Nguyệt Ảnh Thánh Nữ rất hưởng thụ Chu Hằng ôm ấp, chỉ là tên này cũng quá không thành thật, hai tay luôn ở eo mông sờ tới sờ lui.
Chu Hằng đây là nhàn rỗi quá, vừa rồi hỏa khí lớn như vậy, dù sao cũng phải tìm chút chuyện làm không phải sao?
Ba người một đường phi hành, may mà không còn có loại đồ vật dọa người Tinh Trần Phong Bạo này xuất hiện nữa. Ba ngày sau, bọn họ tiến vào một thung lũng.
Chu Hằng dẫn động hắc kiếm, kiếm đại gia này lười biếng nửa ngày mới từ trong không gian đan điền của hắn trồi lên, vút một cái liền đánh về phía một ngọn núi.
Sau khi Chu Hằng tiến vào Tiên Nhân Cảnh, hắc kiếm này tuy rằng không nói không rằng, nhưng dường như cũng có đề cao một bước dài. Trước kia là nó tuyệt đối không thể chủ động xuất kích.
Ầm ầm một vùng đá núi rơi xuống, cả ngọn núi đổ một nửa. Chu Hằng tay cầm hắc kiếm, lại từng kiếm gọt ra, mỗi một kiếm hạ xuống đều gọt xuống một tảng lớn đá núi.
Bảo vật khiến hắc kiếm có phản ứng còn ở phía dưới.
– Chu Hằng, chàng đây là đang làm gì? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ kỳ quái hỏi.
Cái này không rõ ràng sao. Vô duyên cớ chạy ba ngày, sau đó lại không đầu không đuôi làm khổ sai phá núi, chẳng lẽ Chu Hằng muốn đổi một phần công tác?
Chu Hằng lúc này mới nghĩ đến hắn căn bản không dặn dò Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Hoặc Thiên cái gì, cười cười nói: – Phía dưới này có bảo vật!
– Bảo vật? Cho dù là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không tham tài như con lừa đen, nhưng hai chữ bảo vật này chính là sinh vật trí tuệ sáng tạo ra để k1ch thích chính mình, nàng lập tức hai mắt sáng ngời.
Chỉ là nàng lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Mọi người đều là lần đầu tiên tới Tiên giới, hơn nữa địa điểm truyền tống lại không thể định ra từ trước. Tùy tùy tiện tiện là có thể gặp được bảo vật… cũng quá trò đùa nhỉ.
Chỉ là nhìn Chu Hằng nghiêm túc như vậy, dường như cũng không phải là giả. Nàng cũng liền tạm thời đè nghi hoặc trong lòng xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Về phần Hoặc Thiên thì hoàn toàn không để ý, trên đời này dường như đã không có chuyện gì có thể dao động tâm linh của nàng.
Chu Hằng gọt từng kiếm từng kiếm vui quên trời đất, nếu đổi lại là ở Phàm giới hắn một ý niệm là có thể khiến cho ngọn núi này hóa thành tro bụi. Nhưng vật thể Tiên giới lại chắc chắn vô cùng, cho dù là hắn có được chiến lực Nguyệt Minh Hoàng hơn nữa còn cầm hắc kiếm đều chỉ có thể mài từng tầng một.
Nếu là Hoặc Thiên chịu hỗ trợ, nàng chỉ cần điểm ngón tay một cái nói không chừng ngọn núi này liền trực tiếp biến mất!
Tuy nhiên, hậu quả mang đến chính là bảo vật chôn dưới ngọn núi này cũng có thể hóa thành bột phấn. Thậm chí ngay cả khối đại lục lơ lửng này đều sẽ hoàn toàn vỡ nát!
Hậu quả mời nàng ra tay quá nghiêm trọng, vẫn là miễn đi!
Chu Hằng bận rộn không biết mỏi mệt, sau suốt một ngày một đêm hắn rốt cuộc đào tới đáy thân núi.
