Kiếm Lai

Chương 413: Luyện chế



Người trẻ tuổi đi tới bên hồ. Có thể nhìn ra được, họ Cao Dực Dương đã tốn không ít tâm huyết và tài lực cho thư viện này. Còn địa điểm cũ của thư viện Sơn Nhai Đại Ly, đã sắp trở thành văn miếu mới của kinh thành Đại Ly.

Người trẻ tuổi quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xa lạ là vì tướng mạo, chiều cao và trang phục của đối phương đều đã thay đổi rất lớn. Sở dĩ còn có cảm giác quen thuộc, là nhờ đôi mắt của người kia.

Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy. Hai hàng xóm sát vách năm xưa, một người là con riêng của quan giám sát làm gốm từng gây xôn xao, một người là chân đất bơ vơ không nơi nương tựa. Hôm nay đã phân biệt trở thành hoàng tử Đại Ly Tống Mục, cùng với người đọc sách, hoặc có thể gọi là du hiệp hay kiếm khách, đã đi qua núi sông hai châu ngàn vạn dặm.

Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề: - Nghe Mao sơn chủ nói các ngươi đã đến thư viện, cho nên ta tới gặp ngươi một chút.

Tống Tập Tân quan sát Trần Bình An từ đầu đến chân một lần. Nghe nói hắn đeo một thanh kiếm tiên nửa tiên binh, là lễ vật xin lỗi của Phù gia thành Lão Long. Còn bầu rượu bên hông là quà tặng lúc trước mua mấy ngọn núi lớn, một cái hồ lô nuôi kiếm do thần Bắc Nhạc Ngụy Bách chuyên tâm lựa chọn.

Tống Tập Tân cười ha hả nói: - Khi chúng ta còn là hàng xóm, luôn cảm thấy những người ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp có tiền có thế. Bây giờ xem ra, vẫn là người ở ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa chúng ta có tiền đồ hơn một chút.

- Ngõ Hạnh Hoa chỉ dựa vào một mình Mã Khổ Huyền của núi Chân Vũ chống đỡ. Ngược lại ngõ Nê Bình có ngươi, ta, Trĩ Khuê, còn có cái gã mũi thò lò. Ban đầu ngõ Nê Bình chúng ta ngay cả chó cũng không muốn đi tiểu, chẳng biết mấy chục năm sau, liệu có được người ngoài xem là một nơi tràn đầy sắc thái truyền kỳ hay không?

Trần Bình An đang định lên tiếng, Tống Tập Tân đã xua tay: - Cứ nghe ta nói hết đã, nếu không với tính tình kiệm lời của Trần Bình An ngươi, e rằng cuộc trùng phùng nơi đất khách này của chúng ta sẽ ra về chẳng vui.

Trần Bình An gật đầu: - Vậy thì vừa đi vừa nói.

Hai người sánh vai tản bộ trên con đường nhỏ yên tĩnh dương liễu buông mành bên hồ.

Tống Tập Tân cười nói: - Chuyến này ngươi ra ngoài, đi được thật xa, cũng thật lâu, có lẽ không biết quang cảnh hiện giờ của trấn nhỏ thế nào rồi đúng không?

- Từ khi dân chúng biết được ngọn nguồn đại khái của động tiên Ly Châu, còn mở cửa với bên ngoài, dù là những gia đình có tiền ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, hay là những nơi nghèo nàn đầy phân gà phân chó như ngõ Kỵ Long và ngõ Hạnh Hoa, mọi nhà đều đang lục tung toàn bộ. Bọn họ cẩn thận lấy ra vật tổ truyền, còn có những đồ vật lâu năm, chẳng hạn chén sứ ăn cơm, máng đá cho heo ăn, vại lớn muối dưa, gương đồng từ trên tường tháo xuống, tất cả đều rất coi trọng.

- Như vậy chưa tính là gì, còn có rất nhiều người bắt đầu lên núi xuống nước. Đặc biệt là con sông Long Tu kia, chỉ nửa năm đã đầy người chen chúc, chỉ lo nhặt đá. Mộ thần tiên và núi sứ cũng không bỏ qua, rất nhiều người đến tìm bảo vật.

- Sau đó bọn họ tới nhà Bao Phục ở núi Ngưu Giác nhờ người giám định. Thật sự có không ít người phất lên chỉ trong một đêm. Trước kia vàng bạc vô cùng hiếm hoi, còn hôm nay so đấu của cải, cũng bắt đầu dựa theo trong túi có bao nhiêu tiền thần tiên.

Trần Bình An hỏi: - Đồng ruộng đều bỏ hoang rồi đúng không? Những lò gốm kia cũng ngừng hoạt động không ít?

Tống Tập Tân gật đầu nói: - Không phải sao, còn ai quan tâm tới một chút thu hoạch như vậy.

Trần Bình An thở dài, đây là thường tình của con người. Nếu hắn không trải qua những chuyện trước đây, vẫn ở lại ngõ Nê Bình động tiên Ly Châu làm một thợ gốm bình thường, sẽ càng chăm chỉ lên núi xuống nước hơn. Khác biệt duy nhất có lẽ là không quên bổn phận trong tay, nếu có đồng ruộng thì sẽ không bỏ mặc, nếu làm thợ gốm thì cũng sẽ không bỏ phí tay nghề.

Năm xưa được Lục Trầm nhắc nhở một câu, Trần Bình An vừa nghe nói có thể đổi đá lấy tiền, đêm đó đã đeo cái sọt lớn tới sông Long Tu, tìm kiếm những đá mật rắn linh khí chưa tiêu tan, có thể gọi là ba chân bốn cẳng và quên ăn quên ngủ.

Lần đó Trần Bình An lục lọi tìm kiếm, chỉ muốn vét sạch cả con sông Long Tu, đương nhiên thu hoạch khá phong phú. Nhưng trên thực tế Mã Khổ Huyền chỉ xuống nước một lần, đã tìm được viên đá mật rắn đáng giá nhất. Lúc cầm ra khỏi nước, viên đá kia giống như trăng sáng trên không.

