Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 57: Nhập Động



– Quá nguy hiểm! Phí Thần Vũ lập tức lắc lắc đầu: – Tất cả thợ mỏ một khi biến thành quái vật lông đỏ thì lực vô cùng lớn, hơn nữa lợi khí khó làm thương, cả người không có yếu hại, cho dù đánh nát trái tim cũng sẽ không chết! – Nếu bị những quái lông đỏ này quào trúng, cho dù là miệng vết thương nhỏ cũng bị lây lan, ở trong thời gian rất ngắn biến thành quái vật đồng dạng! – Nha đầu, ta cho ngươi đi vào, quay đầu lại tông chủ đại nhân nhất định sẽ lột da của ta! Phí Thần Vũ mặc dù là trưởng lão Cửu Linh Tông, nhưng hắn bất quá là Tụ Linh nhất trọng thiên, địa vị cũng không cao, tự nhiên hết sức lo sợ! Lâm Phức Hương lại hì hì cười, đẩy Chu Hằng ra, nói: – Có tiểu tử này bảo hộ bổn tiểu thư, Phí thúc thúc không cần lo lắng! Phí Thần Vũ thế nào đều không đáp ứng, nếu xảy ra chuyện làm sao bây giờ, hắn không gánh vác được trách nhiệm này. – Xú tiểu tử, chúng ta đi! Lâm Phức Hương trực tiếp lôi kéo Chu Hằng đi về phía trước. – Hương nha đầu, không nên hồ nháo! Phí Thần Vũ vươn bàn tay to chụp tới Lâm Phức Hương. Chu Hằng quyết đoán ra tay, hóa ngón tay thành kiếm, nghênh đón Phí Thần Vũ. Đạt tới loại cảnh giới Tụ Linh Cảnh, tơ bông trích lá có thể là thần binh lợi khí, Phí Thần Vũ nào dám coi thường, vội vàng xuất chưởng chống đỡ, chưởng phong cùng ngón tay chạm nhau, hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình chấn động. Đúng lúc này, Lâm Phức Hương đã kéo Chu Hằng tiến nhập trong động. – Thật sự là hồ nháo! Phí Thần Vũ lắc đầu liên tục, nhưng hắn nhất thiết phải tọa trấn cửa động, bằng không hắn truy đi vào vừa lúc gặp được quái lông đỏ, cửa động nhất định bị đột phá!Hắn đành phải trơ mắt nhìn hai người Chu Hằng biến mất trong bóng đêm, nghĩ đến thực lực Chu Hằng đúng là không kém mình chút nào, chỉ sợ cũng có thể giữ được Lâm Phức Hương an toàn, không khỏi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. – Để lão phu nhìn một chút! Hắn quát to, mất mặt mũi chung quy phải nghĩ biện pháp vớt trở về. … Sơn động này trải qua qua chừng nửa năm khai phá, đã hoàn toàn thay đổi, trên vách động cách mỗi một khoảng cách có cắm cây đuốc, chỉ là hiện ở trong động không người sống có thể tiến vào, cây đuốc đã sớm đốt sạch, mới đi qua một cái góc chính là một mảnh đen nhánh. Chu Hằng lại thấy rất rõ ràng. Đạt tới Tụ Linh Cảnh, linh thức tăng mạnh, thị lực tăng vọt, đồng thời còn có năng lực thấy vật ở trong bóng đêm. Lâm Phức Hương lại không có cái năng lực này, lập tức đưa bàn tay mềm bắt được chéo áo của hắn, nói:- Xú tiểu tử, ngươi muốn bổn tiểu thư vướng chân, ta tuyệt không tha cho ngươi! Tuy rằng một mảnh tối tăm, cũng không ngại Chu Hằng thấy rõ khuôn mặt nàng tuyệt mỹ tiếu lệ! Hắn không khỏi thầm nghĩ Tử Tinh tiểu thư mặc dù có danh xưng Hàn Thương Quốc đệ nhất mỹ nữ, nhưng cũng chưa chắc đẹp hơn vài phần so với Lâm Phức Hương, đại khái là thân phận cao hơn, mới có thể được bảo toạ đệ nhất mỹ nữ. Hắn không nhịn được cười một tiếng, nói: – Ngươi muốn như thế nào mới buông tha? – Làm người cỏ mỗi ngày đánh ngươi 1 vạn lần! Lâm Phức Hương hung tợn nói. – Ha ha ha! Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, nữ nhân này vẫn giống như trước đây. – Nhỏ giọng một chút, đừng đưa tới quái lông đỏ! Lâm Phức Hương vội vàng giơ chân nói. – Ngươi không phải vì sang đây xem quái lông đỏ sao, như thế nào hiện tại ngược lại sợ? – Ngươi… Thật sự không thể nói lý! Lâm Phức Hương không để ý tới hắn, bừng bừng đi nhanh tới, cũng không quan tâm có thể đụng vào cái gì hay không. – Cẩn thận! Chu Hằng đột nhiên sinh lòng cảnh giới, đoạn kiếm màu đen từ trong đan điền trồi lên, hắn cầm kiếm nơi tay, đột nhiên chém ra. Một đạo ánh sáng đen xẹt qua, tiếp theo vang lên Thình thịch địa vật nặng rơi xuống đất thanh. Hắc kiếm chớp động hào quang u ám, chiếu không gian quanh mình trong vòng ba thước rõ ràng thấy được có thể. – A. Lâm Phức Hương mạnh mẽ phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng chạy nhanh tới Chu Hằng, trốn phía sau hắn, mới dám nhô đầu ra. Trên mặt đất, rõ ràng có thêm một khối quái vật toàn thân mọc đầy lông đỏ hình người, chỉ là đã bị chém thành hai đoạn, máu tươi bốn phía, ẩn ẩn có mùi máu tươi truyền tới. Lâm Phức Hương không khỏi sợ, nếu vừa rồi Chu Hằng phản ứng chậm một chút, nàng có thể có thể bị quái lông đỏ này chộp được! Chu Hằng cầm kiếm mà đứng, hai mắt nhắm lại mở, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn đoán được đúng, hắc kiếm quả thật có năng lực cướp đoạt lực lượng, chỉ là tuy rằng quái lông đỏ nghe nói là lực lớn vô cùng, nhưng lực lượng hắc kiếm cướp đoạt lại thật là ít ỏi. Có thể là có liên quan cùng cảnh giới, mà không phải lực lượng cơ thể. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn vận dụng hắc kiếm, không cần hắc kiếm giết chết, chỉ cần cướp đoạt lực lượng, tuy rằng lượng thật ít ỏi, nhưng nghĩ dù nhỏ cũng là thịt, tích tiểu thành đại! – Còn muốn đi phía trước không? Chu Hằng cười nhìn về phía Lâm Phức Hương, không che giấu ý nhạo báng chút nào. Lâm Phức Hương vừa mới mới có chút cảm kích Chu Hằng, lập tức bị những lời này của hắn làm tức giận đến gương mặt xinh đẹp đen lại, sau khi hừ một tiếng, lại đi một mình ở phía trước – nàng đoán chắc Chu Hằng khẳng định sẽ xuất thủ cứu giúp. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, một đường đi qua, không ngừng có quái vật lông đỏ nhảy ra đánh lén, lại đều bị Chu Hằng một kiếm chặt đứt, bị chết hoàn toàn triệt để. – Kỳ quái, không phải nói những quái vật này giết không chết sao? Qua một trận, cuối cùng Lâm Phức Hương kịp phản ứng. – Ngươi phản ứng cũng thật khá nhanh! Chu Hằng khen. – Thằng khốn, ngươi thật sự rất đáng ghét! Lâm Phức Hương làm sao không nghe ra hắn đang nói mát, hận không thể bổ nhào vào trên lưng của Chu Hằng hung hăng cắn vài hớp. Chu Hằng kỳ thật cũng rất kỳ quái. Những quái lông đỏ này quả thật rất giống cùng quái vật Mê Vụ Tử Cốc, nhưng quái lông đỏ trong Mê Vụ Tử Cốc vừa đụng liền toái, lúc trước hắn còn không dùng Sương Hàn Kiếm, càng miễn bàn là đoạn kiếm màu đen! – A, bổn tiểu thư nghĩ là cái chuôi đoạn kiếm này đúng không? Lâm Phức Hương lại vỗ tay kêu lên: – Ta trước kia còn đang kỳ quái, như thế nào ngươi lấy đoạn kiếm làm vũ khí, không nghĩ tới lại chặt đứt pháp khí Kim Đằng Dật! – Bây giờ còn có thể khắc quái lông đỏ, thật sự là bảo bối! Hai mắt nàng sáng quắc, nhìn chằm chằm Chu Hằng nói: – Cho ta sờ sờ được không? Một mỹ nữ nói nhỏ nhẹ tràn ngập mập mờ, không khỏi khiến Chu Hằng rung động trong lòng, chỉ là hắc kiếm chính là bí mật lớn nhất của hắn, sao có thể giao cho người khác, lúc này liền lắc lắc đầu. – Quỷ hẹp hòi! Lâm Phức Hương giẫm chân, hắc bạch phân minh mắt to chớp chớp, đột nhiên nói: – Kiếm bổn tiểu thư đưa cho ngươi đâu? – Lưu tại Cửu Linh Tông! Chu Hằng âm thầm kêu khổ, như thế nào nữ nhân này lại nghĩ tới. – Gạt người! Lúc này Lâm Phức Hương lại không tin tưởng hắn: – Quỷ hẹp hòi, bảo kiếm bổn tiểu thư ngay cả yêu mến nhất đều đưa cho ngươi, ngươi ngay cả để ta sờ một cái cũng không chịu! Chu Hằng thở dài, nói: – Được rồi, cho ngươi sờ một cái! Lâm Phức Hương lập tức đổi giận thành vui, thấy Chu Hằng cũng không giao ra hắc kiếm, mà đưa cho nàng một cái tay trái. Nàng không khỏi cắn răng, nói: – Ngươi đưa qua móng vuốt chó của ngươi để làm chi? – Ngươi không phải nói muốn sờ một cái sao? Lâm Phức Hương không khỏi méo cái cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phò trừng mắt Chu Hằng, mạnh mẽ quay đầu bước đi. Chu Hằng cười đuổi theo, hắn phát hiện đùa Lâm Phức Hương thật có ý tứ. Chẳng lẽ mình thật sự có thú vị làm kẻ ác? Chu Hằng không khỏi tỉnh lại. Một đường vượt mọi chông gai, ở trong mắt Phí Thần Vũ đều là quái lông đỏ rất khó dây dưa ở dưới kiếm Chu Hằng lại một chém liền chết, liên đới khiến Lâm Phức Hương cũng khinh thường rất lớn, tuyên bố muốn dẹp yên sơn động, lập thiên đại công lao. – Ngô Nàng đột nhiên chợt dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lại nửa câu cũng nói không nên lời.Chu Hằng sau lưng nàng, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy trên cổ ngọc của mỹ nữ hiện lên một tầng màu đỏ sậm! Hắn vội vàng đi lên một bước, khoát tay trái lên vai Lâm Phức Hương, tâm niệm vừa động, đoạn kiếm màu đen lập tức bắt đầu khởi động ra một đạo khí tức tối cao, thông qua tay hắn tiến nhập trong cơ thể Lâm Phức Hương. Thân thể Lâm Phức Hương mềm mại phát ra một tiếng hít thở thật dài, gương mặt xinh đẹp trắng bệch. – Mới vừa… vừa rồi không biết cái gì chui vào cơ thể của ta, dường như muốn khống chế ta, thật đáng sợ! Nàng lạnh phát run, gắt gao cầm lấy góc áo Chu Hằng. – Không sao! Không sao! Chu Hằng an ủi. Quả nhiên giống như Mê Vụ Tử Cốc, nơi này có khí tức mê hoặc, khống chế thần trí hoặc là cái gì khác, chỉ là ở Mê Vụ Tử Cốc, người trúng chiêu chỉ biết lẳng lặng nằm chờ chết, nơi này lại lập tức biến thành quái lông đỏ khát máu cuồng bạo! Giống nhau, hắc kiếm đều có thể trấn áp! Trong dãy núi Bình Thiên đến tột cùng cất giấu bí mật gì? Chu Hằng không khỏi xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, hắn và Lâm Phức Hương mới vào động này cũng không gặp được loại tình huống này, hơn nữa chủ nhân nơi này vốn là Lục Túc Cự Đầu Thú, cũng không biến thành quái lông đỏ! Nói cách khác, biến cố phát sinh trong nửa năm này. Trong nửa năm này xảy ra chuyện gì? Khai thác quặng mỏ! Không sai, tấm bia đá màu máu trong Mê Vụ Tử Cốc trấn thủ một cái động không đáy, chẳng lẽ nơi này cũng có? Di, nói như vậy, tấm bia đá màu máu ngược lại trấn áp khí tà ác, mà nơi này không có, cho nên sơn động bị đào ra hầm ngầm, tà khí tràn đầy bên ngoài lây lan cả thợ mỏ? – Thối, Xú tiểu tử, chúng ta trở về đi! Lần này Lâm Phức Hương bị dọa không nhẹ, nói chuyện có chút run run. Chu Hằng lắc lắc đầu, cười nói: – Ngươi không phải muốn quét sạch quái lông đỏ, lập được công lớn sao? Sao có thể bỏ dở nửa chừng! – Bổn tiểu thư nghĩ, vẫn giao cho phụ thân là tốt nhất, chúng ta đi thôi! Nàng hãy còn mạnh miệng. – Ta đây đưa ngươi đi ra ngoài trước! – Di, ngươi còn muốn đi vào nữa? – Đó là đương nhiên! Lâm Phức Hương lại không chịu, giữ chặt góc áo Chu Hằng nói: – Bổn tiểu thư sao có thể thua quỷ hẹp hòi ngươi! Đi! Chu Hằng không khỏi sững sờ, suy nghĩ nữ nhân này như thế nào thay đổi bất thường, thật sự làm cho không người nào có thể nắm lấy. Hắn lật tay kéo Lâm Phức Hương đến phía sau, nơi này càng ngày càng cổ quái, hắn cũng không muốn để Lâm Phức Hương lỗ mãng đi ở phía trước. – Quỷ hẹp hòi có đôi khi cũng quan tâm người! Lâm Phức Hương đảo mắt, gương mặt xinh đẹp lại vô tình nhiều thêm một tầng đỏ ửng mê người.