Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 24



Sau ba ngày, cuối cũng Nhiếp Hi cũng tỉnh lại.

Đầu tiên Nhiếp Cảnh thấy lông mi hắn rung rung, trong bụng không nhịn nổi mà giật nảy, tiếp theo liền thấy đôi mắt hắn từ từ mở ra.

Nhãn thần vẫn mờ mịt giống như mang theo một lớp sương mù như cũ, nhưng ánh mắt có hơi tập trung lại một chút, lộ ra thần thái.

Trong lòng Nhiếp Cảnh kinh hoàng một trận.

Nhiếp Hi lần nữa thấy được thế giới này, người đầu tiên trong mắt hắn, là Nhiếp Cảnh, mà không phải bất cứ kẻ nào khác… Đây là ân huệ lão thiên ban cho hay sao?

Hai huynh đệ lẳng lặng đối diện nhau, ai cũng không chịu để đối phương đoán được ý nghĩ của mình, ai cũng không thể đoán được tâm tư của đối phương.

Nhiếp Hi chăm chú nhìn Nhiếp Cảnh một hồi, lẳng lặng cười: “Quả nhiên là ngươi, ca ca. Ta vốn hy vọng đã đoán sai.” Hắn cười một tiếng, khoé miệng liền có một vài tia máu, nhưng Nhiếp Hi bình tĩnh như thường, tiện tay lau sạch, ngồi dậy vận động gân cốt.

Nhiếp Cảnh nghe câu “vốn hy vọng đã đoán sai”, không nhịn được lại lung lay một chút, chậm rãi hỏi: “Ngươi vốn hy vọng thế sao? Đã đoán sai thì thế nào?”

Nhưng Nhiếp Hi chỉ cười cười, không trả lời, nhãn thần vẫn còn như hơi say mang theo một tầng hơi nước. Nhiếp Cảnh cảm thấy, cho dù hắn rất để tâm nhìn cái gì đó, cũng khiến người ta cảm thấy không yên lòng xa cách. Có lẽ mấy lần bị trúng kịch độc nghiêm trọng làm hư hại thị lực của hắn, tuy Nhiếp Hi đã khôi phục lại thị lực, sau này đều sẽ là ánh mắt như thế. Rất mờ mịt vô tình, khiến Nhiếp Cảnh không nhìn ra được tâm sự chân thật của hắn, điều này khiến Nhiếp Cảnh cảm thấy vô cùng đáng trách.

Nhiếp Hi chậm rãi xuống giường, có lẽ sau khi trúng độc cơ thể suy yếu, khi đặt chân xuống vẫn còn lảo đảo, Nhiếp Cảnh không chút nghĩ ngợi, đưa tay ra đỡ lấy hắn.

Nhiếp Hi bỗng nhiên cười: “Lần thứ ba.”

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, Nhiếp Hi là nói, đây là lần thứ ba mình giúp đỡ khi hắn sắp ngã xuống. Thì ra… chuyện gì hắn cũng đều nhớ rõ ràng mồn một. Cho nên, dĩ nhiên cũng không quên những chuyện kia ở trong cung. Nhiếp Hi sẽ dễ dàng tha thứ toàn bộ những việc kia sao? Bản thân Nhiếp Cảnh nghĩ đến cũng thấy không thể tin.

Thế nhưng, Nhiếp Hi lại mạo hiểm uống hết bình độc dược, nói với y rằng, chỉ cần bản thân còn sống, chính là nhân tuyển tốt nhất để phong làm tướng quân. Nhiếp Hi… rốt cuộc đang nghĩ gì?

Nhiếp Hi dường như nhìn thấu tâm sự của y, đột nhiên cười hỏi: “Nội dung trong hai phong thư kia, ngươi có tìm người chứng thật qua không?”

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, nhìn đệ đệ, không nói lời nào.