Đến nơi này, hắn không dám chém gọt lung tung nữa, hắc kiếm thật sự quá mức sắc bén, hắn sợ làm hỏng bảo vật phía dưới. Về sau nếu để con lừa đen biết, con lừa tham tài kia khẳng định sẽ nhìn chằm chằm mông hắn mà cắn.
Chu Hằng thật cẩn thận đào xuống dưới, thông qua liên hệ tâm linh với hắc kiếm, hắn có thể khẳng định khoảng cách bảo vật đã không xa, ngay trong một trượng phía dưới.
Uỳnh!
Chính vào lúc này, mặt đất chấn động mạnh một cái, dường như xảy ra động đất. Không ngờ khiến cho Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ từ trên mặt đất bắn lên, lúc này mới nặng nề rơi xuống. Mà Hoặc Thiên lại thủy chung hai chân đạp hờ trên không, không nhiễm một hạt bụi, tự nhiên cũng không ảnh hưởng đến nàng.
– Chuyện gì xảy ra? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhíu mày: – Chẳng lẽ Tinh Trần Phong Bạo lại tới nữa?
– Chỉ sợ không phải!
Chu Hằng dõi nhìn phương xa, thị lực của hắn hiện tại không biết vượt qua Nguyệt Ảnh Thánh Nữ bao nhiêu lần.
– Vậy thì tốt! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhẹ nhàng thở ra, nàng đã bị Tinh Trần Phong Bạo lúc trước dọa sợ.
Chu Hằng lại lắc lắc đầu, nói: – Tuy rằng ta không muốn đả kích nàng, nhưng nàng thật sự là cao hứng quá sớm!
– Làm sao vậy? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ chợt dâng lên một cỗ dự cảm không lành.
Uỳnh!
Mặt đất lại chấn động, tiếng ầm ầm kia giống như sét đánh, chấn cho màng nhĩ người ta đều như muốn rách.
Xa xa xuất hiện một cái bóng thật lớn, tuy rằng nhìn không rõ bộ dạng cụ thể, nhưng chỉ nhìn đường nét là khiến người không rét mà run.
Quá lớn!
Uỳnh!
Cái bóng kia một cước bước ra, mặt đất liền run lên nặng nề, không khỏi khiến Chu Hằng nghĩ tới con rối cấp Vương năm xưa hoành hành vô địch Huyền Càn Tinh!
Có thể nói, nếu là có đủ linh thạch cung cấp, con rối đó tuyệt đối là vô địch Phàm giới. Tài liệu chế tạo cấp bậc pháp khí Hóa Thần Cảnh khiến nó có được vốn liếng hoành hành vô địch!
Đương nhiên, nếu là nó gặp phải Chu Hằng, năng lực Phệ Kim tộc vừa khéo là khắc tinh của nó, không hề trì hoãn!
Bóng đen kia chính là quái vật lớn giống như con rối cấp Vương!
Kết cấu của Tiên đại lục ổn định bậc nào, nhưng vật lớn này vẫn một cước hạ xuống liền khiến cho mặt đất phập phồng, vỡ nát. Chỉ riêng thể trọng này chính là lợi khí phá hoại siêu cấp! Hơn nữa, thể trọng như vậy tất nhiên phải cần khí lực mạnh mẽ mới có thể duy trì, có thể thấy thân thể của bóng đen kia cũng là vô cùng mạnh mẽ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Bóng đen kia bắt đầu còn ở địa phương cực xa, nhưng nó thật sự quá lớn, chỉ trong mấy bước liền xuất hiện ở cách ba người Chu Hằng không xa.
Đây là một quái vật hình người, lại mọc hai cái đầu, mà bất kể cái đầu nào đều không có mắt, mũi, chỉ có một cái miệng thật lớn! Mắt của nó mọc ở trên ngực, từ cổ một mực kéo dài đến bụng dưới!