Tống Tập Tân dừng bước: - Ngươi có hận ta không?

Trần Bình An lắc đầu nói: - Không đáng nói là hận, chỉ là không muốn gần gũi với ngươi.

Tống Tập Tân nghi hoặc nói: - Vị nương nương kia đã phái người tới giết ngươi, ngươi vẫn không hận ta?

Trần Bình An hỏi: - Là ngươi thuyết phục bà ta tới giết ta?

Tống Tập Tân tự giễu nói: - Ta cũng không có bản lĩnh này. Sau khi ta đổi tên thành Tống Mục trong hồ sơ phủ Tông Nhân, cái gọi là tình mẹ con đương nhiên có, nhưng quan hệ thân sơ khác biệt. Có điều chuyện này cũng không có gì phải ngạc nhiên. Hôm nay ta mới biết, chuyện nhà đế vương mặc dù tương đối lớn, nhưng về bản chất cũng không khác gì với những nhà hàng xóm láng giềng của chúng ta năm xưa. Một gia đình chỉ cần có nhiều con, cha mẹ đều sẽ thiên vị như vậy.

Trần Bình An nói: - Như vậy không phải tốt rồi sao. Sau này có cơ hội, ta sẽ tìm bà ta là được, không cần phải hận Tống Tập Tân ngươi.

Tống Tập Tân đang bẻ nhành liễu, muốn đan thành một vòng liễu. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Bà ta cũng giống như quốc sư Thôi Sàm, là một trong mấy người có quyền thế nhất Đại Ly. Nhưng ta không cảm thấy đây là toàn bộ Đại Ly.

- Đại Ly có thư viện Sơn Nhai ban đầu, có trấn Hồng Chúc phồn hoa náo nhiệt. Có trinh sát biên quân trong gió tuyết, chủ động bảo ta đến tháp lửa báo hiệu tránh gió rét. Có giấy thông hành hộ tịch, khiến chủ tiệm nước Thanh Loan phải tươi cười chào đón. Thậm chí có mật thám của Lục Ba Đình do bà ta tự tay thành lập, vốn là một người ngoài cuộc, lại chịu vì Đại Ly mạo hiểm tới đưa thư cho ta. Ta cảm thấy những thứ này đều là vương triều Đại Ly.

Hắn quay đầu tiếp tục nói với Tống Tập Tân: - Những chuyện này ta đều biết. Tương lai nếu vẫn quyết định đối mặt một quyền đánh chết bà ta, ta có thể làm được gọn gàng sạch sẽ. Ân oán giữa hai người sẽ kết thúc giữa hai người, cố gắng không ảnh hưởng đến dân chúng Đại Ly khác.

Tống Tập Tân cười nói: - Bà ta cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Trần Bình An cười hỏi ngược lại: - Ta đã có đạo lý, thậm chí quy củ Nho gia cũng không bới móc được, ta còn quan tâm bà ta nghĩ thế nào sao?

Tống Tập Tân quan sát Trần Bình An lần nữa: - Có phải ngươi đã xem một số thư tịch Pháp gia không?

Trần Bình An vẫn hỏi ngược lại: - Sách vở mà Tề tiên sinh lưu lại cho ngươi, có một số ngươi để lại trong nhà ở trấn nhỏ, có một số thì mang đi. Những sách mang đi, ngươi có xem hay không?

Tống Tập Tân đã đan xong một vòng liễu nhỏ, đeo lên cánh tay, khẽ lắc lư: - Ngươi quản được ta à?

Trần Bình An cũng không muốn nói nhiều những chuyện này, bèn hỏi một vấn đề không liên quan tới ân oán công tư: - Sao ngươi lại chạy đến Đại Tùy?

Hai tay Tống Tập Tân ôm sau đầu: - Năm đó Cao Huyên đến chỗ chúng ta tìm kiếm cơ duyên, có người nói ta không bằng hắn, cho nên ta muốn tới đây dạo chơi.

Trần Bình An cười nói: - Có thể giống nhau sao? Ngươi muốn tới Đại Tùy diễu võ dương oai? Khi đó Cao Huyên mới xem là xâm nhập lãnh địa nước đối địch thật sự. Hơn nữa bây giờ Cao Huyên đã tới thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân làm con tin, ngươi cũng học theo sao?

Tống Tập Tân bật cười: - Trần Bình An, ngươi hiện giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi, còn biết nói mấy lời trù ẻo. Chẳng lẽ là học theo ta?

Trần Bình An nói: - Bớt dát vàng lên mặt mình đi.

Tống Tập Tân ngồi xổm xuống, nhặt đá ném vào trong hồ: - Muốn cầu ngươi một chuyện, thế nào?

Trần Bình An không hề do dự nói: - Không đáp ứng.

Tống Tập Tân ngẩng đầu lên, vẻ mặt ấm ức nói: - Vì sao? Trần Bình An, ngươi hãy tự xét lại một chút. Ngoại trừ lần lừa ngươi tới lò gốm làm học đồ, những chuyện khác ta từng có lỗi với ngươi sao?

Trần Bình An nói: - Ngươi nhìn ta thấy khó chịu, ta nhìn ngươi thì thấy dễ chịu sao? Cần gì phải giả vờ là bằng hữu?

Tống Tập Tân không ngờ đáp án lại là như vậy, bèn ôm bụng cười lớn: - Trần Bình An ơi Trần Bình An, so với tính tình cứng nhắc như khúc gỗ trước kia, ngươi bây giờ đã thuận mắt hơn nhiều rồi. Nếu năm xưa tính cách của ngươi như vậy, ta chắc chắn sẽ thành tâm thành ý làm bằng hữu với ngươi.

Trần Bình An lắc đầu nói: - Tống Tập Tân, thực ra ngươi biết rõ, hai chúng ta không thể làm bằng hữu được. Chỉ cần đừng trở thành kẻ thù, ngươi và ta đều đã hài lòng rồi.

