Lý Quân Thiên không hiện thân, chỉ là điều động Bạch Tuyết bay đi. Bạch Tuyết tuy không phải sinh linh chân chính, nhưng cũng có một chút tư duy cứng nhắc, chỉ là có tư duy chứ không phải có trí tuệ.
Tư duy chính là quá trình từ tiếp nhận thông tin cho đến phân biệt thông tin cuối cùng đưa ra xử lý thông tin tạo thành kết quả. Không phải suy nghĩ phân tích rõ ràng rồi làm ra quyết định.
Đây đã là khả năng mà Lý Quân Thiên làm đến cực hạn, hắn thật sự không có khả năng sáng tạo ra chân linh giống như chủ nhân của Vị Ương. Điều này cũng không khỏi Lý Quân Thiên hiếu kỳ, không biết vị chủ nhân của Vị Ương kia rốt cục là ai, tạo nghệ cảnh giới lại như thế nào mà có thể làm được cái điều gần như không tưởng này.
Sáng tạo ra chân linh, thật sự chính là năng lực của tạo hóa, năng lực của thiên đạo.
Nhưng thế giới trong thành Hà Tiên thật sự không phải thiên đạo tạo ra, cũng không tồn tại sự nhúng tay của thiên đạo, cho nên vị cường giả kia thật sự có thủ đoạn để người khó mà tưởng tượng được.
Bạch Tuyết coi như là một con rối có trí năng, tuy cùng vật sống không khác chút nào, nhưng thật sự không phải sinh linh chân thật. Nhưng đổi lại Bạch Tuyết rất ngoan, rất nghe lời, mệnh lệnh đến liền thực hiện, tiện ích mà thuận lợi.
Lý Quân Thiên nhẹ nhàng sử dụng lực lượng đại đạo che giấu đi tung tích của Bạch Tuyết cùng Ma Hê Thủ La Kiếm, âm thầm đi về phía nam, từ Thần Đô đi về phía nam, lần lượt qua Thanh Châu, Hoàng Châu, Tĩnh Châu, Bình Châu, Yên Châu, Hòa Châu, Đồng Châu, Thuận Châu, cuối cùng vượt qua một vùng cát trắng vô biên ở tận cuối Thuận Châu.
Ở khoảng cách cực kỳ xa xôi, Lý Quân Thiên liền có thể thấy được một vùng chân trời đỏ rực, giống như mặt đất bị đốt cháy ánh lên màu đỏ hừng hực, tầng mây đỏ giống như bông thấm đẫm máu, thấm đẫm giống như muốn chảy xuống, u ám nặng nề vô cùng.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Hộp kiếm tử đàn từ trong không gian bị Lý Quân Thiên lấy ra ngoài, bên trong hộp kiếm rung động không ngừng, giống như có một con rắn bị nhốt vào bên trong đang điên cuồng xung kích vách hộp.
Lý Quân Thiên mở ra hộp kiếm tử đàn, Xích Mặc Kiếm từ trong phá không bay ra ngoài. Xích Mặc Kiếm thậm chí còn không ra khỏi vỏ, vẫn bị vỏ kiếm Thâm Hải Thạch bao khỏa chặt chẽ. Nhưng từ trong vỏ kiếm giống như có từng vũng máu tươi lưu chuyển, giọt máu giống như muốn ngưng tụ chảy ra ngoài.
Lý Quân Thiên ngưng tụ một luồng sức mạnh định trụ Xích Mặc Kiếm ở giữa không trung. Lý Quân Thiên nhíu nhíu mày, ánh mắt dịch chuyển từ Xích Mặc Kiếm rời đến đến nơi này.
“Đại Xích Thiên?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, hắn không phải cái gì cũng không biết. Chỉ cần chú tâm muốn đi hiểu rõ cái gì, ở trong đại đạo bao phủ xuống liền có thể biết được, trừ khi có thủ đoạn đặc biệt ngăn cản, hoặc là thông tin có liên quan đến cường giả vô tướng, nếu không đúng là không thể giấu giếm được Lý Quân Thiên.
Đại Xích Thiên là địa danh vô cùng nổi tiếng, bên trong ẩn giấu đi vô số bí mật nhưng thông tin cơ bản cũng không phải chuyện to tát gì, gần như ai cũng có thể biết đến.
Dù sao cũng là cấm địa vang danh thiên hạ, cấm địa Đại Xích Thiên.
A Cửu đã từng nói qua về Đại Xích Thiên, Lý Quân Thiên dựa vào đại đạo tìm hiểu được thông tin chính là Huyết Kiếp, một con quỷ dị đứng ở đỉnh phong của thế giới này, là quỷ dị cấp Kiếp duy nhất, cũng là mạnh mẽ nhất, có uy năng hủy diệt toàn bộ thế giới.
Đại đạo của Lý Quân Thiên không bao trùm được vào bên trong Đại Xích Thiên, có một loại lực lượng đem Lý Quân Thiên bài xích ở bên ngoài. Lý Quân Thiên cực kỳ chắc chắn, đây là đại đạo bao trùm.
Càng giống như là một vùng lĩnh vực hình thành đạo tràng, một vùng thiên địa riêng biệt, lãnh địa này bị bóc ra khỏi thiên địa nhưng toàn bộ quy tắc đều dập khuôn theo Thế Giới Cửu Châu chìm đi vào, giống như miếng bánh bị người ngoạm lấy, bẩy kể mùi hay vị đều giữ lại nguyên vẹn.
