Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 563: Tái chiến Nguyệt Minh Đế



Khi Phó Văn Bác chạy đến, nhìn thấy chính là tạo hình máu tanh có thể xưng là nghệ thuật trừu tượng kia của Phó Lập Đông.  

Hắn phẫn nộ!  

Lại có người dám ra tay với Phó gia bọn họ! Phản rồi!  

Hơn nữa, sát thủ không ngờ còn chưa chạy trốn, bộ dạng chưa đã thèm đang tận tình thưởng thức! Điều này khiến hắn làm sao có thể không giận?  

Trước không nói Phó Lập Đông chính là tộc nhân gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, chỉ riêng tôn nghiêm của Phó gia là tuyệt đối không phải ai muốn giẫm là có thể giẫm! Bất kể hung thủ là ai đều phải trả giá thật lớn!  

Phó Văn Bác lạnh lùng nhìn Chu Hằng, sát khí như thực chất tràn ra ngoài thân thể, vờn quanh người hắn. Loại sát khí mãnh liệt này đủ để khiến cho Nguyệt Minh Hoàng đều nghẹt thở!  

Đáng tiếc mọi người đã kiến thức qua tình cảnh Chu Hằng dùng lửa giận sống sờ sờ đốt trọi Nguyệt Minh Vương và Nguyệt Minh Hoàng, chút xíu oai sát khí này quả thật là chuyện nhỏ!  

Cũng giống như đã ăn sơn hào hải vị lại làm sao sẽ đem một bát thịt kho tàu để vào trong mắt?  

– Tiểu tử,đây đều là ngươi hạ thủ? Phó Văn Bác nói, trong giọng nói mang theo vẻ trên cao nhìn xuống.  

Hắn là Nguyệt Minh Đế 2 vầng trăng, có tư cách như vậy!  

Chu Hằng lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: – Không sai, ngươi lại là cái rắm gì của Phó gia?  

– Tiểu tử thật cuồng ngạo! Phó Văn Bác cũng không vội vã động thủ, hắn biết Phó Lập Đông tuy rằng còn chưa đột phá Nguyệt Minh tam trọng thiên, lại là Nguyệt Minh Hoàng đỉnh thứ thiệt!  

Có thể hành hạ hắn như thế chỉ có Nguyệt Minh Đế, lại hoặc là Phó Văn Bác nhìn Chu Hằng thêm một cái Nguyệt Minh Hoàng vượt qua 7 vầng trăng, có thể đánh xuyên vách chắn cảnh giới!  

Thiên tài như vậy tuy rằng ít nhưng cũng không phải là không có, nếu không cũng sẽ không có truyền thuyết cực hạn 10 vầng trăng!  

Chỉ là không biết Chu Hằng là 8 vầng trăng hay là 9 vầng trăng, thậm chí 10 vầng trăng!  

10 vầng trăng trở lên? Ít nhất với trình tự của Phó Văn Bác là không đủ tư cách biết.  

Cho dù Chu Hằng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng 8 vầng trăng, nhưng cũng có thể cùng hắn Nguyệt Minh Đế 2 vầng trăng miễn cưỡng đánh một trận. Hắn muốn thắng không khó, nhưng muốn bắt lấy, giết chết Chu Hằng lại là muôn vàn khó khăn!  

Đối phương nhưng là đánh xuyên vách chắn cảnh giới, song phương cũng không có khác biệt về chất!  

Bởi vậy, Phó Văn Bác liền có cố kỵ, lo lắng vừa ra tay liền dọa chạy Chu Hằng. Tây Hợi Thành này là rộng lỡn cỡ nào, người nếu chạy ra khỏi Dã Mã Thành còn bắt được sao?  

Phó gia bọn họ lại không phải là Tư Đồ gia quản lý Dã Mã Thành, có thể giả công làm việc tư phong tỏa bốn cửa, giam cầm toàn bộ thành thị!  

Không vội, trước giữ chân tiểu tử này. Hắn đã phát ra tin tức, không bao lâu nữa gia tộc sẽ có cao thủ tới. Chỉ cần có ba Nguyệt Minh Đế đến là có thể bắt lấy Chu Hằng.  

Chu Hằng nhìn đối phương, biết lão già này đang có ý đồ gì. Hắn đá một cước lên người Phó Lập Đông, nói: – Lão già, tên này ngươi có muốn hay không?  