Tống Tập Tân tháo vòng liễu xuống, ném vào trong hồ, sau đó nhặt đá lên, muốn ném vào giữa vòng liễu: - Miếu sơn thần của núi Lạc Phách, hôm nay tình cảnh không tốt lắm. Ngụy Bách vốn... có khúc mắc với vị sơn thần trên đỉnh núi nhà ngươi. Ban nãy ta muốn nhờ ngươi nói với Ngụy Bách mấy câu, không hi vọng Ngụy Bách có thể nâng đỡ miếu sơn thần kia, chỉ cần cố gắng đừng thay đổi tượng thần trong miếu là được.

Trần Bình An muốn nói lại thôi. Sơn thần núi Lạc Phách hôm nay, chính là quan giám sát làm gốm Tống Dục Chương trước kia.

Tống Tập Tân nhìn vòng liễu dần dần trôi xa, nhẹ giọng nói: - Thực ra ta biết rõ ngươi muốn nói gì. Sở dĩ ông ta bị qua cầu rút ván, bị hàng tướng họ Lư Vương Nghị Phủ cắt đầu, ngoại trừ muốn che giấu vụ tai tiếng của hoàng thất ở cầu mái che, thực ra cũng có tư tâm của hoàng đế bệ hạ. Dù sao có ai muốn con trai ruột của mình, trong lòng lại có một người “cha hờ” khác?

- Vương Nghị Phủ lén lút nói với ta, trước khi chết Tống Dục Chương đã xin hắn chuyển lời cho ta. Nói rằng nhiều năm như vậy, vẫn luôn muốn ta viết cho ông ta một câu đối xuân. Ngươi nói xem thần tử đại nghịch bất đạo như vậy, không chết thì ai chết?

Trần Bình An ngẫm nghĩ: - Ta vốn định trở về quận Long Tuyền, sẽ thử nói chuyện này với Ngụy Bách. Nhưng ta sẽ không yêu cầu Ngụy Bách làm gì, cũng không có bản lĩnh chỉ tay năm ngón với một vị thần Bắc Nhạc chính thức, điểm này ta có thể nói rõ với ngươi.

- Thậm chí bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, tương lai Tống Dục Chương nhiều khả năng sẽ đứng về phía mẹ ngươi. Thân là sơn thần núi Lạc Phách, lại muốn đối phó với ta. Đến lúc đó chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ đánh cho kim thân của Tống Dục Chương vỡ nát, không còn khả năng chắp vá thành một pho tượng thần, tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tống Tập Tân cười nói: - Hai khoản nợ một đến một đi như vậy, sao lại thấy ta không cần phải cảm ơn ngươi?

Trần Bình An cười nhạt nói: - Chưa từng nghĩ đến đời này Tống Tập Tân ngươi sẽ cảm ơn ta.

Tống Tập Tân ôi chao một tiếng, tấm tắc một hồi, đứng lên phủi phủi tay: - Trần Bình An, lời nói và hành vi của ngươi lúc này, thật giống một người tu đạo trên núi, rất có tâm tính thần tiên rồi.

Trần Bình An thờ ơ.

Tống Tập Tân cười hỏi: - Đã gặp được ngươi, cũng thỉnh cầu xong, ta đã có thể hài lòng quay về. Đúng rồi, Trĩ Khuê đang chờ ta ở cổng thư viện dưới chân núi, ngươi có muốn cùng ta đi gặp cô ấy không?

Trần Bình An lắc đầu nói: - Không cần.

Tống Tập Tân lại nói: - Mã Khổ Huyền của núi Chân Vũ, sau khi bế quan rồi phá quan, chuyện đột phá cảnh giới chỉ giống như người thường ăn đồ hư đau bụng. Cho nên hôm nay hắn được gọi là Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết thứ hai. Ngõ Hạnh Hoa chỉ dựa vào một mình hắn, về danh tiếng đã có thể sánh ngang với cả ngõ Nê Bình chúng ta, ngươi nói xem có tức hay không?

Trần Bình An im lặng không trả lời.

Tống Tập Tân vươn hai ngón tay ra, gập một ngón trong đó, nói: - Vốn định nói với ngươi hai chuyện, xem như báo đáp chuyện của miếu sơn thần núi Lạc Phách. Bây giờ ta phát hiện nhìn ngươi vẫn thấy khó chịu, vậy chỉ nói một chuyện là được rồi.

- Đó là về núi lớn phía tây quận Long Tuyền. Sau khi tình hình thay đổi, họ Tống Đại Ly chúng ta dường như có dấu hiệu bị lật thuyền. Không ít thế lực nước khác đã mua núi xây dưng phủ đệ, lại không coi trọng chúng ta như trước nữa. Nhất là một số sơn môn ở gần trung bộ Bảo Bình châu, đều dự định bán tống bán tháo ngọn núi, để tránh tương lai bị người khác nắm đằng chuôi.

- Đã có một hai khoản mua bán bí mật giao dịch thành công, trong đó Nguyễn Cung đã một hơi thu mua ba ngọn núi, gồm cả núi Ngưu Giác của nhà Bao Phục. Nếu ngươi chạy về sớm một chút, không chừng có thể giành lấy một hai ngọn núi. Hôm nay chỉ cần tiền cốc vũ là được.

Trần Bình An hỏi: - Chuyện xảy ra lúc nào?

Tống Tập Tân liếc xéo nói: - Trên đường tới ta đã nghe Hứa Nhược nói, là chuyện cách đây khoảng mười ngày. Trước đó thì làm gì có ai muốn bán ngọn núi, người người chỉ muốn dời cả sơn môn tới quận Long Tuyền. Nghe nói mấy năm qua núi Phi Vân của Ngụy Bách rất náo nhiệt, đều là hạng người nịnh nọt tới thăm. May mà Ngụy Bách cũng không từ chối, vẫn tươi cười ứng phó với từng người. Nếu đổi thành ta thì đã sớm chán ghét đến buồn nôn rồi.

Trần Bình An gật đầu: - Ta sẽ thử xem.

Tống Tập Tân cười nói: - Không cần tiễn ta.

Trần Bình An nói: - Vậy ta sẽ không tiễn.