Nhiếp Hi cười tủm tỉm nói: “Đừng nói với ta… Ngươi tin bản dịch của ta. Sự kiện trọng đại, chúng ta lại là đối thủ không đội trời chung, ngươi làm sao yên tâm được. Hoàng huynh, ngươi có khả năng vừa đọc đã nhớ, cho dù không nhận biết được thứ gì, chỉ cần ngươi xem qua, cũng có thể vẽ ra y chang. Cho nên, ngươi nhất định sẽ nghĩ cách viết lại hai phong thư kia, bí mật tìm người xác minh qua, có phải không?”

Nhiếp Cảnh nhìn hắn hồi lâu, gượng cười một tiếng: “Đúng.”

Nhiếp Hi nhắm mắt lại, một lát nữa mỉm cười nói: “Ngươi quả nhiên không tin ta. Ca ca, ngươi không phải nói là phát cuồng phát điên với ta sao? Thì ra vẫn rất minh mẫn.”

Nhiếp Cảnh không thể giải thích, chỉ có thể nghiêng mặt qua một bên.

Trong lòng biết rõ, có lẽ tâm của Nhiếp Hi cách quá xa của y. Có lẽ y không muốn nói dối Nhiếp Hi nữa… Trước kia nhiều lần lừa gạt Nhiếp Hi, dùng nhiều mưu kế, thật là không muốn lại tiếp tục nữa. Bất kể Nhiếp Hi nghĩ như thế nào, y thà chuyện gì cũng không nói… Vậy thì bỏ đi.

Nhiếp Hi vẫn cười tủm tỉm nói: “Rất tốt, ta cũng không tin được lời của ngươi.”

Ngữ khí của hắn bình thản, tựa hồ chẳng hề để tâm. Nhưng Nhiếp Cảnh lại thầm ngờ vực rằng, hắn có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi một chút, lập tức thầm mắng mình quả thật điên rồi.

Nhiếp Hi cười nhạo đủ rồi, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc lại: “Ngươi đã chứng thật ta không dịch bậy… Quốc gia có đại loạn, ta không tính toán với ngươi, ngươi cũng ngừng chơi trò gian trà với ta đi. Chuyện gì đi nữa, đánh đuổi cường địch đã rồi nói sau.”

Nhiếp Cảnh suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: “Nếu Nhị đệ thật sự có lòng này, ta dĩ nhiên cầu còn không được.”

Hai người đang nói với nhau, thằng bé ở gian ngoài tiến vào nói: “Hai vị công tử, trang chủ nhà ta đã trở lại, muốn mời hai vị qua nói chuyện.”

Vào lúc thời buổi loạn lạc, Nhiếp Cảnh đang muốn gặp mặt vị Đỗ Kiến Vũ lỗi lạc oai danh này, y cũng thấy khó hiểu, Đỗ Kiến Vũ làm sao biết chuyện Chu thái phó ngấm ngầm cấu kết với Hải Thất Lan, còn có thể kịp thời chặn đường người đưa tin, sau đó che đậy chu đáo lại càng thêm khó.

Y nghi ngờ Nhiếp Hi cũng đang định kết giao với người này, lặng lẽ nhìn lướt qua, lại thấy khuôn mặt của Nhiếp Hi vẫn luôn lãnh đạm ôn hoà, không nhìn ra được một chút tâm sự nào. Nhiếp Cảnh không nhịn được mà thở dài trong lòng, trước kia tuy Nhiếp Hi bị quần thần gọi là khiêm khiêm nguỵ quân tử, tình cảm đối với những người mà bản thân để tâm như người nhà và người tình luôn luôn chân thật. Nhưng Nhiếp Hi của bây giờ, thật sự lãnh đạm khiến người khác không đoán chắc được.

Nhiếp Hi si tình chí tình kia, chỉ sợ đã bị y và Lâm Nguyên cùng nhau giết chết, lưu lại một nam tử lạnh lùng kiên định giống kim thạch. Nhiếp Cảnh không muốn thấy một Nhiếp Hi như vậy, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Huống gì, loạn trong giặc ngoài, đại địch trước mắt, thật sự không phải là thời gian phong hoa tuyết nguyệt…

Nhiếp Cảnh lắc đầu, thu hồi lại tâm sự bừa bộn.

