Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 170: Thế lực thần bí sơ hiển lộ



Trong sơn cốc có tất cả cao thủ Khai Thiên Cảnh bốn nước lớn, hơn nữa còn có cường giả tuyệt thế Phúc bá, người nào không phải người thần ý mẫn tuệ, lập tức vọt ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở cửa sơn cốc.  

– Lý huynh, ngươi bị kẻ nào phục kích? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Mọi người nhao nhao hỏi.  

Lý Ngạo Bách lảo đảo, lúc này mọi người nhìn thấy bên hông hắn có một lỗ máu lướn, máu tươi không ngừng tràn ra. Nên biết rằng cường giả Khai Thiên Cảnh đã sớm có thể khống chế mỗi một bộ phận thân thể, vết thương lớn hơn nữa trong nháy mắt cũng có thể khép lại.  

Đây chỉ là hai thứ có thể, thứ nhất Lý Ngạo Bách bị ép tới mức quá gấp gáp, đừng nói vận chuyển linh lực khép lại miệng vết thương, cho dù khống chế một chút cũng không thể. Thứ hai, hoặc là người đả thương hắn, để lại linh lực dị chủng trong cơ thể hắn, Lý Ngạo Bách cần phải bức linh lực này ra trước mới được.  

Mà chuyện này hắn cũng không có thời gian.  

Có thể ép vị cao thủ này tới mức này, đến tột cùng là ai, hoặc là nói là thế lực gì mới làm được?  

– Sau khi ta rời khỏi, đầu tiên khôi phực linh lực một chút, sau đó mới rời đi, nhưng đi không xa thì bị vây trong một trận pháp, sau đó gặp một địch nhân cường đại không phải ta có thể địch nổi! Lý Ngạo Bách điểm lên miệng vết thương mấy cái, vừa dùng linh lực khống chế thương thế, nhưng miệng vết thương khép lại với tốc độ rất chậm.  

Điều này có thể chúng minh trong miệng vết thương kia có để lại linh lực dị chủng của cường giả khác, trước hết phải bức nó ra mới khống chế thương thế được.  

– Đối phương là ai? Đám người Nam Cung Trường Không nhao nhao kinh hỏi.  

– Một người bịt mặt, cảnh giới là Khai Thiên tam trọng thiên! Lý Ngạo Bách trầm giọng nói. Trên trán nhỏ xuống mồ hôi lạnh, có thể thấy được muốn bức linh lực dị chủng này ra cũng không đơn giản.  

– Đối phương có ý bắt sống ta cho nên ta mới có cơ hội trốn ra, nếu không sớm đã phơi thây tại chỗ! Hắn tiếp tục nói.  

– Khai Thiên tam trọng thiên!  

– Thế lực này ở đâu ra, không ngờ dám hạ độc thủ như thế?  

Mọi người ai cũng nổi giận, đây rõ ràng không phải Lý Ngạo Bách tiến nhầm vào địa bàn người ta, mà là đối phương bày ra đại trận, đánh chủ ý lên đám người bọn họ! Chỉ là Lý Ngạo Bách ngoài ý muốn tức giận rời đi, lúc này mới chúng chiêu.  

Nói cách khác, có thế lực muốn một lưới bắt hết bọn họ.  

Đúng là trời đất đảo lộn rồi. Có tông môn nào lại dám một hơi nhằm vào tất cả cường giả Khai Thiên Cảnh bốn nước lớn? Không sợ lòng tham không đủ, không sợ ăn vào no nổ bụng sao?  

Khai Thiên tam trọng thiên!  

Chỉ kém một tiểu cảnh giới, bình thường cần năm người mới có teher chống lại, bởi vậy, một gã cường giả Khai Thiên tam trọng thiên có thể tính bằng 25 cường giả Khai Thiên nhất trọng thiên. Đương nhiên là có những người không gian đan điền vô cùng lớn, có vài người nắm giữ Thế. Có vài người có được võ kỹ Địa cấp, thậm chí Thiên cấp làm cho chênh lệch không quá nhiều.  

1 chống 5, đây là dựa theo lực lượng thường quy đổi.  

Tất cả cường giả Khai Thiên Cảnh cộng hết lại cũng không quá 20 người, một gã cường giả Khai Thiên tam trọng thiên có đủ để trấn áp bọn họ, trừ phi trong đám người Nam Cung Trường Không cũng có yêu nghiệt nghịch thiên giống như Chu Hằng, cũng không cần vô địch trong đại cảnh giới, chỉ cần bốn năm người liên thủ cũng đủ chống lại rồi.  

Nhưng mà một gã cường giả Khai Thiên tam trọng thiên tuy rằng đủ để trấn áp toàn bộ bọn họ. Nhưng mà muốn giết hết bọn họ, thậm chí chỉ giết chết một người cũng không phải dễ dàng. Dù sao, đánh bại và giết chết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.  

Bởi vậy, mới cần bố trí trận pháp vây bọn họ vào trong!  

