Thiên Dung Nữ Đế ngừng lại ở vách núi bên ngoài kết giới phong ấn, phía sau nàng là tứ đại cao thủ của Thần Triều.
Thái Sư Trần Vệ.
Thái Phó Phùng Tá Chu.
Thái Úy Tô Trung.
Trấn Xích Đại Tướng Quân Võ Phi Vân.
Hoàng bào phấp phới, ánh mắt của Thiên Dung Nữ Đế trắng đục không có một chút phong tình nào, một thân khí thế bễ nghễ thiên hạ bắn ra bốn phía, trầm ổn mà mãnh liệt.
Đăng lâm đế vị, phong tình cũng thu liễm lại không ít, hoặc là trạng thái bình thường của nữ đế cần phải duy trì uy nghi bá khí, nếu không thật sự không dễ làm. Dù sao nàng phong tình vạn chủng nhưng không phải đối mặt với ai cũng toát ra vẻ kiều mị, thân cư cao vị đối mặt với bề dưới cũng tự mang theo uy nghi.
Hiện tại lực lượng cùng quyền lực tiến thêm một bước, uy nghiêm hiển nhiên sẽ nâng cao hơn.
Thiên Dung Nữ Đế chắp tay sau lưng, một hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
“Phi Vân, Trấn Xích nhất mạch thật sự có thể thúc giục tấm bia đá kia?”
Võ Phi Vân chắp tay, nghiêm túc đáp lời.
“Có thể sơ bộ kích phát uy lực, nếu như hoàn toàn kích phát bia đá vậy thì một đời có thể dùng ba lần”.
Thiên Dung Nữ Đế xoay nửa người, ánh mắt chăm chú về phía Võ Phi Vân, trầm ngâm một hồi nói.
“Ngươi có nguyện ra lực một lần?”
Võ Phi Vân chắp tay cúi đầu, nghiêm nghị nói.
“Nguyện vì bệ hạ ra sức”.
Thiên Dung Nữ Đế gật đầu, lại nhìn về phía Đại Xích Thiên, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
“Vạn năm trước, Thiên Hựu Đại Đế chinh phạt Đại Xích Thiên, Hồng Hựu Kích cũng ở trong chiến dịch này đứt gãy, Tứ Phương Đỉnh cùng Bát Nhã Cầm đều phải dung luyện bổ khuyết cho bia đá kia mới có thể trấn áp Đại Xích Thiên”.
Võ Phi Vân gật đầu, lời nói của Thiên Dung Nữ Đế không sai, chuyện này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần có một chút thân phận ở Thần Triều đều có thể biết đến. Nhưng nói về bí ẩn về trận chiến vạn năm trước, khó có nơi nào lưu lại đầy đủ tin tức như Trấn Xích nhất mạch.
Cho nên chi tiết về trận chiến năm ấy, Võ Phi Vân hiểu rõ hơn Thiên Dung Nữ Đế nhiều. Hắn chậm rãi tiếp lời.
“Bia đá kia là do Mạc Thiên Đại Đế lập nên từ ba vạn năm trước, sử dụng vô thượng vĩ lực của mình trấn áp lại Huyết Kiếp, bảo vệ lại Thần Triều”.
Thiên Dung Nữ Đế nghĩ nghĩ hỏi.
“Hồng Hựu Kích vì sao lại gãy?”
Phải biết Hồng Hựu Kích là đế bình, hơn nữa còn là đế binh tác dụng chủ yếu về sát phạt, bất kể là độ kiên cố hay sắc bén đều đứng hàng đầu trên đời, chinh chiến mấy chục năm g·iết c·hết vô số địch thủ.
Nhưng đế binh như vậy mà b·ị đ·ánh gãy, hơn nữa còn là thanh đế binh duy nhất trong vạn năm qua bị chính diện đánh gãy đứt. Về phần Tứ Phương Đỉnh cùng Bát Phương Cầm là đế binh bị người dùng thủ pháp tế luyện, không phải b·ị đ·ánh gãy.
Vạn năm, đừng nói là đế binh b·ị đ·ánh gãy, trước khi Lý Quân Thiên đến nơi này, đế binh còn chưa bao giờ bị tổn hại chứ đừng nói là b·ị đ·ánh gãy. Lý Quân Thiên cũng chỉ làm tổn thương đế binh, nhưng tổn thương cũng không đáng kể, dễ dàng liền tu dưỡng trở về, hơn nữa Lượng Thiên Thước cũng không phải đế binh chuyên dùng chiến đấu hay sát phạt.
Nói như thế, đủ thấy chiến đấu đến đem Hồng Hựu Kích đánh gãy là một tràng chiến đấu kịch liệt đến bậc nào. Nhưng Ngự Linh Sư chiến đấu cũng không giống như võ giả, trực tiếp v·a c·hạm, cho nên có thể bẻ gãy đế binh là một loại tình cảnh khốc liệt để người khó có thể hiểu được.
Thiên Dung Nữ Đế cũng rất nghi hoặc về trận chiến năm ấy, thấy Võ Phi Vân giống như biết một chút nội tình liền hỏi ra. Võ Phi Vân không có ý định che giấu, hắn cũng biết một hai về kế hoạch của Thiên Dung Nữ Đế cho nên sớm muộn gì cũng phải đề cập đến bí ẩn của Huyết Kiếp.
