Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 675: Quan tài mở ra



Băng Tâm Trúc hơi sửng sốt, không nghĩ tới Chu Hằng lại nhanh như vậy liền nhìn ra chỗ mấu chốt của nàng.  

Nàng biết không thể gạt được, liền đơn giản thống khoái thừa nhận, nói: – Chân thân của ta gặp một ít phiền toái nhỏ, pháp tướng này nhất thiết phải chạy trở về, phát huy ra lượng lực cường đại nhất!  

– Muốn buông ngươi ra, có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng trong vòng mười năm không được tìm ta gây phiền toái! Chu Hằng suy nghĩ một chút, rồi nói.  

10 năm, hẳn cũng đủ để hắn trưởng thành đến Thăng Hoa Cảnh, đến lúc đó gặp lại nữ nhân này hắn đã có đủ thực lực chiến một trận.  

Băng Tâm Trúc khẽ cau mày, theo hành động làm ác của Chu Hằng đối với mình lúc này, nàng hận không thể bầm thây Chu Hằng vạn đoạn! Nhưng dù thế nào đi nữa, đây chỉ là một pháp tướng của nàng, chuyện gì cũng có nặng có nhẹ!  

Nếu như chân thân rơi vào tay giặc, vậy thì vạn kiếp bất phục rồi!  

– Ta đáp ứng ngươi! Tuy nhiên, ngươi cũng phải đáp ứng ta, không được rù quến Tú Lan! Nếu không dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được ngươi!  

– Đồng ý giao dịch! Chu Hằng buông lỏng hai tay ra. Bảo hắn rù quến Băng Tú Lan? Đây không phải là hại hắn sao!  

Băng Tâm Trúc vừa được tự do, nàng liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái thật sâu, thân hình lao ra xa. Trong nháy mắt hoa sen đỏ đầy trời bị nàng hấp thu vào trong cơ thể, tiếp đó nhoáng một cái nàng đã ở ngoài trăm dặm.  

– Tú Lan! Xong chuyện nơi đây, lập tức ngoan ngoãn trở về cho ta! Nàng thân người đã đi xa, nhưng thanh âm vang vọng lại đây.  

– Quên đi! Đã có tỷ phu rồi, còn muốn quản bổn tiểu thư! Tốt hơn là mau mau sinh con đi! Băng Tú Lan hướng về phía bóng Băng Tâm Trúc thè lưỡi, hiển nhiên nàng cũng không có xem mệnh lệnh của Băng Tâm Trúc ra gì.  

Chu Hằng một bên vừa vận chuyển phù văn trị liệu thương thế, vừa đi đến hướng con lừa đen, Băng Tú Lan. Trên người hắn hãy còn lưu lại dư hương của Băng Tâm Trúc, thấm vào ruột gan, làm hắn có loại cảm giác mê say.  

Trước đó bị màn sen đỏ ngăn cách, mọi người cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên nhìn thấy Băng Tâm Trúc phi thân vọt đi, mà Chu Hằng lại là bộ dáng ý chưa hết đi trở lại, dường như vừa mới làm xong chuyện gì đó.  

Chẳng lẽ, trước đó hai người thực sự ở dưới “bao ánh mắt nhìn trừng trừng” đánh một phát?  

Thật không biết xấu hổ mà!  

Rất nhiều người đều là tật đố oán hận lẫn lộn, bọn họ hy vọng dường nào người kia là chính mình, có thể hưởng hết diễm phúc ở trên thân mỹ nữ Băng Tâm Trúc kia.  

Trận chiến này, ai thắng ai bại dường như cũng không có phân ra, nhưng khi nhìn Băng Tâm Trúc vội vã rời đi, sợ là bị thua thiệt nhiều rồi chăng?  

Vẫn là Chu Hằng mạnh hơn!  

– Tỷ phu giỏi quá! Băng Tú Lan không keo kiệt chút nào vỗ tay ca ngợi. Lúc này nịnh bợ tỷ phu là nhất định phải làm tốt, nếu không sau này bị tỷ tỷ uốn nắn rồi cùng nhau quản nàng thì làm sao đây?  