Tống Tập Tân cười ha hả: - Điểm này không đổi, vẫn là nhàm chán.

Tống Tập Tân rời khỏi bờ hồ, đi tới chân núi. Trần Bình An đứng tại chỗ, nhìn theo đối phương chậm rãi rời đi.

Tống Tập Tân đi đến cổng thư viện, cười nói với Trĩ Khuê: - Đi thôi.

Trĩ Khuê hỏi: - Tâm tình của công tử không tệ?

Tống Tập Tân mỉm cười nói: - Gặp được Trần Bình An rồi, nhìn hắn phát triển nhanh như vậy, công tử rất vui vẻ.

Trĩ Khuê à một tiếng.

Tống Tập Tân quay đầu nhìn thư viện Sơn Nhai, tò mò hỏi: - Thật không đi dạo sao? Nếu muốn thì công tử có thể cùng ngươi đi một chuyến.

Trĩ Khuê lắc đầu: - Không có hứng thú.

Tống Tập Tân than vãn: - Ngươi nói xem liệu hai vị quốc sư có đứng về phía em trai ta không?

Trĩ Khuê che miệng cười: - Công tử, ngài đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi.

Tống Tập Tân bất đắc dĩ nói: - Không phải là trong lòng công tử không nắm chắc. Chú ta không chịu nói rõ ngọn ngành với ta, hai vị quốc sư đại nhân lại cao thâm khó lường như vậy. Công tử không có căn cơ ở kinh thành, còn trắng tay hơn cả Trần Bình An năm xưa ở ngõ Nê Bình. Dù sao hắn còn có một nhà tổ, công tử thì chẳng có gì cả. Văn thần võ tướng, trên núi dưới núi, ngoại trừ một số kẻ tin tưởng đánh lớn thắng lớn, có ai thật sự coi trọng công tử nhà ngươi?

Trĩ Khuê an ủi nói: - Còn có nô tỳ làm bạn bên cạnh công tử mà.

Tống Tập Tân bật cười, giơ tay lên cao, mở rộng bàn tay, mu bàn tay hướng lên trời, lòng bàn tay hướng về mình: - Dù sao công tử chỉ là một con rối, bọn hắn thích chơi đùa thế nào thì tùy bọn hắn. Trần Bình An cũng có ngày hôm nay, tại sao ta không thể có ngày mai?

Trĩ Khuê vẫn mặc trang phục nha hoàn tỳ nữ, so với lúc ở ngõ Nê Bình chỉ nhiều thêm một chút khí phái giàu sang, vóc dáng cũng trưởng thành hơn. Cô cười nói: - Công tử so sánh mình với hắn, hình như có hơi... mất mặt?

Tống Tập Tân thu tay, dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, quay đầu khen ngợi: - Câu an ủi này rất lọt tai.

---------

Tại kinh thành Đại Tùy, khi tiệc bô lão sắp cử hành, không khí có phần biến hóa khó lường.

Thái Phong đã xin Khâm Thiên giám cho nghỉ phép, có điều cũng không thấy bóng dáng của hắn ở phủ đệ Thái gia.

Tân khoa trạng nguyên Chương Đại, chẳng biết tại sao đã rất lâu không xuất hiện ở Hàn Lâm viện cao quý nhất, chuyên bồi dưỡng nhân tài nội các.

Nghe nói phó thống lĩnh nha môn bộ quân Tống Thiện, còn đến gõ cửa nha môn Hình bộ một chuyến.

Tin đồn bay khắp nơi ở quan trường và dân chúng kinh thành.

Vị sơn chủ thư viện Sơn Nhai trên danh nghĩa, cũng là Lễ bộ thượng thư Đại Tùy, đêm khuya ghé bước tới thư viện, một mình thăm viếng phó sơn chủ Mao Tiểu Đông. Địa điểm gặp mặt không phải ở thư phòng, mà là ở phòng phu tử nơi tế tự thờ cúng ba vị thánh nhân Nho gia.

Nửa đêm về sáng hôm đó, Mao Tiểu Đông không nói kỹ chuyện này với Trần Bình An, chỉ gọi Trần Bình An rời khỏi thư viện, đến văn miếu kinh thành Đại Tùy một chuyến. So với lần đầu đòi hỏi cao, lần này Mao Tiểu Đông từ văn miếu mang đi càng nhiều đồ dùng cúng tế chứa văn vận.

Sau khi trở về núi Đông Hoa, Mao Tiểu Đông dẫn Trần Bình An tới đỉnh núi, lấy ngọc bài ra, dùng tư thái thánh nhân trấn giữ thư viện.

Trần Bình An lấy ra hơn ba mươi món thiên tài địa bảo mà Mao Tiểu Đông giúp chuẩn bị. Hai món cuối cùng đến chậm, một món là sừng trâu nước ngàn năm, còn một món là bội đao khi còn sống của một vị võ thánh nhân, thuộc võ miếu kinh thành một nước ở trung bộ Bảo Bình châu, ẩn chứa khí tức giáo mác thê lương dày đặc.

Về chuyện thu gom vật liệu luyện hóa, Mao Tiểu Đông cũng không ra vẻ thanh cao, mà ngay từ đầu đã nói với Trần Bình An về lai lịch, giá cả và chỗ độc đáo của những thiên tài địa bảo này.

Bởi vì lần đầu tiên luyện hóa Thủy Tự ấn ở thành Lão Long, có Phạm Tuấn Mậu giúp chuẩn bị, cho nên lúc này Trần Bình An mới thật sự hiểu rõ, vì sao luyện khí sĩ luyện hóa vật bản mệnh lại hao tốn tiền bạc và thời gian như vậy.

Luyện khí sĩ bình thường muốn thành công, ngoại trừ dựa vào túi tiền, còn phải nhờ vào vận may. Vận may không tốt, thiếu sót đồ vật mấu chốt, sẽ khiến cho việc luyện chế bị đình trệ. Mà trên đường tu hành, một bước chậm thì mọi bước đều chậm, tổn thất vô hình trong đó khiến mọi luyện khí sĩ đều nóng lòng buồn bực.