Nhưng đã không thuộc về thế giới này, hoàn toàn bị cắn mất.
Nếu như không có rất nhiều vị đại đế sử dụng sức mạnh trấn áp, xuyên qua năm tháng không ngừng gia cố phong ấn thì Đại Xích Thiên không chỉ là vạn dặm, nói không chừng toàn bộ thế giới Cửu Châu đã nhấn chìm vào trong biển máu.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng trông thấy được, Đại Xích Tiên thuần túy là bầu trời đỏ thẫm, mặt đất hoang cằn giống như không có sinh cơ, đất đá cát sỏi hoang vu một cái bóng cây ngọn cỏ cũng không trông thấy.
Chỉ có một tấm bia đá không lồ cắm thẳng vào trong mây trời, sừng sữa giữa mặt đất tựa như trụ trời.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, quỷ dị cấp Kiếp có dấu hiệu của lĩnh vực đại thành, đạo tràng ngưng luyện thành một thế giới chân thật, chính là đại đạo tỏa ra để bản thân ngang hàng với thiên địa, ở trong thế giới từ lĩnh vực hóa thành võ giả chẳng khác nào thiên đạo.
Lý Quân Thiên không xây dựng đạo tràng, hắn đem toàn bộ đại đạo tỏa vào thiên địa cũng không để cho lĩnh vực tiến thêm một bước, từ lĩnh vực lột xác thành tiểu thế giới.
Lý Quân Thiên nhìn chằm chằm đến đại đạo, thật sự không quan tâm đi diễn hóa tiểu thế giới. Dù sao ngộ tính của hắn tốt, lĩnh ngộ đại đạo dễ dàng, thực lực mỗi ngày đều có tinh tiến, không cần phải thông qua diễn hóa tiểu thế giới để thu được cảm ngộ.
Nếu như Lý Quân Thiên muốn, chỉ cần một ý niệm là có thể diễn hóa tiểu thế giới, hoàn toàn không tiêu hao bao nhiêu sức lực nhưng trợ giúp có hạn, còn không nhanh bằng hắn tự mình đi mày mò, tìm cách tiến lên.
Đại Xích Thiên giống như một cái đạo tràng diễn hóa thành tiểu thế giới, nhưng thay vì dùng ngộ tính đi diễn hóa thì nó cắn nuốt thế giới thành tựu tự thân.
Bởi vì tách biệt cho nên đại đạo của Lý Quân Thiên không có bao phủ vào bên trong, không cảm ứng được cái gì cũng là điều bình thường. Nhưng Lý Quân Thiên không biết tại sao Thiên Dung Nữ Đế lại dẫn người đi đến nơi này, hơn nữa cái này có thể đối phó được thiên đạo sao?
Mặc dù Huyết Kiếp thật mạnh nhưng cùng lắm chính là tương đương với Đại Đế mà thôi, cũng chính là Vô Hình, còn không biết có chạm đến Vô Tướng hay không. Muốn dùng nó đối phó với thiên đạo, nghe đã thấy không đáng tin cậy.
Nếu mà Huyết Kiếp mạnh đến đại đạo vô tướng, vậy thì đừng vội nói đến đánh g·iết thiên đạo, vừa động đến phong ấn để Huyết Kiếp nhảy ra ngoài, trước hết chẳng phải đập c·hết Thiên Dung Nữ Đế ngay ý chứ.
Lúc ấy không cần phải để Thiên Đạo xuất thủ cũng đủ để đám người bị thiệt lớn, thậm chí trực tiếp hóa thành huyết thủy, hóa thành một bộ phận của Đại Xích Thiên.
Mấy người kia đã đi đến biên giới của Đại Xích Thiên, cũng chính là kết giới phong ấn phía bên ngoài của cấm địa này. Đồng thời đám người của Thiên Dung Nữ Đế đã tụ hợp cùng với tướng quân trấn thủ ở nơi này.
Trấn Xích Đại Tướng Quân!
Võ Phi Vân!
Thiên Dung Nữ Đế đăng cơ tuy không tiến hành đăng cơ đại điển, toàn bộ cơ cấu của triều đình cũng không hề xáo trộn, càng không tuyên bố niên hiệu quốc hiệu mới. Nàng đăng cơ chỉ có nắm thực quyền, để pháp luật thuận theo quốc lực bao trùm toàn bộ Thần Triều.
Trấn Xích Đại Tướng Quân tuy độc lập độc hành, trực thuộc trực tiếp vào cấp độ quyền lực cao nhất của Thần Triều, cũng là một trong bốn đại cao thủ chống đỡ lấy Thần Triều, tất nhiên biết được Thiên Dung Nữ Đế đăng cơ.
Chẳng qua Trấn Xích Đại Tướng Quân là chức vị một mạch tương thừa, không có chi phối đến quyền lực trong Thần Triều, gánh chịu trọng trách trấn áp Đại Xích Thiên. Cho nên đối với việc ai nắm giữ quyền lực của Thần Triều, hắn cũng không quan tâm lắm.
Tất nhiên Thiên Dung Nữ Đế khi mà còn là Thiên Cực Thái Hậu, quyền lực nắm ở trong tay cũng không có động tác gì làm khó dễ Trấn Xích nhất mạch. Hiện tại cũng không thay đổi gì so với trước kia, cho nên không có xung đột gì, gặp gỡ cũng coi như không khí bình hòa.