Sau khi lấy được minh bài Dược sư thất tinh, Chu Hằng liền dẫn Hồ Mị xuất phát lên đường, hắn không có thời gian đối phó những Thăng Hoa Vương kia – ngay cả hào môn Bắc Thìn Thành, Bắc Mão Thành cũng nghe tin mà đến, chính là vì chiêu mộ một vị Dược sư thất tinh!
Dựa vào thân phận Dược sư thất tinh, Chu Hằng một đường thông suốt, một tháng sau, hắn đi đến cửa vào Bắc Mão Thành, tiến thêm một bước sẽ là địa bàn Sáng Thế Cảnh.
Sáng Thế Cảnh, ngự trị trên chúng sinh, nhìn xuống toàn bộ Tiên giới, chân chính là vua Tiên giới!
Hồ Mị có chút căng thẳng, bởi vì lão tổ trong gia tộc cũng chỉ là Thăng Hoa Hoàng, ngay cả Bắc Mão Thành mà nàng còn chưa đến, huống gì là đi đến Dần Tiên Thành?
Chu Hằng lấy ra minh bài Dược sư thất tinh, hắn cùng Hồ Mị lập tức được cho qua.
Trùng hợp, là Chu Hằng vừa định trả phí đi qua cho trăm người, lập tức khởi động truyền tống trận, lúc này lại có một đám người hùng hổ chạy đến, bọn họ đều cưỡi yêu thú, rất là phong cách.
Dẫn đầu là một thanh niên áo gấm, tu vi Nhật Diệu Hoàng tuyệt đối không tính là cao trong đám người này, bởi vì trong đó có một vị Thăng Hoa Hoàng tọa trấn, nhưng những người này đều lấy người trẻ tuổi này làm chủ, như là người hầu.
Có lẽ là con cháu hào môn Sáng Thế Cảnh nào đó, bên cạnh có Thăng Hoa Hoàng bảo hộ cũng tiếp nhận được.
Làm Chu Hằng cảm thấy hứng thú là thú cưỡi của bọn họ, phần lớn đều là yêu thú cấp bậc Nhật Diệu Đế, chỉ có yêu thú của thanh niên kia là cấp bậc Thăng Hoa Vương, những yêu thú này chạy đi rất nhanh.
Trọng lực chỗ này quá lớn, ngay cả Chu Hằng chạy đường dài cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu như có một con yêu thú cưỡi thay cho tự chạy, vậy sẽ bớt tốn nhiều sức.
– Dương thiếu, hôm nay lại ra săn thú, khẳng định thu hoạch rất nhiều chứ? Thủ vệ canh giữ rõ ràng rất quên thuộc đám người này, cũng không cần bọn họ lấy ra thứ gì chứng minh thân phận liền thả cho bọn họ đi qua.
– Hắc hắc hắc! Lưu Thịnh, để cho bọn chúng xem thu hoạch hôm nay của bổn thiếu! Thanh niên áo gấm đắc ý nghênh ngang, quay đầu nói với người đằng sau.
Ào ào, người kia lập tức đảo pháp khí không gian,dốc ra mười mấy con yêu thú. Phần lớn là cấp bậc Nhật Diệu Đế, nhưng có một con là Thăng Hoa Vương.
– Oa, không hổ là Dương thiếu, mỗi lần đều có thể thu hoạch tràn đầy!
– Đủ thấy thực lực Dương thiếu tiến triển cực nhanh!
– Không thể không làm người ta khâm phục má
Đám thủ vệ nháo nhào hô to, cố ý nặn ra vẻ mặt khiếp sợ làm cho Chu Hằng sắp nghẹn ra nội thương. Nhưng thanh niên áo gấm lại tiếp nhận toàn bộ, vẻ mặt đắc ý, tràn đầy dáng vẻ công tử trác táng.
– Ánh mắt các ngươi không tệ, đó, mấy con yêu thú này đưa cho các ngươi! Lưu Thịnh, thưởng thêm cho bọn chúng một ít tiên thạch! Thanh niên áo gấm rải tiền như giấy.