“Năm đó Huyết Kiếp ngưng tụ ra thân thể chiến đấu cùng Mạc Thiên Đại Đế, trùng kích mấy trăm lần liền đánh gãy Hựu Thiên Kích, chính diện đánh gãy”.
Thiên Dung Nữ Đế nhíu mày, không nghĩ đến trận chiến năm ấy còn có bí ẩn như vậy, Huyết Kiếp đã có thể ngưng hóa thực thể, có ý nghĩ có tư duy chiến đấu. Đã có thể coi như sinh linh, nhưng từ cổ chí kim cũng chỉ có Huyết Kiếp là tồn tại cấp kiếp, thế nhân cũng không hiểu rõ về quỷ quái cấp bậc này cho lắm.
Chỉ việc hóa thành thực thể đánh gãy đế binh đã làm người kiêng kỵ vô cùng.
Kiêng kỵ là có nhưng còn chưa đủ để Thiên Dung Nữ Đế lui bước, kế hoạch đã làm đến bước này, cũng chuẩn bị đến vạn toàn, không có lý do để bỏ cuộc. Lúc này bỏ cuộc đã không phải giữa chừng mà là chỉ thiếu một bước liền đến đỉnh.
“Tiến vào đi”.
Dừng lại đã đủ lâu, Thiên Dung Nữ Đế liền hạ lệnh, dưới chân bắn ra một vệt bạch quang, xiềng xích đen kịt kéo căng về phương xa, nhiều sợi dây xích đan vào nhau hóa thành một con đường bắc thẳng đến bia đá.
Thân hình của Thiên Dung Nữ Đế trượt đi trên đại lộ làm từ dây xích, tốc độ không nhanh không chậm, dây xích trải đường đi đến đâu, Thiên Dung Nữ Đế đi đến đó. Bốn đại cao thủ cấp tốc đi theo sau, mặc dù là ngự không bay đi nhưng cũng là dẫm ở trên dây xích đi theo.
Không nhanh không chậm.
Không phải nơi này không thể ngự không, nhưng Đại Xích Thiên sở dĩ xưng là cấm địa, không phải ai cũng có thể tiến đến, nghìn người đi vào không người ra được là chuyện bình thường.
Nhìn như không trung trống trải, mặt đất không vật cản thực tế nguy hiểm trùng trùng, chớp mắt một cái cũng có thể m·ất m·ạng. Cho nên có Thiên Dung Nữ Đế dùng pháp tắc mở đường, bọn hắn theo sau vừa đủ đảm bảo an toàn.
Tất nhiên đều là cao thủ, không đến mức không có thủ đoạn phòng vệ, nhưng tiết kiệm thể lực cùng thủ đoạn, tội gì mà không làm.
Rào rào!
Bầu trời nặng trĩu giống như đã đám mây đã gánh vác đến cực hạn, từng giọt mưa chậm rãi rơi xuống, có giọt thứ nhất liền có giọt thứ hai, giọt thứ ba, chỉ trong phút chốc liền hóa thành một cơn mưa bay lất phất.
Mỗi một giọt mưa đều mang theo màu đỏ thẫm, tựa như một cơn mưa máu ào ào đổ xuống mặt đất, gõ ra từng tiếng vang sống động.
Thiên Dung Nữ Thế cau mày nhìn về phía bầu trời, giống như không hài lòng với cơn mưa này. Con đường được xiềng xích quy tắc trải ra tiếp xúc với mưa máu vang lên từng tiếng xèo xèo, giống như nước đổ vào sắt nóng lập tức bốc hơi.
Giọt mưa bị bốc hơi đi để lại một chút dấu vết ăn mòn ở trên dây xích, vết ăn mòn nham nhở giống như chuột gặm, rất nông, rất nhạt nhưng thật sự để lại dấu vết ở trên dây xích.
Võ Phi Vân lưỡng lự một chút, thấy Thiên Dung Nữ Đế ngẩng mặt nhìn trời có chút đăm chiêu lại giống như có khó chịu cùng lưỡng lự. Hắn lấy ra một cái ô, cán ô cùng hai mươi bốn thanh nan ô trắng bệch như xương.
Lớp vải ô không biết làm từ da gì, trắng vàng đạm mạc như giấy. Hắn vung tay lên, bung mở rộng tán ô, một vùng không gian trên đỉnh đầu của bốn người bị che lại, giống như cái ô này đã che lại mưa máu đầy trời.
Đế binh – Già Thiên Tán!
Đế binh truyền đời của Trấn Xích nhất mạch, là binh khí của Trấn Xích Đại Đế, cũng chính là sư tổ của Trấn Xích nhất mạch, truyền thừa đến nay đều quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Thần Triều lại giống như độc lập ra khỏi cơ cấu của quyền lực của Thần Triều.
Tuy rằng Trấn Xích nhất mạch truyền thừa cực kỳ thưa thớt, thời kỳ hưng thịnh nhất cũng không có đủ mười người nhưng mỗi người đều là cao thủ hàng đầu, trấn áp toàn bộ cấm địa Đại Xích Thiên.
Tất nhiên truyền thừa đến hiện tại, Trấn Xích Quân cũng có mấy nghìn người, tuy không phải truyền thừa chính tông của Trấn Xích nhất mạch nhưng cũng có bản lĩnh của riêng mình, có khả năng phụ trợ cho Trấn Xích Tướng Quân.
Giống như Dao Quang Quân có thể c·hết thay cho Trần Đạo Quang, Trấn Xích Quân cũng có tác dụng không nhỏ đối với Trấn Xích Tướng Quân.