Chỉ có một con mắt, mắt dựng, độc nhãn màu tím!
– Đây là Tinh Mị! Hoặc Thiên đột nhiên nói.
– Tinh Mị? Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đồng thời nói. Tuy rằng lúc này tuyệt đối không phải là lúc tò mò, nhưng bọn họ chính là không nhịn được muốn biết.
– Loại sinh vật này sinh ra trong ánh sao vũ trụ, dùng kim loại làm thức ăn, khi đạt tới mức tận cùng, một ngụm là có thể ăn một tinh cầu! Hoặc Thiên gật gật đầu, dùng giọn điệu khẳng định nói: – Đây là một con Tinh Mị còn nhỏ!
Quái vật cao tới vạn trượng này không ngờ còn chỉ là còn nhỏ? Như vậy chờ sau khi nó trưởng thành sẽ đạt tới trình độ nào?
Cũng đúng. Nếu là hình thể không đủ lớn, lại làm sao có thể một ngụm ăn một tinh cầu?
– Ngao? Con Tinh Mị kia hiển nhiên cũng phát hiện ba người Chu Hằng, mắt dựng chớp chớp, một cánh tay lập tức vung ra. Lực lượng kh ủng bố lưu chuyển hình thành những cơn lốc nhỏ.
Loại sinh vật này không hiểu tu luyện, nhưng thân thể của chúng nó chính là vũ khí tốt nhất, thể lực liền có thể địch lại linh lực. Không có gì khác một Tiên khí hình người!
– Tới hay lắm! Chu Hằng hào hùng bộc phát. Hắn sau khi thành tiên còn chưa đại chiến liền bị Tinh Trần Phong Bạo ép cho trốn đông trốn tây, thật là nghẹn một bụng lửa giận. Lại thêm mấy ngày hôm trước chưa được thỏa mãn, tự nhiên hỏa khí càng lớn!
Lúc này có người đưa tới cửa cho hắn trút giận, hắn tự nhiên không cần khách khí.
Thân hình hắn vọt lên trời, hai đấm múa may, một vùng ánh vàng rơi vãi.
Bùng!
Hai đấm đánh ra, đón đỡ bàn tay thật lớn của Tinh Mị, độ lỡn chênh lệch giống nh kiến so với voi.
Một luồng sáng vàng bùng lên, bàn tay của Tinh Mị kia lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục vỗ xuống mặt đất.
– Cừ thật!
Chu Hằng phun ra một búng máu, nhưng chiến ý trong hai mắt lại xông lên tận trời. Hắn quát lớn một tiếng, đem linh lực toàn thân thúc giục đến mức tận cùng!
Ông! Ông! Ông!
Chín vầng trăng khuyết hiện lên sau lưng hắn, tỏa ra ánh trăng dịu dàng mà trong trẻo lạnh lùng. Mà trong ánh trăng sáng tỏ này không ngờ còn xen lẫn những luồng màu vàng, lại như tăng thêm mấy phần khí cao quý.
Chín vầng trăng!
Chu Hằng thét dài không thôi, hai đấm gắt gao đặt trên bàn tay của Tinh Mị, dồn toàn bộ lực lượng của bản thân.
Hoặc Thiên nghiêm trang nhìn trời, vô số trí nhớ nàng phủ đầy bụi, chỉ cần thấy được là sẽ lập tức phát động. Tinh Mị này tuy rằng chỉ là còn nhỏ, nhưng trình tự lực lượng lại có thể so với tiên nhân Nguyệt Minh nhị trọng thiên đỉnh!
Mà Chu Hằng thì sao, nhiều nhất cũng chỉ Nguyệt Minh nhị trọng thiên sơ kỳ!
Ở Phàm giới, sơ kỳ và đỉnh mặc dù có cê, nhưng cũng không thể quá mức chi phối thắng bại chiến đấu. Bởi vì còn xa không đạt tới trình độ một lực phá vạn pháp.