Võ giả từ lúc bước vào Ích Địa Cảnh. Cho dù địa hình hiểm ác hơn nữa cũng không vây khốn được bọn họ, cho dù là vách núi cao bọn họ cũng có thể dễ dàng vượt qua. Biển lửa cũng có thể xông vào, cho nên muốn vây giết võ giả như vậy, nhất định phải vận dụng trận pháp chặn đường đi trước.  

Đương nhiên nếu có thân pháp thần kỳ như Tấn Vân Lưu Quang Bộ, như vậy cũng không cần phiền toái như thế, một quyền, một chưởng, một kiếm, 10 bước giết một người, chỉ cần chiến lực nghiền ép, trong giây phút đã có thể giết chóc vô số.  

Chu Hằng cũng không đi lên, chỗ hắn đứng đủ để nghe rõ đám người Lý Ngạo Bách đối thoại.  

Người bịt mặt? Bắt giữ?  

Hắn đột nhiên nghĩ đến sự kiện giết chóc long trời lỡ đất ở mỗi nước lớn trước kia, chỉ là khi đó bị giết đều là võ giả Tụ Linh Cảnh, nhưng bây giờ thế lực này lại phóng nhãn tới Khai Thiên Cảnh?  

– Ôi, cần gì phải chống cự vô vị! Lúc này, một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ cửa sơn cốc truyền tới, vang vọng không trung, không ai có thể nắm bắt nó phát ra từ đâu.  

– Ai!  

– Không cần dấu đầu lộ đuôi, hiện thân ra đi!  

Đám người Nam Cung Trường Không lập tức quát, bọn họ cũng không quá lo lắng, bởi vì nơi này ít nhất còn có một Sơn Hà Cảnh Phúc bá tọa trấn, giết Khai Thiên tam trọng thiên như giết chó gà.  

– Các ngươi cứ muốn chết như vậy phải không? Thanh âm sâu kín lần nữa vang lên, chỉ thấy một người bịt mặt đột ngột hiện ra, dáng người hơi gầy, nhưng là một nam nhân, bởi vì không có đường cong nữ tính.  

[CHARGE=3]- Hãy xưng tên ra đi! Đám người Nam Cung Trường Không nhao nhao quát.  

– Các ngươi chưa có tư cách này! Nam nhân che mặt mờ nhạt nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.  

– Làm càn! Mọi người đều hét lớn.  

Chu Hằng đột nhiên ngắt lời, hỏi: – Lúc trước, võ giả Tụ Linh Cảnh các nơi có phải là các ngươi giết hay không? Tại sao phải làm như vậy?  

Nam nhân che mặt kia nhìn thoáng qua Chu Hằng, dường như có chút ngoài ý muốn, một tiểu tử Ích Địa Cảnh cũng dám xen mồm vào lúc này, nhưng lập tức thu hồi ánh mắt, tiểu nhân vật như vậy hắn tự nhiên sẽ không liếc thêm một cái: – Người chết không cần biết nhiều như vậy!  

Hắn vỗ một cái, vù vù vù, từng bóng người lục tục xuất hiện, nơi cửa cốc lập tức xuất hiện mấy chục người bịt mặt.  

Mặc dù không chính mồm thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, dường như thầm chấp nhận, trên thực tế bọn họ đều che mặt mà đến, cũng không ngu để cho người khác biết thân phận, hơn nữa mục đích của bọn họ vốn là muốn bắt mọi người trong cốc xuống núi.  

– Cút! Đúng lúc này, trong cốc lại truyền tới một thanh âm tràn ngập uy thế, đám người Chu Hằng lại không có chút phản ứng, nhưng những người bịt mặt lại đồng loạt chấn động trong lòng, khuôn mặt dưới khăn đen đều trở nên trắng bệch.  

Khí tức thật đáng sợ, chỉ giọng nói đã mạnh mẽ như thế.  

– Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào? Người bịt mặt xuất hiện đầu tiên hiển nhiên là thủ lĩnh, hắn quay sang sơn cốc ôm quyền thi lễ một cái. – Không nghĩ tới còn có một vị tiền bối Sơn Hà Cảnh ở đây, vãn bối thật thất lễ!  

– Cút, không cần lão phu nói lần thứ hai, các ngươi đã quấy rầy tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi! Thanh âm trong sơn cốc lại vọng ra, mặc dù không nhìn thấy người đâu, nhưng mọi người có thể khẳng định đó nhất định là Phúc bá, cũng chỉ có lão già cao thâm khó lường này mới có thực lực như vậy.  

– Là ta thất lễ, mạo phạm tiền bối, xin hãy tha thứ! Người thủ lĩnh bịt mặt sau khi do dự một chút, lại lần nữa cất giọng nói, nhưng trong giọng nói cũng không có vẻ quá e ngại.  

Thế lực thần bí này lúc trước giết hại võ giả Tụ Linh Cảnh, hiện tại khẩu vị lớn hơn, không ngờ dám đánh chủ ý lên Khai Thiên Cảnh. Hiển nhiên, người chủ sau lưng có mưu đồ rất lớn, nếu không cũng không phải giết người cho vui.  

Kẻ điên như vậy có lẽ có, nhưng tuyệt không phải mỗi thế lực như vậy đều có kẻ điên như vậy.  

