Không thể khống chế hoặc chống lại lực lượng thời gian, vậy thì chắc chắn sẽ bị mê thất. Mặc dù hiện tại không có ai có được năng lực trục xuất Lý Quân Thiên ra ngoài thời gian, ném hắn vào trong thời không mê thất, nhưng Lý Quân Thiên đã tiếp xúc đến vô hạn thời không từ trên thân con quỷ dị kia rồi.
Lý Quân Thiên liền biết tồn tại vô hạn thế giới, không phải, nói chính xác là vô hạn khả năng trong dòng thời gian. Không phải là “thế giới song song” chỉ là toàn bộ không gian thế giới “trượt” đến neo điểm tiếp theo, hoặc nói đơn giả là thêm vào một “nguyên”. Nói dễ hiểu chính là “thời gian” trôi qua thêm một “nguyên”.
Một nguyên, chính là một “khả năng” sinh ra cùng tịch diệt. Đều là “thế giới” “trượt” đi, nhưng “trượt” đến nơi nào là một loại khả năng, có vô số mục đích để thế giới trượt đến cho nên có vô hạn khả năng, cũng gọi là “vô hạn tương lai”.
Nhưng vô số “tương lai” này giống như bong bóng, giống như lục bình không rễ, sinh diệt diễn ra trong chớp mắt, cho nên khả năng sinh ra lại diệt đi, chỉ có thể coi là một nguyên trôi qua. Trong đó chỉ có một số khả năng rất nhỏ giữ lại một cách nguyện vẹn, lại trôi qua một số nguyên, hoặc vô số nguyên, “khả năng” lại sinh lại diệt, cuối cùng bị dập tắt ở trong hư vô.
Cho nên không phải “khả năng” nào cũng có thể tồn tại mãi mãi hoặc là có dấu vết lần theo, có dấu vết đều bị cắt đứt dập tắt. Thế giới đều sẽ có dấu vết mà lần theo, chính là từ vô hạn khả năng đi đến, tồn tại cho đến hiện tại.
“Vô hạn thời không” hay “thế giới song song” cái gì, hoàn toàn tồn tại ở trong tức khắc mà thôi, không phải vĩnh hằng. Nhưng mỗi sát na đều sinh ra vô hạn khả năng, cho nên ở bất cứ thời khắc nào nhảy ra ngoài thời gian đều có thể gặp đến vô hạn thế giới khác.
Lý Quân Thiên hiểu được vô hạn thế giới khác, vô hạn thời không song song, nhưng đây chỉ là một phần rất nhỏ của lực lượng thời gian, trong vô tận ảo diệu giống như chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi trong cả một vùng biển rộng lớn.
Sân nhỏ, Lý Quân Thiên từ trong cảm ngộ chậm rãi hồi thần. Hắn giống như đã lĩnh ngộ thật lâu, giống như đã trải qua mấy trăm năm, thương hải tang điền, thế gian chìm nổi, vô số sự kiện đã phát sinh.
Thực tế Lý Quân Thiên bất quá ngẩn người bảy ngày mà thôi. Nhưng trong bảy ngày này, theo tiếp xúc với lực lượng thời gian cho đến đi sâu vào nghiên cứu, chạm đến “vô hạn khả năng” diễn sinh ra “vô hạn thế giới” lại tận mắt nhìn đến “vô hạn sinh diệt” hắn lĩnh ngộ càng lúc càng nhanh.
Ở trong vô hạn khả năng sinh ra cùng tịch diệt, hắn loại bỏ đi cảm ngộ sai lầm, giữ lấy cảm ngộ chính xác, sau đó một đường đẩy tới. Mỗi một nguyên đều có thể kiểm chứng hai mươi bảy lần khả năng, từ hai mươi bảy lần sinh diệt rút ra cảm ngộ hòa vào đại đạo của mình.
Cho nên nói là ngẩn người bảy ngày, kỳ thực sáu ngày rưỡi là tiếp xúc lực lượng thời gian, tìm hiểu một giây, một đàn chỉ, một niệm, một sát na, cuối cùng đụng chạm đến “nguyên”. Còn nửa ngày, chính là chìm ngập trong “nguyên” đi thu lấy vô số cảm ngộ.
Bởi vì trải qua “vô số sinh diệt” ánh mắt của Lý Quân Thiên có một thoáng chốc mang theo vẻ t·ang t·hương, thấm đẫm dấu vết tuế nguyệt. Nhưng cũng chỉ trong một nguyên lóe lên rồi biến mất, Lý Quân Thiên đã hoàn toàn xóa đi dấu vết ấy, đôi mắt trở lại thanh minh trong suốt, tĩnh lặng như hồ thu.
Tuy chỉ lĩnh ngộ một chút ảo diệu về mặt thời gian, nhưng đại đạo của Lý Quân Thiên lại một lần nữa tiến mạnh, so với lúc trước lại mạnh hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Vẫn là vô hình vô tướng, đại đạo không có tiếp tục đột phá nhưng lại tiến về phía trước một khoảng cách xa, một khoảng cách đủ để phất tay một cái g·iết c·hết chính mình lúc trước.