– Hừ, ngươi muốn thế nào mới chịu thả hắn? Phó Văn Bác hiện tại cũng có chút ném chuột sợ vỡ đồ. Phó Lập Đông thiên tư bất phàm, là tộc nhân gia tộc trọng điểm bồi dưỡng. Mắt thấy sắp tiến vào Nguyệt Minh Đế, tuyệt đối không thể chết!  

– Chúng ta đánh một trận, tên này chính là tiền đặt cược của ta. Nếu ngươi thắng, hắn chính là của ngươi! Chu Hằng cười nói, không hề có vẻ sợ hãi.  

Mọi người đều cực kỳ bội phục lá gan của Chu Hằng. Ở trước mặt cường giả Nguyệt Minh Đế cũng dám đĩnh đạc mà nói như vậy. Nên biết Phó gia nhưng là có ít nhất 12 Nguyệt Minh Đế, cho dù là Chu Hằng có được 10 vầng trăng cực hạn vẫn là không chịu nổi một kích!  

Mà Phó Văn Bác thì giận đến mặt tái xanh.  

Phó Lập Đông vốn chính là tộc nhân Phó gia, hiện tại lại muốn trở thành tiền cược của người khác,điều này khiến hắn làm sao có thể không giận? Nhưng hiện tại còn không phải là lúc trở mặt, trận này hắn phải đánh, hơn nữa còn không thể toàn lực ứng phó. Phải tận lực kìm chân Chu Hằng,cho những Nguyệt Minh Đế khác của gia tộc đuổi tới!  

– Được, đánh! Hắn quyết định thật nhanh.  

– Chậm! Chu Hằng lại đưa tay chặn: – Tiền cược của ta ở đây, của ngươi đâu?  

Ta [email protected]! Cầm người của Phó gia ta làm tiền cược, ngươi còn muốn mặt sao?  

Phó Văn Bác toàn thân đều bởi vì phẫn nộ mà run lên, nghẹn một hồi lâu sau mới run tay một cái, ném ra một bình thuốc, nói: – Đây là đan dược tam phẩm Hồi Xuân Đan, bất kỳ tu giả Nguyệt Minh Cảnh chỉ cần còn một hơi thở đều có thể cứu sống. Đủ rồi chứ!  

– Ôi, hóa ra một vị Nguyệt Minh Hoàng đỉnh chỉ đáng giá một viên Hồi Xuân Đan! Chu Hằng cố ý bĩu môi.  

Phó Văn Bác nguyên bản liền phi thường phẫn nộ, nghe thấy lời trêu chọc này suýt nữa tóc đều dựng ngược.  

Đan dược tam phẩm, cho dù là hào môn như Phó gia đều không thể dễ dàng kiếm được! Viên Hồi Xuân Đan này vẫn là hắn bỏ giá tiền lớn, nói hết lời hay, trả ra một khối tinh thiết máu rồng mới đổi được một vị Dược sư tam tinh luyện chế cho hắn.  

Tài liệu một lò Hồi Xuân Đan tổng cộng có thể luyện chế 20 viên,tuy nhiên tỷ lệ thành đan chỉ có bốn phần. Hơn nữa tài liệu là hắn bỏ, nhưng tám viên thành đan hắn chỉ lấy được bốn viên, một nửa kia thuộc về Dược sư kia.  

Chia một nửa là quy củ của Dược sư, toàn bộ Tiên giới đều thừa hành, ngươi nếu không muốn thì đừng tìm Dược sư luyện đan!  

4 viên Hồi Xuân Đan thật đúng là cứu tính mạng hắn ba lần, hiện tại viên Hồi Xuân Đan này chính là một viên cuối cùng! Một viên linh dược có thể cứu vãn tính mạng Nguyệt Minh Cảnh đổi lấy tính mạng một Nguyệt Minh Hoàng, đây kỳ thật hoàn toàn có thể cược. Chỉ là loại đồ vật mạng người này rất khó nói, khả năng không đáng một đồng cũng có thể ngàn vàng khó mua.  

Chu Hằng đương nhiên sẽ không đem Hồi Xuân Đan để vào trong mắt. Người khác tỷ lệ thành đan thấp, hắn nhưng là có Hỏa Thần Lô, đan dược gì không phải là hạ bút thành văn?  