Loại người làm ác như vậy, thiên hạ đều công phẫn, bởi vậy bọn họ phải che mặt làm việc, mà lực lượng ẩn giấu sau lưng này khẳng định vô cùng cường đại, nếu không lấy đâu ra khí thế lớn như vậy?  

– Hừ! Phúc bá hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì thêm, cũng không hiện thân ra tay.  

– Cáo từ! Người thủ lĩnh bịt mặt quay sang sơn cốc chắp tay, vung tay lên, hắc y nhân phía sau hắn nhao nhao phóng lên, trong nháy mắt biến mất.  

Những người này tới rất đột ngột, đi cũng rất đột ngột, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy.  

– Tiền bối, vì sao không ngăn bọn họ lại? Một gã cường giả Khai Thiên Cảnh của Thủy Nguyên Quốc bạo gan hỏi, nếu như có thể bắt giữ người bịt mặt cầm đầu kia, tất nhiên có thể hỏi ra vài ba điều.  

Trầm mặc một hồi, Phúc bá nói: – Còn có một cường giả Sơn Hà Cảnh bí mật ẩn núp gần đó!  

Hắn chỉ nói một câu như vậy, mọi người lập tức im lặng, nếu Phúc bá ra tay, vị cường giả kia khẳng định sẽ ra tay ngăn cản, đến lúc đó rất khó nói sẽ phát triển trở thành thế nào, nhưng có thể khẳng định, đừng nghĩ tới việc hòa bình.  

Hơn nữa nhiệm vụ của Phúc bá chỉ là bảo hộ Mai Di Hương, hoàn toàn không cần phải… Để ý sinh tử của những người khác, càng không cần mạo hiểm tính mạng của Mai Di Hương.  

Chỉ là lần này thế lực thần bí bị Phúc bá bức lui, tiếp theo thì sao? Đối phương cường đại quả thực không thể phỏng đoán!  

Khai Thiên tam trọng thiên rất khó giết chết Khai Thiên nhất trọng thiên, nhưng mà cường giả Sơn Hà Cảnh muốn giết Khai Thiên Cảnh thì quá dễ dàng, nhấc tay là có thể trấn giết, trốn cũng không thoát!  

Mọi người đều im lặng không tiếng động, bọn họ có thể xin tông môn sau lưng Lãng Nguyệt Quốc giúp đỡ, nhưng cường giả Sơn Hà Cảnh sẽ làm bảo tiêu sao? Nếu bọn họ biết lai lịch thế lực thần bí này, như vậy mỗi thế lực lớn sẽ liên hợp, tự nhiên có thể mời cao thủ Lãng Nguyệt Quốc đi ra đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, một lần hành động diệt địch. Nhưng mà bây giờ là sao?  

Bọn họ muốn chủ động xuất kích nhưng mà lại không tìm ra được địch nhân ở đâu, cũng chỉ có thể ngồi chờ địch nhân đến tập kích, chuyện này chẳng khác nào ngày ngày đề phòng kẻ trộm, cường đạo cướp bóc.  

Một tối qua rất nhanh, cao thủ bốn nước lớn nhao nhao trở lại quốc mình, tự nhiên phải xin thế lực sau lưng Lãng Nguyệt Quốc giúp đỡ, về phần thế lực sau lưng bọn họ làm tới mức nào thì không ai biết.  

Chu Hằng tự nhiên không đi, hắn phải đi tìm kiếm linh hạch, đây chính là thứ tốt à.  

Mai Di Hương vốn muốn ở lại, nhưng mà lần này Phúc bá cũng không nghe nàng, thế lực thần bí kia thật đáng sợ, lần này có cường giả Sơn Hà Cảnh ẩn nấp gần đó, nếu là lần sau lại có cường giả Linh Hải Cảnh đến thì sao?  

Nên đi đều đi rồi, còn dư lại thủ vệ trước đó, quặng mỏ linh thạch này cũng không thể đem đi được. Thợ mỏ khai thác linh thạch ít ngày nữa mới tới được, đến lúc đó những thủ vệ này còn phải ở lại giám sát, canh phòng nghiêm ngặt các quốc gia lén giấu linh thạch không lấy ra nữa.  

Chu Hằng bước chậm ở trong núi hoang, bên cạnh còn có Tiêu Họa Thủy thiên kiều bá mị, vưu vật này ôm cánh tay Chu Hằng, cùng hắn sóng vai mà đi, khuôn mặt hiện lên vẻ ngọt ngào.  

Hắc kiếm phản ứng vô cùng mơ hồ, để Chu Hằng không thể xác định vị trí bảo vật chính xác, hai người không ngừng du đãng trong núi sâu, vị trí cụ thể của linh hạch vẫn chưa tìm được, lại để Tiêu Họa Thủy phát hiện một con suối, nhõng nhẽo đòi tắm.  

Chu Hằng bất đắc dĩ đành phải chấp nhận nàng, ngẫm lại Lan Phi cũng ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đủ lâu rồi, tuy rằng bên trong có nước sạch, nhưng nhiều lắm chỉ đủ để lau chùi thân thể một chút, tắm rửa là một chuyện xa xỉ. Bởi vậy, hắn cũng thả Lan Phi ra.