Lý Quân Thiên xoa xoa cằm, hắn không cảm thấy Thiên Đạo có thể g·iết c·hết hắn, thậm chí hắn có thể chắc chắn mình đánh thắng được Thiên Đạo, không phải hiện tại mà là lần gặp mặt trước.
Mà hiện tại Lý Quân Thiên có thể dễ dàng g·iết c·hết bản thân mình lúc trước, lại không đại biểu cho hắn có thể dễ dàng đ·ánh c·hết Thiên Đạo. Hiện tại, hắn cùng Thiên Đạo cũng chỉ đứng ở trên cùng một cấp bậc, còn không chênh lệch đến độ có thể tùy ý g·iết c·hết đối phương.
Không sai, Lý Quân Thiên cho rằng bản thân cùng Thiên Đạo đã không sai biệt lắm, chính là đại đạo đã bước ra nửa bước về phía trước, nửa bước vượt qua vô hình vô tướng.
Nhưng vẫn chỉ là ngang hàng với Thiên Đạo, trước kia hắn cho rằng mình miễn cưỡng có thể đánh thắng thiên đạo, hiện tại chắc chắn có thể đánh thắng thiên đạo, nhưng vẫn không thể tùy ý g·iết c·hết.
Nhưng Lý Quân Thiên hiện tại lại có thể tùy ý g·iết c·hết bản thân trước kia, nghe như rất kỳ quái, rất không hợp lý nhưng thực tế rất bình thường, rất cân bằng, g·iết được người này không g·iết được người khác cũng chẳng phải chuyện gì khác lạ.
Đồng thời Lý Quân Thiên đoán chừng hắn lĩnh ngộ thời gian cùng với thời gian mà Thiên Đạo khống chế, có vẻ không giống nhau lắm. Lý Quân Thiên có thể nhìn thấy vô hạn tương lai hoặc nói chính xác là vô tận khả năng, mặc dù hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một sát na.
Chính là chín trăm “nguyên” khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng Lý Quân Thiên đã có thể nhìn thấy, liền có đủ tinh thần đi tiếp nhận. Mà tinh thần cùng thân thể của hắn đều hợp nhất, đều hóa đạo. Cho nên chỉ cần tinh thần có thể bắt được thì không có chuyện cơ thể không kịp phản ứng.
Cho dù chỉ trong một sát na cũng là tương lai, có thể để Lý Quân Thiên làm rất nhiều chuyện, hơn nữa năng lực này có thể còn tăng tiến, tương lai có thể nhìn trước không chỉ một sát na.
Về phần Thiên Đạo, giống như có thể thao túng thời gian, không phải là ngưng đọng cũng là tách biệt hoặc là thả chậm vô số lần. Nói chung không phải năng lực giống nhau, chỉ là Lý Quân Thiên cảm nhận còn chưa rõ ràng. Năng lực của Thiên Đạo có thể có mấy cách sử dụng hoặc là mấy loại năng lực, cho nên Lý Quân Thiên mới không thể cảm nhận rõ ràng.
Hơn nữa lúc Thiên Đạo sử dụng năng lực, Lý Quân Thiên cũng không nhận ra được, chỉ khi lực lượng kia rút đi mới khiến cho Lý Quân Thiên bắt được khác lạ. Hiện tại sẽ không như vậy, Lý Quân Thiên cũng đụng chạm một chút lực lượng thời gian, sẽ không bị Thiên Đạo ảnh hưởng mà không biết.
Đồng thời hắn đã vô hình vô tướng, Thiên Đạo kỳ thực còn không thể tính toán gì đến Lý Quân Thiên được, dù sao vạn pháp không nhiễm thân, tâm không thấy chúng sinh, không gặp nhân quả.
Thiên Đạo muốn động hắn chỉ có thể trực tiếp động thủ, nếu không thủ đoạn gì cũng không dùng được, không có tác dụng gì.
Lý Quân Thiên thu công, không phải không thể tiếp tục lĩnh ngộ mà Lý Quân Thiên đã cảm ứng được Thiên Dung Nữ Đế kia có đại động tác. Ngày đám quần thần quỳ xuống hô lên Thiên Dung Nữ Đế, Lý Quân Thiên đã có cảm ứng một chút.
Dù cho nàng ta có thể gọi là “ngụy đế” không hoàn toàn không phải trời sinh liền mang thiên mệnh, nhưng thông qua thủ đoạn ảnh hưởng toàn bộ quốc vận, ở trong thần triều không khác Thiên Mệnh, cho nên chẳng khác gì đại đế.
Gọi nàng là Nữ Đế là chính danh chính thực, không cần phải nghi ngờ.
Nàng giống như một con cá voi trong bể lớn, khẽ động một cái cũng có thể gây nên sóng to trùng điệp, khiêu động toàn bộ thế gian. Cho nên nàng có đại động tác, Lý Quân Thiên dễ dàng liền cảm ứng được.
Chưa kể đến đại đạo của hắn trải rộng thế gian, khẽ cảm ứng một chút liền có thể biết được tình cảnh hiện tại. Cho nên Lý Quân Thiên cảm thấy được đây là một cơ hội để chấm dứt chuỗi lằng nhằng này, đồng thời cũng là cơ hội chém g·iết Thiên Đạo.
Dù sao Thiên Dung Nữ Đế giống như làm ra kế hoạch gì đó muốn động thủ với Thiên Đạo.