Cho dù vận may tốt hơn một chút, cũng phải hao tốn rất nhiều. Lấy được một vật luyện hóa thích hợp, sau đó trong lòng tính toán đại khái về giá cả của vật liệu phụ trợ. Kế hoạch ban đầu là tốn một đồng tiền cốc vũ, đây là giá cả chân thực của thiên tài địa bảo cần thiết. Nhưng cho dù gặp được tất cả vật liệu, làm thế nào biến chúng thành vật trong tay mình?

Tu sĩ sông núi phần lớn dựa vào cướp bóc, tôn sùng giết người cướp của đai lưng vàng. Nói dễ nghe là trời cho không lấy ngược lại sẽ bị trách tội. Tiên sư gia phả thì dựa vào mua bán hoặc tình nghĩa, dùng tiền thần tiên mua của người khác, hoặc là dùng vật đổi vật. Nếu như không có giao tình, vậy thì đập tiền thần tiên vào các cửa tiệm như nhà Linh Chi núi Đảo Huyền, nhà Bao Phục núi Ngưu Giác quận Long Tuyền, phường Thanh Phù.

Như vậy chưa tính là gì, còn có một trường hợp tốn tiền nhất, đó là những thiên tài địa bảo cung không đủ cầu. Cửa tiệm thần tiên sẽ có một bộ phận chuyên môn, kêu gọi một số người giàu có muốn mua, từng người ra giá. Bọn họ tự có thủ đoạn thương gia khiến người khác phải cắt thịt, trong lòng nhỏ máu. Một khi đã đến bước này, giá cả sau cùng sẽ cao hơn nhiều lần so với định giá ban đầu của luyện khí sĩ.

Thậm chí còn có người chuyên môn phá đám, một khi nhìn chuẩn đối phương nhất quyết phải có được đồ vật, sẽ cố ý ngáng chân khiến người ta chán ghét. Đồ vật giá một đồng tiền tiểu thử, lại nâng giá đến ba bốn đồng. Khổ chủ có mua hay không? Không mua thì sẽ bỏ lỡ cơ hội, hơn nữa còn trì hoãn việc luyện chế vật bản mệnh, nên làm thế nào cho phải?

Huống hồ giữa các ngọn núi tiên gia, thông thường càng ở gần thì càng hục hặc với nhau. Ai muốn trơ mắt nhìn ngọn núi nhà khác có thêm một tu sĩ năm cảnh giới trung, hoặc là một tu sĩ địa tiên hô mưa gọi gió? Chưa chắc bọn họ đã đánh nhau sống chết, nhưng âm thầm ngáng chân nhau nhất định là tầng tầng lớp lớp.

Cho nên sau khi Mao Tiểu Đông thu gom xong tất cả thiên tài địa bảo, Trần Bình An giống như trút được gánh nặng, đồng thời cũng có phần băn khoăn.

Làm thế nào luyện chế vật bản mệnh thứ ba? Dựa theo kế hoạch đã định, lúc ấy chắc mình đang ở Bắc Câu Lô Châu.

Chẳng lẽ lại thay đổi chủ ý, gom góp tất cả những thứ mà Đại Ly bồi thường, đập nồi bán sắt. Sau khi luyện chế món thứ ba ở núi Lạc Phách, mới đi du lịch Bắc Câu Lô Châu kiếm tu như mây kia?

Trần Bình An khẽ thở dài, chỉ có thể tự nói với mình, chuyện ngày mai hãy để ngày mai sầu. Lúc này còn chưa luyện chế thành công văn mật màu vàng, đã bắt đầu nghĩ đến vật bản mệnh thứ ba, như vậy không ổn. Chuyện hôm nay cứ hoàn thành trong hôm nay, trước tiên làm xong một cách hoàn hảo, đó mới là con đường đúng đắn.

Trần Bình An ngừng suy nghĩ, nín thở tập trung, cuối cùng lấy ra dụng cụ luyện chế đến từ cung Thanh Hổ Đồng Diệp châu, lò luyện kim năm màu. Sau đó trong lòng bắt đầu mặc niệm bộ đạo quyết luyện vật do thủy thần nương nương sông Mai tặng cho.

Từ đầu đến cuối Mao Tiểu Đông đều không nói gì, nhiều lời cũng vô ích. Tu hành là chuyện của bản thân, cho dù là người truyền đạo, cũng chỉ cần giải thích chỉ điểm mấy câu là được rồi.

Còn như người hộ đạo, càng sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Nhiều nhất là bất hạnh luyện chế thất bại, sẽ cố gắng giữ gìn cơ sở đại đạo của đối phương, cố gắng “giữ lại núi còn xanh” cho người được hộ đạo mà thôi.

Trước người Trần Bình An đã xếp đầy các loại thiên tài địa bảo. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mao Tiểu Đông ngồi ở đối diện, hỏi: - Mao sơn chủ, thực ra tôi có một nghi hoặc, vẫn luôn không nghĩ ra.

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: - Cứ hỏi.

Trần Bình An hỏi: - Thế giới Hạo Nhiên chúng ta đã có bảy mươi hai thư viện trấn giữ chín châu, tại sao không phải là bảy trăm hai mươi? Là Văn miếu của Trung Thổ Thần Châu không làm được, hay là Chí Thánh tiên sư không muốn làm như vậy?

Trước khi trả lời vấn đề này, Mao Tiểu Đông chậm rãi nói: - Ta chỉ nói theo cách nhìn của cá nhân ta, đệ cầm đi tham khảo chưa chắc chính xác, nhưng có thể dùng làm một khả năng để lý giải thế đạo này, được không?

Trần Bình An gật đầu: - Được.

Lúc này Mao Tiểu Đông mới nói: - Ta đã từng thảo luận với người khác về chuyện này. Hôm nay có lẽ đã không nhiều người thế tục nhớ được.