Từ điểm đó mà nói, hắn thật đúng là không trêu chọc Phó Văn Bác.  

Nhưng người khác cũng không biết, nghe thấy Chu Hằng nói như vậy có mấy người đã không nhịn được bật cười.  

Gương mặt Phó Văn Bác không khỏi càng thêm khó coi, tiện tay đem Hồi Xuân Đan ném ở dưới chân Phó Lập Đông. Hắn lấy ra viên Hồi Xuân Đan này vốn liền không định thu lại, chính là tính toán sau khi thắng cho Phó Lập Đông ăn. Dù sao tên này bị thương quá nặng, nếu không ăn Hồi Xuân Đan, thời gian hắn ta tiến vào Nguyệt Minh Đế có thể sẽ kéo dài đến vạn năm.  

Tu giả chính là thi chạy với thời gian, cho dù là muộn một ngày đều có thể hối hận cả đời, huống chi là kéo dài vạn năm!  

Nếu không phải như thế, Phó Văn Bác cũng không có khả năng đem đan dược bảo mệnh như Hồi Xuân Đan lấy ra.  

– Tiểu tử, lão phu nhường ngươi ba chiêu! Phó Văn Bác thản nhiên nói, sau khi hắn khống chế phẫn nộ cuối cùng lộ ra phong thái nên có của cao thủ đỉnh cao.  

Hắn cũng không phải thật sự muốn nhường Chu Hằng, mà là đang dùng loại phương thức này để bù lại mặt mũi đã bị đánh mất của Phó gia.  

– Vậy ta liền không khách khí nữa! Chu Hằng nhe răng cười, một vầng trăng tế ra, hướng về phía Phó Văn Bác trực tiếp đập qua.  

Sương lạnh đầy trời, đóng băng vạn dặm!  

Nguyệt Luân Kỹ – Thiên Sương Chi Hàn!  

– Hừ! Phó Văn Bác hừ lạnh một tiếng. Tiểu tử này cho dù có được 8 vầng trăng, 9 vầng trăng thì lại thế nào, bán nguyệt là do trăng khuyết ngưgn tụ, mà trăng tròn thì là do bán nguyệt ngưng tụ. Giữa hai loại nhưng là có chênh lệch như trời và đất!  

Đây là khác biệt giữa pháp khí Nguyệt Minh Hoàng và Nguyệt Minh Đế!  

Chủ động cùng hắn đọ vầng trăng, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?  

Phó Văn Bác cũng đem vầng trăng của mình tế ra, đụng hướng về phía vầng trăng của Chu Hằng.  

Vầng trăng của hắn cũng không phải là thuần tịnh cỡ nào, vầng trăng này ba màu tím, đen, vàng hỗn tạp, lại nở rộ hào quang chói mắt, như có thể chiếu mù mắt của người vậy.  

Hắn cũng vận dụng Nguyệt Luân Kỹ.  

Ầm hai vầng trăng lập tức đụng vào nhau!  

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hai vầng trăng xuất hiện ngưng trệ trong nháy mắt. Ngay sau đó ầm ầm ầm dao động lực lượng mãnh liệt từ trên hai vầng trăng phát ra, giống như một tấm thảm rung chuyển tản ra bốn phương tám hướng.  

May mắn trongthành có cấm chế bảo hộ cường đại, lực lượng cuốn qua chỉ đánh hỏng một lớp mặt đất,cũng không gây nên phá hoại lớn hơn.  

Chu Hằng đứng sừng sững, dưới chân của hắn đã phủ một tầng sương lạnh, oai vầng trăng lộ hết ra ngoài.  

Dưới chân Phó Văn Bác cũng không hề nhúc nhích, trên mặt đồng dạng không có biểu tình, dường như đọ với Chu Hằng nửa cân tám lạng, nhưng không ai biết trong lòng hắn lại là đầy khiếp sợ.  

Vầng trăng của hắn vỡ một góc!  

Tuy rằng chỉ là một góc nhỏ bé không đáng kể, cũng giống như toàn bộ Dã Mã Thành bị hỏng một góc mái hiên,hoàn toàn không quan trọng gì. Nhưng chính là điều này khiến Phó Văn Bác dâng lên lòng cảnh giác mãnh liệt.  

