Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 25: Phong Vũ Thành



Cảm ứng được sát khí Chu Hằng bỗng nhiên thả ra, cho dù với tu vi của Phùng Đằng Viễn đều lạnh cả người. Vị cô gia này, tiền đồ vô lượng! Phùng Đằng Viễn lắc lắc đầu, nói: – Người trúng Xích Diễm Phần Tâm Chưởng giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, nhất thiết phải không ngừng dùng chân nguyên lực bản thân để triệt tiêu, nhưng mà công kích cấp bậc Tụ Linh Cảnh hội tụ thiên địa linh khí, uy lực mạnh tới mức ngay cả võ giả Luyện Thể tầng mười hai cũng khó ngăn cản, cho nên sẽ bị hao hết chân nguyên lực cả đời, sau đó… – Lão phu, bất lực! Chu Hằng lòng như đao cắt, phụ thân lúc này đang chịu đựng thống khổ như vậy, nhưng ngày hôm qua khi cùng phụ thân nói chuyện, phụ thân lại căn bản không biểu hiện ra một chút dị thường, điều này cần bao nhiêu nghị lực mới có thể làm được? Cho nên khi hắn ra ngoài phụ thân mới bất tỉnh. – Tiền bối cũng không có cách nào sao? Chu Hằng siết chặt hai nắm đấm, móng tay xuyên vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra. – Lão phu không có cách nào, tuy nhiên, trong tông khẳng định có nhân tài có thể trị liệu! Phùng Đằng Viễn giọng nói vừa chuyển. Không sai, Cửu Linh Tông có cường giả Tụ Linh Cảnh trấn giữ, nhất định có thể! Chu Hằng vội vàng nói: – Tiền bối, chúng ta khi nào thì có thể xuất phát? – Lần này lão phu tiến đến Nguyên Thạch Trấn là thay tông môn tìm kiếm nhân tài, qua một tháng nữa chính là lúc bổn tông khai sơn môn thu đồ đệ! Sau khi Phùng Đằng Viễn do dự một chút liền nở nụ cười: – Nói đến nhân tài, trước mặt lão phu đã có một! Lão gia rất là vui sướng, cho dù là Chu Hằng không có thân phận “Cô gia”, bằng vào thực lực của hắn ở tu vi Luyện Cốt Cảnh đã có thể đánh chém võ giả Luyện Huyết Cảnh, cũng đủ khiến tông môn coi trọng, là trọng điểm bồi dưỡng! Có thể tìm được nhân tài như vậy, hắn cũng có công lớn! – Chọn lựa yêu cầu thấp nhất, chính là thiếu niên trước 20 tuổi đạt tới Luyện Cốt Cảnh, mấy ngày nay lão phu quan sát cũng chỉ có hai người đạt tới yêu cầu này, một là ngươi, một người khác… Hắn cười khổ một tiếng, người còn lại đã bị Chu Hằng một kiếm xuyên đầu rồi! – Nhanh nhất thì hôm nay có thể xuất phát! Chu Hằng gật gật đầu, nói: – Cành nhanh càng tốt! Thương thế của phụ thân không thể kéo dài! Phùng Đằng Viễn tự nhiên sẽ không phản đối, chớ thấy hắn ở Nguyên Thạch Trấn là cao thủ đỉnh cao, nhưng ở Cửu Linh Tông lại không quan trọng gì, tu vi như hắn ở bên trong tông có một bó to! Bởi vậy nịnh bợ cô gia tự nhiên là đúng, nói không chừng còn có hy vọng tiến vào Tụ Linh Cảnh đấy! Chu Hằng cùng Phùng Đằng Viễn thương lượng một chút, mới biết được Cửu Linh Tông ở Phong Vũ Thành, tuy rằng cũng ở dưới chân dãy núi Bình Thiên, nhưng đi vòng lộ trình ngàn dặm lận. Hắn mượn gia tộc một chiếc xe ngựa, uy thế đánh chém Chu Hiến Minh vẫn còn, mọi người nghe hắn nói muốn dẫn Chu Định Hải tha phương trị thương, tự nhiên ai cũng không ngăn trở, bọn họ còn ước gì yêu nghiệt này đừng ở lại tranh giành quyền lực. Không đến một giờ, một chiếc xe ngựa rực rỡ đã chuẩn bị xong, 4 con tuấn mã kéo xe, thùng xe giống như một phòng ngủ tinh mỹ, đầy đủ mọi thứ. Chu Hằng khá vừa lòng, lưng cõng phụ thân lên xe ngựa, Phùng Đằng Viễn cũng đi theo, người đánh xe quất roi lên, ba ba ba xe ngựa chậm rãi chuyển động chạy về phía xa. Tuy rằng trên đường có chút gập gềnh, tuy nhiên chiếc xe ngựa này rất tốt, cố thể chống sóc, ngồi bên trên gần như cảm giác không sóc nảy, khiến Chu Hằng hoàn toàn yên lòng, chỉ là Chu Định Hải sau khi hôn mê không tỉnh lại nữa, khiến hắn vô cùng lo âu. Hắn là người cầm được thì cũng buông được, biết lúc này có