đổng Tịnh xin chỉ bảo vấn đề tu hành. Đám trẻ Lý Bảo Bình và Lý Hòe thì tiếp tục đi học.
Bùi Tiền bị Lý Bảo Bình kéo đi nghe giảng, nói là phu tử đã đồng ý, cho phép Bùi Tiền dự thính. Bùi Tiền ngoài miệng cảm ơn Bảo Bình tỷ tỷ, thực ra trong lòng khổ sở. Chu Liễm tiếp tục một mình dạo chơi thư viện. Cho nên hiện giờ trong viện chỉ còn lại Tạ Tạ và Thạch Nhu.
Khi Thôi Đông Sơn cười híp mắt trở về viện, trong lòng Tạ Tạ và Thạch Nhu đều biết không ổn, luôn cảm thấy sắp gặp tai họa.
Thanh Ly Hỏa phi kiếm trong bụng Thạch Nhu, đã được Thôi Đông Sơn dùng bí pháp lấy ra khỏi thân xác tiên nhân. Ban đầu Thạch Nhu chỉ cảm thấy giống như phụ nữ sinh con, vô cùng khó chịu. Cô hoài nghi Thôi Đông Sơn cố ý làm như vậy, nhưng lại không dám chất vấn.
Thôi Đông Sơn đá giày, đi lên bậc thềm, nằm trên hành lang, oán giận nói: - Người giỏi phải làm việc nhiều, khổ cho công tử nhà ngươi rồi.
Tạ Tạ và Thạch Nhu ngồi ở hành lang cách đó không xa, không dám thở mạnh.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy: - Các ngươi đi lấy hai hũ quân cờ ráng màu và bàn cờ của ta đến đây.
Trong lòng Tạ Tạ căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, cùng với Thạch Nhu mang bàn cờ và hai hũ cờ bằng sứ xanh tới.
Thôi Đông Sơn mở hũ cờ ra, nhón lấy một quân cờ, hà hơi cẩn thận lau chùi. Đột nhiên hắn mở to mắt, hai ngón tay kẹp quân cờ ráng màu do Lưu Ly các thành Bạch Đế dùng đại luyện “nhỏ giọt” thành, giơ lên cao. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, quân cờ ráng màu tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Hai ngón tay Thôi Đông Sơn khẽ vân vê. Chẳng biết tại sao, xung quanh quân cờ ráng màu bỗng xuất hiện mây khói mờ mịt, hơi nước bốc lên, giống như một đám mây tía ở thành Bạch Đế.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Tạ. Trong lòng Tạ Tạ kinh hãi, chẳng lẽ quân cờ này đã bị bọn Lý Hòe và Bùi Tiền làm xước rồi?
Thôi Đông Sơn bỗng nhiên cười lớn: - Chuyện này làm rất tốt, đã cho công tử không ít thể diện. Nếu không với biểu hiện tệ hại của Tạ Tạ ngươi khi trấn giữ trung tâm trận pháp, ta đã không nhịn được đuổi ngươi ra khỏi nhà rồi. Nuôi lâu như vậy, cái gì mà thiên tài tu đạo trăm năm khó gặp của vương triều họ Lư, có tư chất năm cảnh giới cao, tốt hơn Lâm Thủ Nhất chỗ nào? Ta thấy chỉ là loại thiên tài rất tầm thường.
Tạ Tạ rụt rè nói: - Công tử không trách tôi để mặc cho bọn Bùi Tiền và Lý Hòe giày xéo quân cờ ráng màu như vậy?
Thôi Đông Sơn vỗ trán một cái: - Ngươi đúng là ngu xuẩn, may mà kẻ ngốc cũng có phúc ngốc.
Nếu Tạ Tạ biểu hiện hẹp hòi, chẳng phải là Thôi Đông Sơn hắn dạy dỗ không nghiêm, giáo dục không đúng? Đến cuối cùng tiên sinh nhà mình sẽ trách ai?
Trong lòng tiên sinh, hai hũ quân cờ ráng màu này, có quan trọng bằng một sợi tóc của Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe không?
Tâm tình Thôi Đông Sơn rất tốt, tiện tay ném quân cờ ráng màu vào lại hũ cờ, phát ra một tiếng kêu giòn giã. Dường như đã chạm đến một loại bí thuật cấm chế, hũ cờ kia lại sinh ra một bức tranh ảo ảnh, phía trên có ráng màu bồng bềnh. Thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét của một thành Bạch Đế thu nhỏ, có cầu vồng treo trên không, từng con tiên hạc trắng như tuyết lớn chừng hạt gạo kêu vang trời.