Chu Hằng nhìn nàng một cái, tựa cười như không cười: gương mặt của cô gái này khẳng định là dịch dung, nếu không giữa hai tỷ muội không có khả năng xuất hiện khác biệt lớn như thế. Tuy nhiên loại thuật dịch dung này đúng là thần kỳ, không ngờ hắn cũng không nhìn ra một tia khác thường nào. Hơn nữa hắn còn từng nắm kéo da mặt của Băng Tú Lan, rất là bình thường.  

Theo một trận chiến giữa Chu Hằng và Băng Tâm Trúc này chấm dứt, ai chân chính là chí tôn trẻ tuổi cũng không cần bàn cãi nữa.  

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Chu Hằng có tán thưởng, cũng có âm hiểm… ý tưởng mỗi người không giống nhau.  

Có người muốn mời chào Chu Hằng; có người thì muốn bóp ch ết thiên kiêu trẻ tuổi này… Dĩ nhiên không phải ở trong này, mà là sau khi ra ngoài.  

– Các vị! Hóa Long Cửu Trảm tất nhiên ở trong cỗ quan tài này, chẳng lẽ mọi người vẫn trơ mắt nhìn như thế sao? Có người cao giọng nói. Người này hẳn là muốn xem trò hay, dù sao chỉ là thiên kiêu cấp bậc Nhật Diệu Vương, so sánh với Hóa Long Cửu Trảm chênh lệch như giữa trời và đất.  

– Hừ! Ngươi có biện pháp nào sao? Có người cười lạnh.  

Nếu có thể đến gần quan tài mọi người không phải sớm đã lên rồi, còn cần chờ tới bây giờ sao?  

– Biện pháp không phải là không có, hơn nữa rất đơn giản… là huyết tế!  

Huyết tế!  

Chỉ là hai chữ này đã thấy máu chảy dầm dề, vừa nghe đã khiến cho người ta lông tơ dựng thẳng. Nhưng quả thật đơn giản mà trực tiếp, trước đây Mộc Tâm cũng ẩn chứa uy áp của Sáng Thế Đế, chính là dựa vào huyết tế để hóa giải.  

Nhưng Mộc Tâm chỉ có một mảnh chút xíu như vậy, nhưng cỗ quan tài này vừa thấy là biết không phải vật phàm, có tới tám sợi xiềng xích dài phong ấn, muốn hóa giải uy áp phía trên đó thì cần phải huyết tế khốc liệt đến mức nào cho đủ?  

Chỉ sợ, đại bộ phận tánh mạng người ở nơi này đều phải giao vào đó!  

“Phù…” Gió lạnh gào thét, mọi người đều im lặng lạnh lùng, chỉ còn lại có tiếng hô hấp nặng nề.  

Nhật Diệu Vương còn sống đến giờ cũng không nhiều, đa số là Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế thậm chí là cường giả Thăng Hoa Cảnh, cùng với số ít đại năng Sáng Thế Cảnh. Vốn rõ ràng phân biệt hàng rào trình tự giữa các võ giả, nhưng bây giờ dưới cảnh giới bị áp chế, dù là Sáng Thế Đế cũng không dám nói có thể thắng dễ dàng ba bốn Nhật Diệu Hoàng liên thủ.  

Nếu thật sự dẫn tới một trận đại chiến huyết tế, ai phóng ra máu của ai thật đúng là không nhất định!  

Tuy rằng cường giả Thăng Hoa, Sáng Thế Cảnh sẽ không bởi vậy thực sự ngã xuống, nhưng tổn thất một pháp tướng hay một thần tướng cũng là tổn thất rất thảm trọng.  

“Bùng!” Đúng lúc này, lần nữa vang lên tiếng nổ như sấm kia, mặt đất chấn động dữ dội, vô số cát đá rung chuyển, dường như mặt nước sôi trào.  

Dường như đập vào trong đầu óc mọi người, chấn cho mọi người đều sắc mặt khó coi.  

Động đất lại tới nữa sao? Lại kinh động cấm chế ư?  

“Ầm!” Ngay sau đó lại vang lên tiếng nổ, giống y như trước, chỉ là lần này khoảng cách ngắn hơn một chút. Sau khi nghe tiếng nổ nặng nề như thế, mọi người đều suy đoán có phải hay không sẽ giống như trước, rất nhanh xuất hiện lần nổ thứ ba.  