Mỗi lần thanh niên áo gấm này ra ngoài săn bắn, đây là màn kịch nhất định phải diễn. Đối với đám thủ vệ này, chỉ là nịnh nọt mấy câu đã có được cả túi thu hoạch, bọn họ tự nhiên không ngại buồn nôn.
Bọn họ cũng chỉ là Nguyệt Minh Đế, đối với bọn họ thì yêu thú cấp bậc Nhật Diệu Đế quả thật là bảo vật giá trị nghiêng thành, huống chi còn được ban thưởng không ít tiên thạch, bọn họ ước gì thanh niên này đi ra mỗi ngày.
Về phần Nhật Diệu Hoàng làm sao giết được yêu thú Nhật Diệu Đế, Thăng Hoa Vương… cái này liên quan gì tới bọn họ!
Thanh niên áo gấm này xài tiền như nước, tự nhiên không thể chờ đủ người mới mở ra truyền tống trận, lập tức ném ra cả đống tiên thạch, mở ra truyền tống trận.
– Hả, lại còn có một tiểu nương tử xinh đẹp! Thanh niên áo gấm thấy được Hồ Mị, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Ánh mắt Chu Hằng phát lạnh, hắn ghét nhất là loại người đùa giỡn con gái.
– Thiếu gia, đừng làm bậy! Thăng Hoa Hoàng bên đối phương lập tức đặt tay lên vai thanh niên áo gấm, chuyện này quá rõ ràng, hai thanh niên này một người Nhật Diệu Đế, một người Nhật Diệu Vương, dựa vào thực lực bản thân bọn họ thì có tư cách tiến vào Bắc Dần Thành hay sao?
Như vậy, khẳng định bọn họ có bối cảnh Sáng Thế Cảnh!
Dương gia cũng chỉ là gia tộc Sáng Thế Vương, chạy đến Bắc Mão Thành có thể hoành hành ngang ngược, nhưng trở lại Bắc Dần Thành thì nhất định phải thành thành thật thật, làm theo quy củ, dù sao Dương gia cũng chỉ có thể xem như hào môn bậc trung ở Bắc Dần Thành, nào có tư cách hoành hành!
Nói không chừng đôi nam nữ thanh niên này có bối cảnh còn k hủng bố hơn Dương gia!
Hắn đi theo thanh niên áo gấm ra ngoài, đầu tiên là hộ tống, thứ hai là tránh cho vị thiếu niên này chọc phải họa.
Quả nhiên, vị thiếu gia nhà mình lại muốn gây chuyện!
Thanh niên áo gấm khẽ ho khan một tiếng, chỉnh lại mặt mũi, sắc mặt nghiêm lại.
Không nói, người đại gia tộc đi ra dù cho có trác táng đi nữa cũng khá là có dáng, hắn nghiêm mặt lại, cũng toát ra vài phần khí khái. Hắn chắp tay làm lễ với Hồ Mị, nói: – Tại hạ Dương Tiếu Hùng, xin hỏi phương danh tiểu thư?
Về phần Chu Hằng thì hắn hoàn toàn bỏ qua.
Hồ Mị còn không nhìn tới hắn, nếu đối phương khinh thường nam nhân của nàng, vậy nàng làm gì phải nể mặt người này?
– Lãnh diễm, ta thích! Dương Tiếu Hùng li3m môi. – Tiểu thư, làm gì cách người ngàn dặm như vậy, chúng ta kết giao bằng hữu được chứ?
– Cút sang một bên! Chu Hằng nhíu mày nói, nếu thật chọc giận hắn, “thả ra” Chu Vũ Hà là tiêu diệt toàn bộ!
– Tiểu tử, ngươi lại là cái thứ gì? Dương Tiếu Hùng đối mặt với Hồ Mị còn có thể bảo trì tao nhã, nhưng khi đối mặt với Chu Hằng liền lập tức lộ ra nguyên hình. Theo hắn nghĩ, hai người này lại không có cao thủ gì hộ giá, cùng lắm thì giết người diệt khẩu, sợ gì?