- Từ rất lâu trước kia, ừm, còn trước cả ba bốn tranh đấu. Có một vị lão tổ tông của một trong bốn trường phái tư tưởng lớn nhất năm xưa, đã đưa ra một đề nghị. Đề nghị này nhận được sự ủng hộ của họ Lưu, cùng với Á Thánh gật đầu đồng ý. Sau đó tại Ngai Ngai châu phía bắc đã xuất hiện một địa phương, được gọi là “quốc gia vô ưu”, dân số khoảng mười triệu người.

- Ở đó không có luyện khí sĩ, không có các trường phái học thuật, thậm chí cũng không có tam giáo. Người người đều không lo cơm áo, chỉ lo đọc sách. Các phu tử tiên sinh truyền dạy học vấn đạo lý, đều là nội dung tinh túy của bốn trường phái tư tưởng lớn nhất và các phái học thuật khác. Nhưng cố gắng không dính dáng đến học vấn tôn chỉ của từng người, chủ yếu là dùng điển tịch Nho gia làm chủ, các nhà khác là phụ.

Nói đến đây, Mao Tiểu Đông chậm lại một chút.

Ông ta nói rất chậm, cực kỳ nghiêm túc. Đến nỗi cho dù lúc này đang là thánh nhân thư viện, vẫn có vẻ hơi tốn sức.

Trần Bình An hỏi: - Thầy giáo ở trường học, đều là hiền nhân quân tử thư viện được chuyên tâm lựa chọn?

Mao Tiểu Đông lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa. Bởi vì cho dù thành công, nhiều nhất là phong tục một nước diễn biến thành một châu, nhưng sẽ đói chết tám châu còn lại. Dùng văn vận tám châu để duy trì một châu an vui, ý nghĩa ở đâu?

- Cho nên dưới sự giám sát của các phương, họ Lưu Ngai Ngai châu đã bí mật chuẩn bị cho chuyện này gần bốn mươi năm. Mọi phương diện đều phải được sự thừa nhận của người phát ngôn các trường phái học thuật, chỉ cần một người phủ định thì sẽ không thể thực thi. Đây là lần duy nhất Lễ Thánh lộ diện, đưa ra yêu cầu như vậy.

Trần Bình An tò mò hỏi: - Kết quả cuối cùng không được như ý?

Mao Tiểu Đông gật đầu: - Nếu không cũng sẽ không có ba bốn tranh đấu sau đó.

Trần Bình An lâm vào trầm tư, suy nghĩ xem tại sao lại thất bại, cảm thấy rối tinh.

Mao Tiểu Đông nhẹ giọng nói: - Từ Chí Thánh tiên sư đến Lễ Thánh, một vị trình bày nhân nghĩa đạo đức, một vị lập ra quy củ hệ thống rõ ràng, tại sao?

Ông ta tự hỏi tự đáp: - Trước khi trả lời vấn đề này, ta cũng từng thỉnh giáo người kia. Vì sao Chí Thánh tiên sư và Lễ Thánh, sau khi xác lập địa vị đứng đầu và chính thống ở thế giới Hạo Nhiên, vẫn dung nạp được các trường phái học thuật? Vì sao không dứt khoát chỉ để lại học vấn Nho gia, giáo hóa muôn dân?

- Câu trả lời của đối phương, khiến một người tư tưởng bảo thủ như ta được mở mang đầu óc, mới biết hóa ra trời đất lại lớn như vậy. Người nọ nói, Đạo Tổ đang nhìn cái nhất kia, cho nên năm xưa trận dư nghiệt làm loạn, mới có thể dời đến Kiếm Khí trường thành. Mà thế giới Hạo Nhiên chúng ta cũng không chém tận giết tuyệt với yêu tộc. Phật Tổ cũng chỉ lưu lại một câu, tiên đoán thời đại mạt pháp cuối cùng sẽ tới, “từ đó về sau, trong giáo pháp của ta, tuy cạo râu cạo tóc, người mặc cà sa, nhưng lại phá hủy giới luật, hành động không theo chính pháp”.

Mao Tiểu Đông hỏi ngược lại: - Đệ cảm thấy ba vị này đang cầu cái gì?

Trần Bình An lắc đầu không biết.

Mao Tiểu Đông nói: - Người kia nói với ta, y cũng không biết đáp án, nhưng chắc là hi vọng tất cả chúng sinh có linh tính trên thế gian, có được một loại tự do đúng như ý nghĩa, một loại tự do mà không cần phải trả giá quá nhiều để nhận được.

Mao Tiểu Đông hỏi: - Có hiểu không?

Trần Bình An thành thật trả lời: - Không hiểu.

Mao Tiểu Đông cười nói: - Trần Bình An, bây giờ đệ không cần phải cố gắng suy nghĩ đáp án của vấn đề này.

Ông ta đứng dậy, nhấc chân cách mặt đất hơn một tấc, sau đó lại nhấc lên cao hai lần: - Đủ loại học vấn hiện giờ, nắm được căn bản và chân ý của nó, tuần tự tiến dần, từng bước lên cao. Như vậy một người dù đứng ở vị trí cao đến đâu, trong lòng đều sẽ vững vàng. Không nói tới đám tà đạo dị đoan kia, ít nhất người đọc sách chúng ta đều sẽ như vậy.

Trần Bình An nhớ tới những gì mình và Diêu Cận Chi đã nói trên đỉnh núi vương triều Đại Tuyền, về những vòng tròn từ trong ra ngoài, từ nhỏ đến lớn. Hắn hiểu ý cười nói: - Chuyện này tôi hiểu.

Mao Tiểu Đông ngồi về chỗ cũ, cười hỏi: - Thật sự hiểu?

Trần Bình An gật đầu nói: - Thật sự.

Mao Tiểu Đông vươn một bàn tay ra, mỉm cười nói: - Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, vậy thì có thể luyện vật rồi.

Trần Bình An trước tiên nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi. Một viên văn mật màu vàng yên tĩnh lơ lửng trước người hắn.

Hắn vẫn không nóng lòng dùng một hơi chân khí võ phu thuần túy để “mở lò nổi lửa”, ngược lại bỗng dưng nhớ tới một chuyện lúc mình còn nhỏ ở nhà tổ ngõ Nê Bình.