“Ầm!” Quả nhiên, ngay sau đó lại là một tiếng nổ vang truyền khắp, chấn động mặt đất rung lên, tiếp sau đó lại liên tục không ngừng xuất hiện bốn lần nổ, lúc này mới khôi phục yên tĩnh.  

Trước là nổ ba lần, hiện tại là 7 lần nổ vang!  

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?  

Chu Hằng quét ánh mắt nhìn lướt qua, không khỏi ngẩng cao đầu lên.  

Trên bầu trời, tám sợi xiềng xích kia đang tản ra u quang nhàn nhạt, từng cái trận văn cũng sáng lên, giống như tám con cự long cùng phát sáng.  

Trước đó Băng Tâm Trúc cũng từng làm cho tám sợi xiềng xích nổi lên phản ứng, đó là vì lực lượng của nàng rất cường đại, ở tầng thứ Nhật Diệu Cảnh này dẫn động dao động của cấm chế. Mà lần này thì sao? Lần này phản ứng còn mạnh hơn xa trước đó!  

Ít nhất Băng Tâm Trúc cũng không có dẫn tới mặt đất chấn động!  

Những sợi xiềng xích này phóng ra hào quang còn đang tiếp tục rực sáng, từ lúc mới bắt đầu là u quang trở nên rực rỡ lên, rất nhanh liền dẫn tới chú ý của những người khác.  

– Các ngươi xem kìa!  

– Như thế nào xiềng xích lại phát sáng!  

– Có quan hệ với tiếng nổ kỳ lạ vừa rồi hay sao?  

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, đây chính là cấm chế của một vị cường giả Sáng Thế Đế bày ra, còn là chỗ vị cường giả này ngủ yên, sao có thể cho phép người dễ dàng đi vào quấy rầy chứ?  

Pháp phải truyền, nhưng tuyệt đối sẽ không truyền tùy tiện!  

“Ầm!” Đúng lúc này, lại thêm một tiếng nổ vang trầm trọng chấn động, mặt đất rung chuyển. “Keng keng…”, tám sợi xiềng xích cùng một lúc lay động, phát ra tiếng vang giòn tan, lại chấn cho vô số người đều khí huyết sôi trào, vô cùng khó chịu.  

“Ầm!” Lại vang tiếp một tiếng nổ, “ầm”, tiếp theo một tiếng, “ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”, lần này tiếng nổ vang không dứt, giống như tiếng tim đập, trực tiếp vang lên 13 tiếng nổ sau đó mới lắng xuống.  

Nhưng lúc này, yên tĩnh cũng không kéo dài bao lâu, vẻn vẹn chỉ chưa tới ba phút, lại lần nữa nổ vang, lần này vô cùng mãnh liệt.  

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…” như tiếng sấm, giống như tiếng trống trận, kéo dài suốt 21 lần.  

“Keng keng keng…” Tám sợi xiềng xích lay động biên độ lớn hơn nữa, mỗi một trận văn đều sáng ngời như những viên mặt trời nhỏ, dường như có thể làm mù mắt người nào nhìn vào.  

– Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?  

– Chẳng lẽ là chúng ta đã quấy rầy nơi an nghỉ của cường giả thượng cổ, nên muốn giết sạch chúng ta?  

Mọi người đều vô cùng kinh hãi, bình thường nói đến di tích cổ mọi người đều cảm thấy đó là cơ duyên trời ban, vắt óc tìm mưu nghĩ kế phải làm thế nào nhận được ưu đãi từ trong đó, cũng không nghĩ tới những người an nghỉ đó có nguyện ý đến chết còn bị quấy rầy không ngủ yên hay không?  

Nhưng thời gian là vũ khí lợi hại nhất. Bất kỳ cường giả nào trải qua trong năm tháng đều sẽ hóa thành mục nát, bởi vậy mặc cho ngươi khi còn sống là tồn tại cường đại đến mức nào, sau khi chết cũng khó thoát khỏi kết cục bị người đào mộ.  