Hai người theo tiểu đồng kia cùng nhau đến đại sảnh, thấy hai nam tử xa lạ đang trò chuyện với Liễu Tiêu.

Một người trong đó toàn thân hắc bào, thân hình cao lớn rắn rỏi, mặt mày anh hoa, nhưng mà có loại cảm giác nghiêm nghị lãnh khốc, nhìn ra được cá tính vô cùng cường ngạnh tàn nhẫn. Nhiếp Cảnh vừa nhìn thấy, đoán được người này chính là Đỗ Kiến Vũ.

Người kia tướng mạo thật đặc biệt, khuôn mặt gã thanh tú đẹp đẽ như ánh trăng mênh mông, nhưng mắt là một loại màu hoàng kim như mắt hổ, tủm tỉm cười nhìn hai huynh đệ tiến vào, ánh mắt luân phiên chuyển qua chuyển về trên thân hai người.

Ánh mắt của gã quét đến, Nhiếp Cảnh cảm thấy sức sống giống bị một cái đao nhỏ hung hăn đâm vào một cái, đột nhiên có một ảo giác, ngồi đối diện là một mãnh hổ chuẩn bị cắn người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể cuồng bạo nổi loạn.

Sát khí thật nặng và ngang ngược —— nam nhân tựa như mãnh hổ này, toàn thân bốc mùi máu tanh nồng nặc. Không biết đã có bao nhiêu vong hồn chết dưới tay, mới có thể tạo nên khí thế kinh người như thế?

Nhiếp Cảnh nghĩ Nhiếp Hi mới tỉnh lại không lâu, chỉ sợ không đỡ được người này, bình tĩnh thản nhiên đi tới phía trước Nhiếp Hi, vô tình hay cố ý dùng thân thể cản trở một chút.

Nhiếp Hi nhìn thấy ở trong mắt, con mắt khẽ híp một cái, nhưng không lên tiếng. Trái lại chậm rãi cúi đầu xuống, dáng vẻ thật sự mệt mỏi.

Nam tử áo đen kia thấy hai người đi vào, chắp tai lại chậm rãi nói: “Là Ngô vương và Cận tiên sinh sao? Tại hạ Đỗ Kiến Vũ.” Thanh âm và con người của gã như nhau, có loại khí thế cường ngạnh tàn khốc như kim thiết.

Nhiếp Hi khẽ mỉm cười: “Chính là hai người chúng ta.”

Đỗ Kiến Vũ chăm chú nhìn Nhiếp Hi một hồi, bỗng nhiên cười một tiếng: “Nghe tiếng Ngô vương là anh hùng thiên hạ đã lâu, vì sao lại ủ rũ không phấn chấn như vậy?”

Nhiếp Hi lo lắng nói: “Chẳng lẽ trang chủ có cảm giác *lương thần* (bề tôi tốt) không gặp được *danh chủ* (chủ nhân), ngọc sáng vứt chỗ tối sao?”

Lời vô lễ này chính là đánh vào tim, Liễu Tiêu nghe được sợ hết hồn, hắn biết Đỗ Kiến Vũ nghiêm khắc, chỉ cần nói cái này nhất định sẽ phát cáu, không ngờ Đỗ Kiến Vũ chỉ lạnh lùng cười cười: “Không đâu. Danh chủ đang ở đây, ta muốn làm lương thần, bây giờ chính là lúc đó.”

Nhiếp Hi nghe ra được hàm ý khác trong lời nói của gã, ánh mắt đông cứng lại, thâm trầm nói: “Trang chủ muốn làm lương thần gì chứ?”