lo lắng hơn nữa thì cũng không làm được gì, liền bắt đầu thỉnh giáo Phùng Đằng Viễn, hỏi tình huống thế giới bên ngoài. Phùng Đằng Viễn muốn kéo lại quan hệ, tự nhiên biết thì sẽ nói, nói là nói hết. Thế giới bên ngoài này hơn xa khả năng tưởng tượng của Chu Hằng! Chỉ phụ cận Bình Sơn thiên mạch đã có tổng cộng hơn 100 trấn nhỏ giống Nguyên Thạch Trấn, hơn nữa Nguyên Thạch Trấn còn là trấn quy mô tương đối nhỏ trong đó, thôn trấn lớn hơn thậm chí có hơn vạn người! Nhiều trấn nhỏ như vậy toàn bộ do Phong Vũ Thành thống trị! Cửu Linh Tông, Bạch Ngọc Cốc, Thanh Vân Tông chính là ba đại bá chủ chia xẻ quyền thống trị Phong Vũ Thành. Giống như bên trong gia tộc tranh quyền đoạt thế, tam đại tông môn tranh đấu càng thêm kịch liệt và tanh máu, tông môn nào cũng muốn đè ép tông môn khác, thậm chí hoàn toàn tiêu diệt! Nhưng ba thế lực lớn thủy chung thực lực tương đương nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia, cũng chỉ có thể chia để trị, chia xẻ quyền lực. Hơn 100 trấn nhỏ phân ra ba đại tông môn thống trị, xảo hợp là, Nguyên Thạch Trấn vừa đúng do Cửu Linh Tông thống trị, nếu không Chu Hằng cũng không nhất định giết được Chu Hiến Minh! Nhưng Phong Vũ Thành nhìn như rất lớn, nhưng chỉ là một trong thành nhỏ do Thiên Hàng Thành quản hạt, mà Thiên Hàng Thành lại chỉ là một trong tám thành lớn của Hàn Thương Quốc. Thành nhỏ như Phong Vũ Thành đã có vô số trấn nhỏ giống như Nguyên Thạch Trấn, vậy hệ thống thống trị của Hàn Thương Quốc khổng lồ thế nào? Bên ngoài Hàn Thương Quốc còn có rất nhiều quốc gia, về phần có bao nhiêu, thực lực của một nước như thế nào, cái này vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Phùng Đằng Viễn, trên thực tế cho dù tình huống của Thiên Hàng Thành chỉ sợ hắn cũng nói không rõ được. Thế giới này thật sự quá lớn, quá lớn! Nếu một mình lên đường, dùng tốc độ của võ giả Luyện Cốt Cảnh và sức chịu đựng, đại khái phải mất hai, ba ngày mới tới được Phong Vũ Thành, tuy nhiên vì dùng xe ngựa, lại phải bận tâm thương thế của Chu Định Hải, tốc độ sẽ càng chậm hơn nữa, phải mất mười chín ngày mới tới. Trong lúc đó Chu Định Hải tỉnh lại vài lần, nhưng mỗi lần thần trí đều mơ hồ, miệng thỉnh thoảng kêu Khả Hân, một hồi lại gọi Hằng nhi, mặt tiều tụy, Chu Hằng nhìn thấy mà rơi lệ. Khả Hân trong miệng Chu Định Hải là mẫu thân của Chu Hằng, họ Triệu, sau khi sinh Chu Hằng không lâu thì mất vì bệnh, bởi vậy Chu Hằng cũng chỉ biết vậy về mẫu thân, về phần bộ dáng Triệu Khả Hân như thế nào lại không chút ấn tượng. – Đây là Phong Vũ Thành! Chu Hằng xa nhìn về phía cổ thành nguy nga phía trước, trong lòng không khỏi khiếp sợ. – Lớn! Tường thành trăm dặm liên miên, cao nhất tới mấy chục thước, xa xa nhìn lại giống như một cơn rồng lớn nằm sấp, dường như sống lại bất cứ lúc nào vậy, vô cùng khí phách! Nguyên Thạch Trấn so sánh với nó quả thực kém xa! Nhưng tòa thành trị khổng lồ này không ngờ ở Hàn Thương Quốc chỉ có thể xem như thành nhỏ? Như vậy Thiên Hàng Thành sẽ to tới cỡ nào? Hoàng đô Thịnh Nguyên Thành của Hàn Thương Quốc lại đồ sộ ra sao? Chu Hằng không khỏi dâng lên một cỗ hào hùng, hắn muốn chu du toàn bộ thiên hạ, xem xét thế giới rõ ràng. Xe ngựa rất nhanh đi tới cửa thành, Phùng Đằng Viễn lấy ra một tấm lệnh bài, sau khi mười sau thị vệ thủ thành tiếp nhận, lập tức cung kính thi lễ cho đi, Chu Hằng sáng mắt nhìn, chỉ thấy tấm lệnh bài kia một mặt có ghi hai chữ Cửu Linh, mặt khác toàn thân màu đen. Hình thức lệnh bài giống Chu Hằng thấy ở trong tuyệt cốc, chỉ là tấm lệnh bài ở tuyệt cốc mặt kia có ghi chữ Tô, màu sắc cũng khác, chính là màu tím. Xem ra, lệnh bài màu sắc khác nhau cũng đại biểu cho địa vị cao thấp. Xe ngựa