Nhưng ở Tiên giới, đừng nói sơ kỳ và đỉnh, cho dù sơ kỳ và trung kỳ đều có chênh lệch không thể vượt qua!
Lực lượng của Tinh Mị hơn xa Chu Hằng!
Cứng đối cứng, Chu Hằng tuyệt đối không phải là đối thủ. Cái này và dũng khí, ý chí không quan hệ, chính là sự thực khách quan nhất.
– A… Chu Hằng rống giận, thần cốt toàn thân đều bởi vì đối kháng kịch liệt mà phát ra tiếng rên rỉ, nhưng hắn lại không hề thối lui, chỉ tận tình thiêu đốt ý chí chiến đấu của mình.
Ầm!
Một chưởng này của Tinh Mị cuối cùng vẫn hạ xuống, lại lệch xa vị trí ban đầu!
Từ đối kháng lực lượng mà nói, Chu Hằng thua. Nhưng từ kết quả mà nói, hắn lại thắng!
– Ha ha ha ha! Chu Hằng thét dài một tiếng, từ trong kẽ tay Tinh Mị bay vụt ra. Hắn đạp hờ trên không, cất giọng nói: – Đại quái vật, lực lượng của ngươi mạnh hơn ta, ta cũng không đọ khí lực với ngươi, chúng ta đến đọ thứ khác!
Tay phải hắn run lên, Bách Quỷ Kiếm đã tế ra. Vút vút vút trường kiếm liên tục vung lên, từng đạo quỷ vật hiện ra!
Chu Hằng tiến vào Tiên Nhân Cảnh, quỷ vật linh thể do Bách Quỷ Kiếm này triệu tập ra tự nhiên cũng tương ứng tăng lên tới Tiên Nhân Cảnh. Hơn nữa còn là quỷ vật có trình tự linh lực giống y hệt Chu Hằng!
Quỷ vật không có sợ hãi, chỉ có d*c vọng phá hoại mãnh liệt, vừa xuất hiện liền hướng về phía Tinh Mị giết tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong oanh kích nặng nề, Tinh Mị rống giận liênt ục. Thể chất của nó tuy mạnh lại vẫn chưa đạt tới trình độ có thể phớt lờ tiên nhân oanh kích. Trừ phi nó tiến vào Nhật Diệu Cảnh, như vậy chính là mặc cho tiên nhân Nguyệt Minh Cảnh oanh kích cũng vĩnh viễn không hỏng không hủy!
Tuy rằng lực lượng cường đại nhưng Tinh Mị này lại không có trí tuệ gì, căn bản không biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Ý tưởng của nó rất đơn giản, chính là ai đánh ta ta liền đánh kẻ đó, cùng với một đám quỷ vật hao tổn.
Đây là hoàn toàn không có tiền đồ!
Chu Hằng tự nhiên sẽ không đi nhắc nhở cái tên vừa lớn vừa ngu này, chỉ là không ngừng vung kiếm, vung kiếmm… một bên vận chuyển Phi Vũ Thất Kiếm và Phiên Thiên Chưởng.
Hiện tại hắn thành tựu tiên nhân, đã có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của hai môn tiên thuật này. Kiếm khí ngang dọc trăm dặm, tay tinh tú từ trên trời giáng xuống, không ngừng oanh kích về phía Tinh Mị.
Cho dù tên to xác này đã đạt tới Nguyệt Minh nhị trọng thiên đỉnh, nhưng là có lực lượng lại không biết vận dụng, lực lượng này lại có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực chứ?
Chu Hằng không hề sợ hãi, một kiếm một chưởng, long trời lở đất.
Hoặc Thiên thở dài, đột nhiên nói: – Từ Hóa Thần đến Nguyệt Minh, đây là một quá trình sáng tạo từ không đến có. Ngươi cho là đồ vật sáng tạo ra là hư vô hả?