Đỗ Kiến Vũ lại bình tĩnh như không, thân người cao lớn ngạo nghễ hướng về phía Nhiếp Cảnh lạy một cái: “Thảo dân Đỗ Kiến Vũ, tham kiến hoàng đế bệ hạ.” —— Quả nhiên gã liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của Nhiếp Cảnh!

Lời vừa nói ra, không chỉ Nhiếp Hi hơi biến sắc mặt, ngay cả đôi mắt dài như hổ của nam tử tuấn mỹ kia cũng nhất thời nghiêm nghị, ánh mắt sắc nhọn lại đục khoét bắn qua. Liễu Tiêu càng bị doạ sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Việc đã đến nước này, nếu Nhiếp Cảnh che giấu nữa sẽ chỉ tỏ ra không có phong thái của quân vương, liền thản nhiên cười cười: “Đỗ trang chủ thật tinh mắt. Không biết làm sao trang chủ nhận ra? Quả nhân ngu dốt, không hiểu được.”

Đỗ Kiến Vũ ung dung nói: “Nếu ta nói bệ hạ là thiên tử có khí chất vương giả, người khác vừa nhìn đã thần phục, đó là nói nịnh hót. Bệ hạ vô cùng anh minh, hiển nhiên không tin.”

Nhiếp Cảnh cười cười: “Vậy không nịnh hót chứ?”

Đỗ Kiến Vũ thản nhiên nói: “Cận Như Thiết, Cận… đó là cùng âm với tên huý của bệ hạ, Như Thiết thì… trước khi thường nghe sư đệ nói, bệ hạ yêu mai đến điên cuồng, bình phong ở phòng chính có câu ‘Mai ý như thiết’*, Ngô vương còn có thơ khen phong cốt bệ hạ như mai. Thần thái dáng vẻ phong thái như vậy, trong thiên hạ, ngoại trừ bệ hạ còn có người nào nữa.”

(*Mai ý như thiết (梅意如铁): ý chí hoa mai kiên cường như sắt)

Nhiếp Cảnh nghe vậy, trong lòng mơ hồ đau nhói một trận.

Bệ hạ yêu mai đến điên cuồng… Ngô vương còn có thơ khen phong cốt bệ hạ như mai… Thì ra nhiều người như vậy biết đến chút si tâm nực cười của y, thì ra y đã sớm là trò hề của thiên hạ!

Y cắn chặt răng, nhịn xuống một trận cảm giác nhục nhã. Khoé mắt quét qua Nhiếp Hi, lại thấy sắc mặt trắng như tuyết của hắn, không biết đang suy nghĩ gì. Tên gọi Cận Như Thiết này, thoáng cái đã bị một người xa lạ vạch trần chủ ý, có lẽ Nhiếp Hi và y đều lúng túng khó xử đi.

Nhiếp Cảnh khẽ cắn môi, nhàn nhạt nói: “Hoá ra lời không nịnh hót của Đỗ tiên sinh còn dễ nghe hơn so với lời nịnh hót.”

“Mỗi người mỗi khác.” Đỗ Kiến Vũ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm cường ngạnh tàn nhẫn như thể, nhưng lời nói rõ ràng thật sự mang theo sự ca tụng và thân thiết.

Không cần gã giải thích gì nhiều, Nhiếp Cảnh cũng nhìn thấy Đỗ Kiến Vũ không tiếc nhún mình nịnh bợ, nói trắng ra là rõ ràng muốn tiến thân. Cái này có thể coi là hợp tác ăn ý, minh chủ gặp được danh sĩ, như thế phải nên vô cùng vui vẻ mới đúng. Cũng không  biết vì sao, trong lòng Nhiếp Cảnh có một chút bất an.

Nhiếp Hi dường như nhìn ra sự lo ngại của y, lẳng lặng nhìn y, trong mắt ôn hoà điềm tĩnh, ung dung thản nhiên đứng gần lại một chút. Đây rõ ràng là dáng vẻ cố chống đỡ, khiến Nhiếp Cảnh hơi bất ngờ.