Ánh mắt Chu Hằng quét qua Thăng Hoa Hoàng kia, thản nhiên nói: – Nếu không quản lý được cái miệng của kẻ này, ta không ngại làm hắn vĩnh viễn câm miệng!
– Tiểu tử cuồng ngạo! Dương Tiếu Hùng trợn mắt.
– Câm miệng! Thăng Hoa Hoàng kia vội vàng kéo Dương Tiếu Hùng trở về, hắn gặp người vô số, có thể biết rõ đối phương thật sự nắm chắc hay là đe doạ cho có. Tiểu tử đối diện quả thật không ngại giết người, hơn nữa cũng có năng lực như vậy!
Vì cái gì?
Rõ ràng đối phương chỉ là một Nhật Diệu Đế, bên cạnh cũng chỉ là một Nhật Diệu Vương, vì sao lại làm hắn có một loại áp lực không nói rõ?
Thăng Hoa Hoàng kia không rõ, nhưng hắn biết trên đời này có rất nhiều chuyện hắn không thể hiểu, nhưng đối phương có thể tiến vào Bắc Dần Thành đã nói rõ nhiều chuyện, đắc tội người lung tung là hành vi của kẻ ngu.
– Các hạ, đã đắc tội, lão hủ thay thiếu chủ nhà ta xin lỗi!
Miệng của Dương Tiếu Hùng bị khóa, môi mở ra, hắn không phục mà, rõ ràng đối phương chỉ là một Nhật Diệu Đế, còn bên phía bọn họ có Thăng Hoa Hoàng, dựa vào cái gì làm bọn họ cúi đầu?
Ngay lúc này, truyền tống trận khởi động, bởi vì khoảng cách rất ngắn, chỉ rung lên một cái là bọn họ đã đến Bắc Dần Thành.
Chu Hằng phải đi chứng thực Dược sư bát tinh mới có thể đi lên Tiên Thành tầng cao hơn, bởi vậy hắn sau khi hắn được Chu Vũ Hà chỉ điểm, hắn dứt khoát đi thẳng tới Thái Âm Thành gần nhất.
Trùng hợp, là mục tiêu của đoàn người Dương Tiếu Hùng cũng là Thái Âm Thành.
– Đi theo bọn họ, bổn thiếu muốn xem rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì! Dương Tiếu Hùng cũng không ngu xuẩn như hắn biểu hiện ra, trên thực tế hắn tuyệt đối không ngu xuẩn, chỉ là hoành hành bá đạo lâu rồi, đã quen kiêu ngạo.
Lần này, Thăng Hoa Hoàng kia cũng không ngăn cản, thứ nhất bọn họ vốn cũng phải về Thái Âm Thành, thứ hai hắn cũng muốn biết thân phận của Chu Hằng. Nếu là tồn tại Dương gia không thể đắc tội, hắn nhất định phải thông báo cao tầng Dương gia bù đắp kịp lúc.
Một đường bình yên, Chu Hằng cũng biết đằng sau có người đi theo, hắn cũng không để ý, muốn theo thì cứ theo đi.
Đi tới Thái Âm Thành, Chu Hằng lấy ra minh bài Dược sư thất tinh, trực tiếp đi vào thành.
Hít! Dược sư thất tinh!
Tiên nhân nào không phải có ánh mắt sắc bén, hơn nữa minh bài Dược sư rất dễ phân biệt, sau khi kích hoạt sẽ tỏa ra hào quang – Chưa từng nghe có ai dám giả mạo Dược sư, điều tra ra chỉ có chết!
Dược sư thất tinh là tồn tại có thể nói chuyện ngang hàng với Sáng Thế Vương, huống chi Dược sư thất tinh này còn trẻ tuổi như thế, tiền đồ vô hạn mà!
– Ôi, mỹ nữ kia vô duyên với bổn thiếu rồi! Dương Tiếu Hùng thở dài không thôi, hắn nào có tư cách tranh giành nữ nhân với một vị Dược sư thất tinh, đổi thành ông nội của hắn thì còn được, nhưng ông nội của hắn sao lại làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Chiêu mộ còn không kịp nữa!