tiến vào thành, Chu Hằng dưới sự sắp xếp của Phùng Đằng Viễn ở lại một khách điếm. Đây là do Cửu Linh Tông mở ra, bởi vì ít ngày này dùng để bố trí cho thiếu niên tham gia khảo hạch nhập môn, cho nên ra ra vào vào tất cả đều là thiếu niên 16, 17 tuổi, nhỏ nhất thậm chí còn chưa đầy 15! Muốn tham gia khảo hạch nhập môn, điều kiện thứ nhất chính là đạt tới Luyện Cốt Cảnh! Bởi vậy, người nơi này tu vi ít nhất là Luyện Thể tầng bảy, Chu Hằng không khỏi âm thầm líu lưỡi, hắn bây giờ tiến cảnh đặt ở Nguyên Thạch Trấn có thể xưng là thiên tài, nhưng mà tới nơi này lại hết sức bình thường. Đâu đâu cũng thấy thiên tài, dường như hai chữ thiên tài này sắt hoen ngâm trong nước, nhiều lắm cũng chỉ xem như nhân tài. Điều này rất bình thường, con đường võ đạo gian nan, trong 1 vạn, 100 vạn người mới có một, hai người có thể đi đến đỉnh phong! Nguyên Thạch Trấn có bao nhiêu người? Nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là chú lùn hơi cao chút mà thôi. Chỉ có đến tầng cấp Phong Vũ Thành rồi, có danh tiếng vang xa mới có tư cách xưng là thiên tài. Thiên tài chân chính! Sau khi đợi Chu Hằng bố trí, Phùng Đằng Viễn liền dẫn Chu Định Hải rời đi, đi tìm cao nhân trong tông môn trị liệu cho hắn, ít nhất cũng phải khống chế thương thế, không còn chuyển biến xấu nữa. Chu Hằng lưu lại, 10 ngày sau hắn phải tiến hành khảo hạch nhập môn, nếu như có thể xếp trước hạng ba thì sẽ được ban thưởng không tầm thường. Theo Phùng Đằng Viễn, Chu Hằng chính là cô gia Cửu Linh Tông tương lai, tự nhiên trực tiếp dẫn vào trong cửa, nhưng mà hắn lại không biết tình huống thật, tìm được một quặng mỏ Địa Nham Vân Thạch đúng là công lớn, nhưng Chu Hằng đã dùng nó để đổi lấy cơ hội trị liệu cho Chu Định Hải rồi. Bởi vậy, hắn tự hiểu không có gì khác với người, cộng thêm nếu có thể xếp trước hạng ba có phần thưởng, vì sao hắn không tham gia chứ? Đợi sau khi Phùng Đằng Viễn rời đi, Chu Hằng ngồi xuống điều tức một chút, mười mấy ngày nay mặc dù hắn không tu luyện bao nhiêu, nhưng tu vi vẫn tăng lên tới Luyện Thể tầng bảy hậu kỳ, nếu thêm nửa tháng nữa sẽ đạt tới Luyện Thể tầng bảy đỉnh phong, trực tiếp tấn công Luyện Thể tầng tám. Đáng tiếc là, không có nhiều thời giờ như vậy cho hắn. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, sắc trời cũng đã tối lại, ánh đèn rực rỡ bật lên, Chu Hằng cảm thấy đói bụng, liền đi ra khỏi phòng tiến về phía khách điếm. Khách điếm này có bốn biệt viện lớn, đủ để chứa hai, ba trăm người, là một trong ba gian khách điếm lớn nhất trong thành, hai gian khác tự nhiên là thuộc về Bạch Ngọc Cốc và Thanh Vân Tông. Lúc này đã có không ít người rời phòng xuống ăn cơm, bởi vì tất cả đều là thiếu niên, cho dù không quen nhau cũng cùng lứa tuổi, không khí rất là náo nhiệt. Mọi người đều là thiên tài trong trấn, tự nhiên ai cũng không chịu phục ai, nói đến khảo hạch 10 ngày sau, mỗi người đều mặt đỏ tới mang tai, nhao nhao tuyên bố mình mới là thiên tài trong thiên tài. – Oanh! – Không cần tranh cãi nữa, hạng nhất chỉ có thể là Thanh Phong ca chúng ta! Một gã thiếu niên nặng nề vỗ xuống mặt bàn, chân phải chống lên bàn, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo. – Ngươi rễ cây hành cây hẹ gì? Mọi người lập tức công phẫn. – Hắc Thổ Trấn, Thạch gia! Thiếu niên kia vênh váo tự hào: – Các ngươi chưa nghe nói qua tên Thanh Phong ca chúng ta, năm nay mới mười chín tuổi, nhưng đã là Luyện Thể tầng chín! Lời này vừa ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đây cũng không phải thiên phú mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là thiếu niên có tu vi mạnh nhất trong này. Ở nơi này dùng thực lực xưng vương, hết thảy những cái khác đều là giả!