Thạch Nhu nhìn đến tâm thần chập chờn. Thôi Đông Sơn này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Thôi Đông Sơn lần đầu tiên lộ ra một nụ cười chân thành với Tạ Tạ, nói: - Bất kể thế nào, chuyện này ngươi làm rất tốt. Xưa nay công tử thưởng phạt phân minh. Nói đi, muốn ban ban thưởng thứ gì.
Tạ Tạ nhìn đại ma đầu áo trắng khiến cô cảm thấy xa lạ, nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, đứng lên, đưa tay chỉ vào Tạ Tạ, dạy dỗ: - Đại nhân vật tùy ý hỏi han ân cần một câu, sẽ có thể khiến rất nhiều người đội ơn đội đức, khắc ghi trong lòng. Như vậy thật sự tốt sao?
Tạ Tạ như rơi vào hầm băng.
Thôi Đông Sơn đi tới bên cạnh Tạ Tạ, khiến cho Tạ Tạ tứ chi cứng ngắc. Hắn đưa tay vỗ vào má cô, cũng không dùng sức: - Không sao, so với ban đầu thì ngươi đã tiến bộ rất nhiều, như vậy là được.
Thôi Đông Sơn giơ tay lên, mở rộng lòng bàn tay. Thanh Ly Hỏa phi kiếm cấp bậc không tầm thường kia chậm rãi xoay tròn trên bàn tay, toàn thân đỏ tươi, có ngọn lửa tinh túy trong vắt quấn quanh.
Thôi Đông Sơn cười nói: - Thanh phi kiếm bản mệnh này đã không có chủ nhân, tặng cho ngươi, hãy tu hành thật tốt. Không nên hi vọng luyện hóa nó thành vật bản mệnh, chuyện này quá khó. Ngươi chỉ cần lén lút nuôi dưỡng trong kinh huyệt, có thể dùng làm đòn sát thủ ẩn giấu. Đến lúc đó tuy ngươi không phải là kiếm tu, nhưng đối địch với người khác sẽ có nhiều phần thắng hơn.
- Đừng làm công tử nhà ngươi mất mặt. Hôm nay cảnh giới của Lâm Thủ Nhất không cao, đó là do Đổng Tịnh cố ý đè ép cảnh giới. Nếu ngươi không dụng tâm nhiều một chút, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lâm Thủ Nhất đuổi kịp.
Tạ Tạ thấy Thôi Đông Sơn không giống như đang nói đùa, bèn cẩn thận sử dụng linh khí, điều khiển thanh Ly Hỏa phi kiếm kia bay vào lòng bàn tay mình.
Phi kiếm bản mệnh của một kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, có ý nghĩa gì? Nghĩa là tất cả gia sản và tâm huyết cả đời của một kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, gần như đều nằm trong vật nhỏ này. Nếu nhất định phải quy ra tiền thần tiên, vậy ít nhất phải hơn một trăm đồng tiền cốc vũ. Vương triều họ Lư lúc còn hưng thịnh, thu thuế một năm của cả nước mới được bao nhiêu?
Thôi Đông Sơn nhìn Tạ Tạ lệ rơi đầy mặt, bởi vì có da mặt che giấu nên chỉ nhìn thấy một gương mặt đen đúa xấu xí.
Thôi Đông Sơn khép hai chân lại, nhảy về về sau, mắng lớn: - Nhìn như đang trừ tà, lại còn khóc sướt mướt, ngươi muốn dọa chết công tử nhà ngươi sao?
Tạ Tạ xấu hổ, vội vàng quay đầu lau nước mắt.
Thôi Đông Sơn nghiêng người, ngoắc ngoắc ngón tay với Thạch Nhu: - Em gái già, qua đây, chúng ta nói chuyện một chút. Trên đoạn đường này ngươi bảo vệ tiên sinh nhà ta, không có công lao cũng xem như có một chút khổ lao. Lần này lại giúp ta lấy được một thanh Ly Hỏa phi kiếm, ta phải khen thưởng cho ngươi.
Thạch Nhu sởn tóc gáy, ra sức lắc đầu. Trực giác nói cho cô biết, nếu đi qua đó sẽ là tình cảnh sống không bằng chết.
Thôi Đông Sơn nhếch miệng cười, cổ tay đột nhiên lật một cái. Chỉ thấy nơi bụng Tạ Tạ nở rộ ra một đóa hoa máu, một chiếc đinh nhốt rồng bị hắn dùng thủ pháp thô bạo rút ra khỏi khiếu huyệt. Hắn lại đưa tay chụp hờ, kéo Thạch Nhu đến trước người, sau đó một tay vỗ vào trán Thạch Nhu, đóng chiếc đinh nhốt rồng kia vào ấn đường Đỗ Mậu và hồn phách Thạch Nhu.