Mồng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu lên, soi sáng xà nhà, đào gõ vào tường, rắn rết trong nhân gian không nơi nào ẩn náu...

Đó có lẽ là khởi đầu để hắn hành tẩu giang hồ.

Lúc ấy còn chưa gặp được rất nhiều người. Nhưng cứ đi từng bước như vậy, đã gặp được từng người từng người.

Luyện quyền không vất vả. Đọc sách rất đáng giá.

Kiên trì nói đạo lý với người khác, hóa ra là một chuyện chưa chắc thoải mái, nhưng sẽ không hối hận. Hóa ra Trần Bình An ta cũng có hôm nay. Hóa ra ánh mắt của Ninh cô nương lại tốt như vậy.

Mao Tiểu Đông quát lớn: - Tâm cảnh quá thoải mái rồi, dừng lại một chút!

Ông ta thiếu chút nữa đã đánh một thước, thở phì phì dạy dỗ: - Cho dù đã có cô nương yêu thích, cũng phải sau khi luyện chế vật bản mệnh thành công mới được suy nghĩ. Đến lúc đó sẽ không ai quan tâm đệ suy nghĩ mấy canh giờ, có vui đến nở hoa hay không. Quá lỗ mãng rồi.

Trần Bình An ủ rũ, vội vàng vuốt mặt, thu lại nụ cười, một lần nữa tĩnh tâm ngưng thần.

Mao Tiểu Đông nhìn như nổi nóng, thực ra trong lòng rất vui vẻ, yên lặng tự nhủ: “Tiên sinh, chuyện này đệ tử làm tốt rồi đúng không? Đòi tiên sinh một câu khen ngợi không quá đáng chứ?”

---------

Lúc Mao Tiểu Đông và Trần Bình An ngồi đối diện trên đỉnh núi Đông Hoa, trong thư viện cũng có hai người khác đang ngồi đối diện với nhau. Đó là đại nho Đổng Tịnh tinh thông lôi pháp, cùng với Lâm Thủ Nhất xem như là nửa đệ tử.

Trời đất yên tĩnh dừng lại, dòng chảy thời gian xuất hiện dấu hiệu hiển hóa. Đổng Tịnh nhíu mày, nhìn thấy một điểm linh quang của Lâm Thủ Nhất cũng sắp ngừng theo, liền phất tay áo một cái, ngăn cách ra một thế giới nhỏ, chỉ là vị đại nho này cũng hơi tốn sức.

Đổng Tịnh trầm giọng nói: - Không nên phân tâm. Giống như chuyện đọc sách, nhìn thấy văn chương tuyệt diệu của thánh hiền, tâm thần có thể đắm chìm trong đó là bản lĩnh, thoát ra được càng là hiệu quả. Nếu không cả đời chỉ là con mọt sách, còn nói đến đồng cảm với thánh hiền cái gì?

Lâm Thủ Nhất gật đầu.

Đổng Tịnh tiếp tục chủ đề lúc trước: - Không nên gấp gáp. Tranh thủ mở ra thêm hai kinh huyệt bản mệnh, sau đó đột phá cảnh giới cũng không muộn. Môn sinh Nho gia chúng ta luyện khí tu hành, tư chất tu đạo của thân thể không coi là quan trọng nhất. Nho gia đã là chính thống ở thế giới Hạo Nhiên, nho sinh tu hành suy cho cùng là tu hai chữ “học vấn”. Ta hỏi trò, Lâm Thủ Nhất, vì sao thế nhân rõ ràng hiểu được nhiều đạo lý trong sách như vậy, nhưng vẫn ngây ngô dại dột, thậm chí đứng không ngay thẳng?

Lâm Thủ Nhất trầm giọng nói: - Không biết nền móng của một đạo lý hay học vấn, dĩ nhiên không biết làm thế nào dùng đạo lý đối nhân xử thế. Cho nên những lời vàng ngọc từng chữ nặng ngàn cân, sau khi tới tay đã là sợi bông rách nát, gió thổi lập tức bay đi, không thể chống rét. Kết quả là oán giận đạo lý không phải đạo lý, rất sai lầm.

- Trò chỉ nói đúng phân nửa. Một nửa sai là ở rất nhiều đạo lý thánh hiền, vốn không phải để thế nhân dùng hai tay bắt lấy đồ vật thật sự, mà là trong lòng có một nơi an giấc. Đổng Tịnh vui vẻ gật đầu: - Như vậy hôm nay ta chỉ nói với trò một câu của thánh hiền, chúng ta chỉ làm văn dựa trên câu nói này.

Lâm Thủ Nhất ngồi ngay ngắn: - Xin nghe tiên sinh dạy bảo.

Đổng Tịnh hỏi: - Thánh nhân có nói, quân tử không phải khí cụ, nghĩa là gì? Học cung Lễ Ký giải thích thế nào? Họ Trần thuần nho giải thích thế nào? Thư viện Nga Hồ giải thích thế nào? Phái Đồng Thành ở nước Thanh Loan năm xưa giải thích thế nào? Bản thân trò lại giải thích thế nào?

Lâm Thủ Nhất đã dự tính trước, đang muốn trả lời một loạt câu hỏi này, đột nhiên phát hiện Đổng tiên sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như còn phân tâm hơn hắn.

Lâm Thủ Nhất do dự một thoáng, thấy Đổng tiên sinh vẫn không dời mắt đi, liền quay đầu nhìn theo, kết quả nhìn thấy một cái đầu treo ngoài cửa sổ.

Đổng Tịnh tức giận nói: - Thôi Đông Sơn, ngươi đang làm gì vậy?

Thôi Đông Sơn ra vẻ vô tội nói: - Ta chỉ lo Lâm Thủ Nhất hỏi những đạo lý mà Đổng Tịnh ngươi trả lời không được, quá khó xử, cho nên muốn tới giúp ngươi giải vây.

Đổng Tịnh vươn ngón tay ra, trợn mắt nhìn hắn: - Ngươi mau cút đi!