Theo lý mà nói, cho dù Chu Hằng có được 10 vầng bán nguyệt đều vô dụng, về mặt chất lượng hắn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối! Dù sao trăng tròn của hắn trải qua hai lần ngưng tụ, pháp khí Nguyệt Minh Đế lại không cứng rắn bằng pháp khí Nguyệt Minh Hoàng?  

Nhưng kết quả cứng đối cứng lại là hắn vỡ một góc!  

Hắn không biết vầng trăng của Chu Hằng có hư hại hay không, nhưng cho dù có thì lại làm sao, hắn vỡ một góc! Một góc! Đây vốn là chuyện tuyệt đối không nên xuất hiện! Nhưng khăng khăng liền xuất hiện! Điều này nói rõ thanh niên trước mặt này biến thái cỡ nào!  

Vầng trăng của kẻ này làm sao lại chắc chắn như thế?  

Nếu là Hoặc Thiên ở đây tự nhiên sẽ không hề khó khăn đoán ra chính là vì nàng ban cho Chu Hằng một đạo cốt phù. Vào lúc Chu Hằng đột phá dung nhập một tia uy lực vào trong vầng trăng.  

Mặc dù chỉ là một tia nhưng ở trình tự về chất đã đủ để bù lại chênh lệch giữa Nguyệt Minh Hoàng và Nguyệt Minh Đế!  

những người khác không biết Phó Văn Bác thực ra đã chịu một thiệt thòi ngầm,nhưng có thể dùng vầng trăng của Nguyệt Minh Hoàng cứng đối cứng Nguyệt Minh Đế mà không hủy Tên này thật sự là biến thái, đến tột cùng là thế nào tu luyện ra?  

Liên Tĩnh Hương và Tư Đồ Lăng hai mặt nhìn nhau, khi bọn họ nhìn thấy Phó Văn Bác xuất hiện vốn định ra mặt giảng hòa, không nghĩ tới Chu Hằng lại khiến bọn họ khiếp sợ thật lớn!  

Tên này đến tột cùng còn có thể khiến cho bọn họ khiếp sợ bao nhiêu lần?  

– Hừ!  

Phó Văn Bác một là không cam lòng nuốt xuống cái thiệt thòi ngầm này, hai là cũng muốn cùng Chu Hằng kéo dài thời gian, lập tức một chưởng vươn ra bổ tới Chu Hằng. Trên hai tay quấn quanh hào quang màu đỏ sậm, hóa thành một mảnh đục ngầu, khiến người nhìn mà sợ hãi.  

– Huyết Hóa Chưởng!  

Chung quanh không ít người nhận ra được tuyệt kỹ này của Phó gia, đều nhao nhao cả kinh kêu lên.  

Huyết Hóa Chưởng là bí thuật bất truyền của Phó gia, có thể trong thời gian ngăn tăng lên lực lượng của người sử dụng ít nhất 10 lần trở lên. Mà hào quang quấn quanh kia càng có tính ăn mòn mãnh liệt, cho dù Nguyệt Minh Đế đều phải kiêng kỵ không thôi!  

Tất cả tiên thuật đều có một đặc điểm chung, chính là khiến cho tu giả bộc phát ra lực lượng vượt xa cực hạn của bản thân!  

Loại bùng nổ này là với phương thức cạn kiệt lực lượng để thực hiện. Như một người toàn lực xuất quyền có thể đánh ra 100 lần, như vậy sử dụng tiên thuật chỉ có thể đánh ra 30 quyền, thậm chí càng ít.  

Càng là tiên thuật bậc cao, mức độ cạn kiệt này lại càng lớn,,mà lực lượng bộc phát ra cũng càng lớn!  

Huyết Hóa Chưởng đồng dạng như thế, hơn nữa môn tiên thuật này còn kèm theo đặc hiệu ăn mòn, bởi vậy mới trở thành bí thuật bất truyền của Phó gia. Chỉ có đạt tới Nguyệt Minh Đế mới có tư cách tu luyện, chính là sợ có tộc nhân sau khi bị bắt sẽ đem môn tuyệt học này truyền ra ngoài.  

Hào quang đỏ ngầu sáng rực lên, bao trùm hướng về phía Chu Hằng!