Tạ Tạ mềm nhũn ngồi dưới đất, đưa tay ôm bụng, mặc dù đau thấu tâm can, nhưng rốt cuộc vẫn là chuyện tốt. Vẻ mặt cô uể oải, trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Thôi Đông Sơn dùng năm ngón tay nắm lấy đầu Thạch Nhu, cúi đầu nhìn thần hồn Thạch Nhu bên trong đang kêu gào, lại không phát ra âm thanh nào. Hắn mỉm cười nói: - Mùi vị thế nào?
Bị hồn phách Thạch Nhu liên lụy, thân xác tiên nhân của Đỗ Mậu cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Thôi Đông Sơn nhìn chăm chú vào cặp mắt tràn đầy khẩn cầu của Thạch Nhu, nhẹ giọng hỏi: - Có cần ta nói cho ngươi biết nên làm gì không?
Thần trí Thạch Nhu có xu hướng tan rã. Nếu Thôi Đông Sơn vẫn tiếp tục, không chừng cô sẽ hồn bay phách lạc, thế gian sẽ không còn Thạch Nhu nữa. Sau khi “đồng ruộng nội tâm” của cô khô héo nứt nẻ, hạt giống màu vàng bắt nguồn từ một chút linh quang đạo mạch cuối cùng, e rằng cũng sẽ theo đó hoàn toàn tiêu vong.
Thôi Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, khẽ nhấn xuống dưới một cái, ném Thạch Nhu lên hành lang trúc xanh: - Nếu dám nói ra, kết cục tương lai của ngươi sẽ còn thảm hơn bây giờ gấp vạn lần.
Thân thể Thạch Nhu run rẩy trên hành lang, không ngừng co rúm.
Tạ Tạ ở một bên không rõ nội tình, nhưng cũng không dám tìm hiểu.
Thôi Đông Sơn đá Thạch Nhu một cái, khiến cô vẽ một vòng cung bay vào nhà chính, sau đó quay đầu nói với Tạ Tạ: - Chuẩn bị tiếp khách.
Không lâu sau, Lý Hòe và một vị lão phu tử xuất hiện ở cửa viện, sau người là con nai trắng như tuyết kia.
Chính là đại nho Triệu Thức, có điều người trước mắt này là sơn chủ thư viện tư nhân hàng thật giá thật, môn sinh của Lục đại thánh nhân thư viện Nga Hồ ở Nam Bà Sa Châu.
Thôi Đông Sơn đi chân trần đứng trên bậc thềm, giống như cười trên nỗi đau của người khác: - Triệu Thức à, chuyến này ra ngoài ngươi không xem ngày rồi đúng không? Bị người ta dùng gậy đánh ngất xỉu trùm bao bố, còn mất cả bảo vật giữ nhà dùng để mua danh cầu lợi, khiến giới học thuật phải ngưỡng mộ.
Triệu Thức trên trán vẫn còn hơi sưng, mỉm cười nói: - Được nó là may mắn của ta, mất nó là số mệnh của ta.
Thôi Đông Sơn ra vẻ ngạc nhiên: - Thế nào, thật không tiếc tặng con nai trắng kia cho Lý Hòe?
Triệu Thức gật đầu nói: - Bất kể thế nào, lần này có người dùng ta làm nền để ám sát, là Triệu Thức ta không làm tròn bổn phận, vốn nên nhận lỗi. Con nai trắng đã nhìn trúng Lý Hòe, về tình về lý ta đều sẽ không giữ lại.
Thôi Đông Sơn kéo dài âm cuối ồ lên một tiếng, cười nói: - Ta rất tò mò, ngươi bị người khác đánh ngất xỉu ném ở đâu? Quan phủ Đại Tùy làm thế nào tìm được ngươi?
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm. Triệu Thức có công phu tu dưỡng rất tốt, nếu không cũng không làm được sơn chủ thư viện tư nhân, khiến vương triều Chu Huỳnh cực kỳ tôn sùng. Nhưng Thôi Đông Sơn vạch trần khuyết điểm như vậy, khiến vẻ mặt ông ta cũng không được tự nhiên.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói: - Đại nạn không chết nhất định sẽ có hậu phúc, Triệu Thức ngươi không hổ là người có phúc.