Chuyện truyền đạo trang trọng nghiêm túc biết bao, kết quả lại bị cục phân chuột tiếng xấu vang khắp thư viện này quấy rối.

Thôi Đông Sơn vẫn dùng hai tay bám vào bệ cửa sổ, hai chân rời khỏi mặt đất, chớp chớp mắt nói: - Nếu như ta không đi, ngươi có động thủ đánh ta không?

Đổng Tịnh ổn định tâm thần một chút, đang định nói đạo lý với gã này, sau đó dùng Mao sơn chủ của thư viện để uy hiếp đối phương mấy câu. Không ngờ Thôi Đông Sơn đã buông hai tay ra, cái đầu chướng mắt kia cuối cùng đã biến mất.

Đổng Tịnh hừ lạnh một tiếng.

Kết quả Thôi Đông Sơn lại nhảy lên một cái, cánh tay gác lên bệ cửa sổ, cười ha hả nói: - Ta lại tới rồi.

Đổng Tịnh nổi giận nói: - Thôi Đông Sơn, ngươi là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, chơi mấy trò này có thấy chán hay không?

Thôi Đông Sơn lý lẽ hùng hồn nói: - Ta vốn là chán sắp chết rồi, cho nên mới đến chỗ này của ngươi tìm người nói chuyện, nếu không ta tới làm gì?

Đổng Tịnh đứng lên: - Đánh một trận?

Thôi Đông Sơn lắc đầu: - Quân tử động khẩu không động thủ.

Đổng Tịnh giận đến mức bước nhanh tới.

Người tu hành lôi pháp, nhất là địa tiên, có mấy người là tính khí tốt?

Mũi chân Thôi Đông Sơn nhún lên tường một cái, bồng bềnh bay về phía sau, vẫy tay từ biệt.

Lâm Thủ Nhất cười khổ.

Đổng Tịnh đứng ở cửa sổ, sau khi xác định Thôi Đông Sơn đã đi xa, vẫn chờ một lúc lâu mới trở về chỗ cũ.

Thôi Đông Sơn cũng không tiếp tục dây dưa, nghênh ngang đi tới mấy lớp học và ký túc xá. Thấy Lý Hòe đang ngủ gà ngủ gật trong lớp, hắn liền thưởng cho thằng nhóc kia mấy cái gõ đầu.

Nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi của hào phiệt Đại Tùy đang bất động trong dòng thời gian, hắn liền ngồi xuống bàn trước người cô, giúp cô thay đổi một kiểu tóc mà hắn cảm thấy phù hợp với khí chất hơn.

Gặp một thiếu nữ xinh đẹp trong ký túc xá, đang lén lút lật xem một quyển tiểu thuyết tài tử giai nhân, hắn liền lấy bút mực, bôi đen mấy chỗ miêu tả xấu hổ đặc sắc nhất trong quyển sách kia...

Từ đó có thể thấy, Thôi Đông Sơn đúng là rất nhàm chán.

Dạo tới dạo lui, cuối cùng Thôi Đông Sơn liếc nhìn cảnh tượng trên đỉnh núi Đông Hoa, sau đó trở về viện nhỏ của mình, ngủ say trên hành lang.

Thạch Nhu “mặc” một bộ thân xác tiên nhân, đã có thể đi lại tự nhiên. Tạ Tạ không còn một chiếc đinh nhốt rồng cuối cùng giam cầm tu vi, đi lại khá gian nan, nhưng vẫn có thể ngồi trên bậc thềm cảm nhận sự huyền diệu của dòng thời gian.

Thôi Đông Sơn đột nhiên bật dậy không hề báo trước, giống như cá chép nhảy lên mặt nước, khiến Tạ Tạ và Thạch Nhu giật mình.

Hắn đột nhiên nhớ tới thiếu nữ Lý Liễu mấy năm trước, tại cổng thư viện đã làm động tác đe dọa với mình. Thiếu nữ nhìn như không rành thế sự, không biết trời cao đất dày.

Hắn ngửa về phía sau nằm xuống, ngoài miệng ngâm nga, nhiều lần xuất quyền, tấm tắc nói: - Minh chủ giang hồ, chẳng trách tâm địa cao ngạo.

Thôi Đông Sơn lại nhắm mắt ngủ đi.

Tạ Tạ và Thạch Nhu gần như đồng thời quay đầu nhìn về đỉnh núi Đông Hoa. Chẳng biết tại sao, dòng chảy thời gian bên đó giống như dính lên một tầng sắc thái màu vàng cuồn cuộn.

Có điều trong nháy mắt Thạch Nhu lại quay đầu liếc nhìn Thôi Đông Sơn thật nhanh. Ngày đó sau khi Trần Bình An nói ra “muốn suy nghĩ thêm một chút nữa”, cô đã nhìn thấy Thôi Đông Sơn quay lưng về phía Trần Bình An, mặt đầy nước mắt.

Thôi Đông Sơn rõ ràng đã ngủ say, lại búng tay một cái. Bụng của Thạch Nhu lập tức kêu lên như sấm, có một cảm giác đã mấy trăm năm chưa từng gặp.

Thôi Đông Sơn quay đầu, cười híp mắt nhắc nhở: - Đừng có bây ra trong viện của ta, mau đi tìm một nhà xí, nếu không hoặc là ngươi làm ta ngạt chết, hoặc là ta đánh chết ngươi.

Thạch Nhu bi phẫn tuyệt vọng, chạy nhanh rời đi.

Thôi Đông Sơn không ngừng lăn lộn trên hành lang, ngoài miệng nói: - Tạ Tạ, ngươi đi đâu tìm được một công tử biết giúp ngươi lau hành lang, đúng không?

Tạ Tạ đành phải phụ họa: - Tạ Tạ cảm ơn công tử.

Thôi Đông Sơn nằm trên hành lang, dùng tư thế bơi lội từ đầu này bơi tới đầu khác, sau đó quay người lặp lại một lần, không ngừng ngâm nga: - Con cóc không uống nước, năm thái bình ôi năm thái bình...