Cấm chế có thể trường tồn, nhưng ý thức của võ giả lại sẽ mai một. Nếu nói cấm chế là dùng để bảo hộ di cốt Vũ Văn Kiếm, như vậy vốn không cho phép bọn họ đi vào, hoặc là trước tiên sẽ hủy diệt bọn họ, đâu có đợi đến bây giờ?  

Cho nên, trừ phi Vũ Văn Kiếm còn có lưu giữ lại ý thức, nếu không tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới phát sinh biến đổi cấm chế!  

Nhưng ít nhất đã trôi qua 300 vạn năm, ý thức dạng gì có thể giữ lại lâu như vậy?  

Vẻn vẹn chỉ 2 phút sau, lại vang lên tiếng nổ: “Ầm ầm ầm ầm ầm…”, lần này liên tục 36 tiếng!  

Mọi người đều lặng ngắt như tờ, ai cũng có thể đoán được sắp có đại sự phát sinh!  

Chưa tới một phút, tiếng nổ lại vang lên, liên tục 72 tiếng, sau đó ngưng chừng nửa phút, lại là 108 tiếng nổ liên tục.  

“Ầm! Ầm! Ầm…”  

Đến lúc này, tiếng nổ không dứt bên tai, tốc độ càng ngày càng nhanh!  

“Ầm! Ầm! Ầm…” Vô số người đều phun trào máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trên bầu trời, tiếng sợi xiềng xích lay động “keng keng…” hỗn loạn, động đất không ngừng, dường như có vật gì đáng sợ sắp chui ra từ dưới lòng đất.  

“Choang!” Trên một sợi xiềng xích trận văn sáng đến cực hạn, sau đó chợt vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ từ trên bầu trời rớt xuống.  

Nếu đổi lại là thời gian khác, người phía dưới thấy một màn như vậy khẳng định là vô cùng cao hứng: những thừ này đều là trân liệu cấp bậc Sáng Thế Cảnh đấy! Tùy tiện nhặt lấy một mảnh mang ra ngoài đều là vô giá!  

Nhưng bây giờ lại không ai có tâm tình như vậy!  

Ngay cả trân liệu cấp bậc Sáng Thế Cảnh đều phải vỡ nát, đây là lực lượng đáng sợ dường nào?  

“Choang!” Sợi xiềng xích thứ hai cũng đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng rơi xuống, trận văn rất nhanh liền ảm đạm không ánh sáng.  

“Choang! Choang! Choang…” Sợi thứ ba, sợi thứ tư, sợi thứ năm… từng sợi xiềng xích đứt đoạn, khắp nơi đều là kim loại rơi xuống phát ra tiếng vang giòn tan, giống như những hạt châu nhỏ rơi xuống mâm ngọc, tạo thành một vận luật kỳ diệu.  

Tám sợi xiềng xích toàn bộ vỡ nát, xa xa, vốn những mảnh vỡ Bảo khí đang tản ra hào quang kia đột nhiên giống như nổi điên bay vụt tới, nhưng còn chưa đến gần quan tài liền ầm ầm bị chấn vỡ… mọi người nhìn thấy đều đau lòng không thôi.  

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…” Trong không khí phát ra tiếng nổ khó hiểu, dường như có vật gì đó đang bể nát.  

– Cấm chế… cấm chế biến mất rồi!.  

– Không sai! Ta có thể sử dụng lực lượng của Nhật Diệu Đế rồi!  

– Chẳng lẽ, dị động vừa rồi chính là sinh mệnh của cấm chế đi tới cuối, là một lần hồi quang phản chiếu hay sao?  

Từng đạo khí tức mạnh mẽ lưu chuyển, từ khi đi vào nơi này, áp chế cảnh giới luôn luôn đặt ở trên đầu bọn họ bỗng nhiên biến mất, mọi người đều khôi phục thực lực vốn có!  

Ngay lúc này, một khí thế cực kỳ k hủng bố đến không cách nào hình dung, phát ra từ trong quan tài bị tám sợi xiềng xích cột lại kia!  

“Kẹt” một tiếng, miệng quan tài nứt ra một khe hở, rồi bỗng nhiên thò ra một bàn tay!