Không nói mấy người này khiếp sợ, Chu Hằng hỏi đường một chút, lập tức đi Hiệp hội Dược sư.
– Chứng thực Dược sư bát tinh? Một câu của Chu Hằng lập tức dẫn tới toàn bộ Hiệp hội Dược sư chấn động mạnh.
Cũng giống như võ giả, Dược sư cũng là hình kim tự tháp, càng đi lên trên thì càng ít người. Khắp Tiên giới, số Dược sư thập tinh cũng chỉ có đếm trên bàn tay, Dược sư cửu tinh cũng chỉ có khoảng 15 người.
Dược sư bát tinh thì nhiều hơn một chút, nhưng có ghi chép báo cáo cũng tuyệt không quá 50 người.
Cho nên Dược sư bát tinh mới có tôn xưng Địa Dược sư, Dược sư cửu tinh là Thiên, Dược sư thập tinh là Thánh!
— Thái Âm Thành đã có mấy vạn năm không Dược sư nào chứng thực thành công Dược sư bát tinh! Không nói cái khác, chỉ riêng nơi này cũng chỉ có Dược sư thất tinh tọa trấn, căn bản không tìm ra được Dược sư bát tinh!
Đương nhiên, Dược sư thất tinh phải giám định đan dược bát phẩm thì vẫn có thừa sức, cũng không cản trở bọn họ phát ra tư cách Dược sư bát tinh.
Tin tức về Chu Hằng những ngày qua đã truyền bá xôn xao, mấy tháng trước đầu tiên là chứng thực Dược sư ngũ tinh, không lâu sau lại chứng thực thành công Dược sư thất tinh, thủ pháp luyện đan “yêu nghiệt” đến nổi làm người ta vặn vẹo nhân sinh quan!
Mọi người thấy được Chu Hằng luyện đan đều nói Chu Hằng chính là Dược Tôn chuyển thế, bởi vậy biết được Chu Hằng muốn chứng thực Dược sư bát tinh, Hiệp hội Dược sư nơi này đương nhiên sôi trào!
Địa Dược sư, đối với toàn bộ Tiên giới cũng là nhân tài hiếm có quý giả!
Không nói quá, nhân số Địa Dược sư thậm chí còn ít hơn Sáng Thế Đế, cũng khó trách Hiệp hội Dược sư không thể không thận trọng như vậy. Trước tiên phải chuẩn bị ba ngày, cho mời rộng rãi Hiệp hội Dược sư tám đại chủ thành khác cùng đến dự lễ, cùng nhau chứng kiến một vị Địa Dược sư mới sinh ra!
Tin tức truyền ra, chẳng những tất cả Dược sư đều hưng phấn không thôi, ngay cả thế lực hào môn Bắc Dần Thành cũng bị kinh động, thậm chí lão tổ gia tộc cũng đi ra dự lễ.
Bởi vì một khi Chu Hằng thành công tiến vào Địa Dược sư, địa vị của hắn sẽ lập tức nhảy vọt đến mức sánh ngang Sáng Thế Đế!
Dược sư bậc cao quá ít, lại quá trọng yếu!
Mà trong đó tâm tình không yên nhất phải kể tới lão tổ Dương gia – cũng là ông nội của Dương Tiếu Hùng. Hắn đã biết từ đầu đến cuối toàn bộ chuyện này, thiếu chút nữa không nhịn được một chưởng đập chết đứa cháu bất hiếu này!
Nhưng ai bảo hắn chỉ có mỗi cháu trai này, giơ tay nửa ngày cũng không nỡ đánh xuống.
Nếu đã vậy, chỉ có thể cố gắng bù đắp!
Hắn chuẩn bị sẵn rất nhiều quà lễ, đợi cho Chu Hằng thành công trở thành Địa Dược sư, lập tức đến chúc mừng cùng chuộc tội.