Lý Hòe không nghe nổi nữa, trừng mắt nói: - Thôi Đông Sơn, sao ngươi lại nói chuyện với Triệu lão sơn chủ như vậy? Há có thể gọi thẳng tên húy. Có tin lát nữa ta sẽ tố cáo với Trần Bình An không?
Thôi Đông Sơn vừa bực vừa buồn cười nói: - Lý Hòe, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à, là ai giúp ngươi tìm được phúc duyên này? Hơn nữa ngươi rốt cuộc thân thiết với ai hơn? Khuỷu tay chìa ra ngoài như vậy, có tin ta kêu Lý Bảo Bình gạch tên của ngươi không?
Lý Hòe lén nháy mắt với Thôi Đông Sơn, ra hiệu mình chỉ sợ lão phu tử kia nuốt lời, mang con nai trắng đi, Thôi Đông Sơn ngươi mau phối hợp một chút.
- Vậy thì mời Triệu sơn chủ uống ly trà. Thôi Đông Sơn đi xuống bậc thềm. Tạ Tạ lập tức mang bộ đồ trà tới bàn đá.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Hứa Nhược chắc đã gặp người sau màn rồi.
Nếu nói chuyện tốt, vạn sự dễ bàn. Nói chuyện không tốt, đoán rằng kinh thành Đại Tùy có thể giữ được một nửa, đã xem như lão tổ tông họ Cao Dực Dương tích đức rồi. Có điều tốt hay không tốt, cũng không liên quan nhiều đến thư viện Sơn Nhai.
Hôm nay Thôi Đông Sơn đã không phải là Thôi Sàm. Hắn muốn một mảnh cực lạc, muốn trong lòng có một chốn bồng lai.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
---------
Lúc Thôi Đông Sơn và lão phu tử Triệu Thức uống trà, một lão già cao lớn đã nói chuyện với người khác xong, đi tới bên cạnh vị Phạm tiên sinh kia, cùng nhau ra khỏi thành.
Phạm tiên sinh bề ngoài trẻ tuổi cười hỏi: - Đã bàn bạc ổn thỏa rồi?
Lão già gật đầu nói: - Đại khái đã nói chuyện ổn thỏa, nhưng về chuyện riêng lại cãi nhau một chút, không thoải mái lắm.
Phạm tiên sinh tò mò hỏi: - Là chuyện gì?
Lão già cười nói: - Một khoản sổ sách linh tinh không quan trọng, không dám làm bẩn tai Phạm tiên sinh.
Phạm tiên sinh mỉm cười không nói gì.
Lời nói thô tục? Nên biết y đã bị mắng rất nhiều năm, hơn nữa người mắng y không phải thánh nhân Nho gia thì cũng là lão tổ tông các trường phái học thuật, nếu đổi thành người bình thường thì đã sớm bị mắng chết rồi.
Lão già có lẽ cũng ý thức được điểm này, không che giấu nữa, cười nói: - Phạm tiên sinh chắc đã biết, thằng nhóc Hứa Nhược vẫn luôn có quan hệ riêng với người kia?
Phạm tiên sinh gật đầu nói: - Đã nghe nói, Hứa Nhược rất sùng bái người kia.
Lão già cười ha hả nói: - Ta lại muốn ngay trước mặt Hứa Nhược, nói A Lương kia có gì tài giỏi, vốn cũng không khoa trương như bên ngoài đồn.
Phạm tiên sinh nghi hoặc nói: - Vì sao ngươi lại nói như vậy?
Lão già dường như nhớ tới một hành động vĩ đại trong đời, đáng để khoe khoang với người khác nhất, đắc ý cười nói: - Năm xưa mười người chúng ta sắp đặt vây giết hắn, còn không phải để một mình ta chạy mất sao?
Phạm tiên sinh sững sốt, bất đắc dĩ nói: - Ta thật không biết nói gì.
---------
Bên ngoài cổng thư viện Sơn Nhai ở chân núi, có hai nam nữ trẻ tuổi nhìn như chủ tớ, đang do dự có nên đi vào hay không.
Nam tử muốn vào xem một chút, nói rằng so với thư viện Lâm Lộc ở núi Phi Vân quê nhà, không biết nơi này có tốt hơn không. Cô gái thì không muốn lắm, nói rằng những nơi như thư viện này, cô còn không thích hơn cả trường học. Cuối cùng nam tử đành phải một mình lên núi vào thư viện, cô gái thì ở lại cổng.
Ông lão canh cổng họ Lương kia vẫn luôn híp mắt ngủ gật, từ đầu đến cuối cố ý làm như không thấy hai người.
Long khí thật nặng, lại là trên người cô gái càng nặng hơn.