Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 46



Trương Khoa phụng chỉ ba chân bốn cẳng chạy tới, biết rõ Nhiếp Cảnh muốn hỏi chuyện gì, cúi đầu không dám nhìn hoàng đế.

Nhiếp Cảnh quát lên: “Binh mã Tây Bắc có tin tức gì mới?”

Trương Khoa do dự một hồi, lắc đầu nói: “Không có.” Suy nghĩ hồi lâu lại bổ sung một câu: “Nghe nói gian tế của chúng ta ở Hải Hãn Quốc bị Hải Thất Lan phát hiện được. Gian tế kia vốn tòng quân, bình thường vẫn truyền tin tức cho Ngô vương, giúp đỡ đánh thắng vài trận. Đáng tiếc bây giờ đã bị bắt.” Nói xong thập phần tiếc hận.

Nhiếp Cảnh vừa nghe được, tay run lên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ.

Trước khi gian tế kia bị bắt, Nhiếp Hi vẫn luôn vô cùng tín nhiệm và coi trọng tin tức về kênh ngòi, chuyện gã thất thủ, tạm thời Nhiếp Hi chưa hẳn đã biết. Hải Thất Lan có thể thừa cơ truyền tin tức giả cho Nhiếp Hi hay không? Nên biết rằng quân tình như lửa, một khi tình báo sai lệch, đối mặt lại là phò mã Hải Thất Lan hung mãnh như hổ, xảo quyệt như hồ, chỉ sợ bất cứ lúc nào Nhiếp Hi cũng có thể gặp phải tình thế không lối thoát!

Trước mắt y biến thành màu đen một trận, khó khăn lắm mới từ từ hồi phục, hàm răng nghiến lại kêu ken két, gắng gượng trấn định lại tâm trạng, một lát sau hỏi: “Ngô vương biết chưa?”

Trương Khoa đáp: “Cựu thần mới nhận được tin tức, nhưng phía Ngô vương vẫn không có gởi thư, cũng không biết hắn đã biết chuyện này hay chưa. Cựu thần sợ rằng có biến, vừa phái người trong đêm đi Thanh Hải thông báo cho Ngô vương.”

Tâm trạng Nhiếp Cảnh hơi bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc, hạ lệnh: “Ngươi kiểm kê xem trong triều có bao nhiêu binh có thể dùng, tối thiểu chuẩn bị mười vạn nhân mã, lúc cần thiết, chúng ta chuẩn bị để tăng thêm binh ở Tây Bắc bất cứ lúc nào! Chủ soái…” Y vốn muốn nói ngự giá thân chinh, suy nghĩ lại thấy thế cục trong triều không ổn định, mình thân là quốc quân, không nên vì tư tình mà không quan tâm đến những đạo lý cơ bản, nhưng đại tướng trong triều, hoặc là sức lực chiến đấu không phải là đối thủ của Hải Thất Lan, hoặc là có dã tâm như Nhiếp Huyễn, tạm thời cũng không chọn ra được người thích hợp, vì thế do dự không quyết định được.

Trương Khoa nghe ra ngụ ý không ổn, giọng run run nói: “Ý của bệ hạ là, Ngô vương…” Trong lòng hiểu rõ, nếu gian tế kia một lần cuối cùng truyền ra tin tức giả, không khéo Ngô vương không thể kịp thời biết chuyện gã bị bắt… e rằng…

Lòng Nhiếp Cảnh như đao cắt, đau đớn nứt toác một trận, thấp giọng nói: “Gian tế kia ngày trước lập quá nhiều công lao, ảnh hưởng rất lớn, một khi thất thủ… chỉ sợ Ngô vương khó thoát hiểm nguy.” Y bình tĩnh nói ra những lời này, chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc đờ đẫn, trong thoáng chốc vũ trụ cũng trở nên hoảng loạn.

Trương Khoa kinh hãi, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, vậy… đại quân thứ hai của triều ta, có lẽ phải nhanh sắp xếp!”

Nhiếp Cảnh biết rõ mình có hoảng loạn cũng không có ích gì, còn biết đã vô ích lại khiến quần thần dao động, hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải phục hồi tinh thần lại. Y chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở trong phòng, trong lòng tính toán có thể làm gì, một lát sau nói: “Mời tướng quân Đỗ Kiến Phi phòng thủ Phong Thuỷ trong đêm vào triều.” Nghĩ thầm, nói không chừng buộc lòng phải ngự giá thân chinh, Đỗ Kiến Phi này thật là đầy tài mưu lược, làm quân tiên phong nhất định rất phù hợp. Chỉ sợ mình lãnh quân ra ngoài, trong triều không có người, hạng người như Nhiếp Huyễn thừa cơ tác oai tác quái. Suy nghĩ một lúc, quyết định tăng cường theo dõi Nhiếp Huyễn, yêu cầu mật thám ở phủ Anh vương, một khi phát hiện được Nhiếp Huyễn có lòng gì bất trắc, giết chết ngay tại chỗ.

Suy nghĩ đằng đằng sát khí như thế, lại vô cùng bình tĩnh. Y bỗng nhiên chợt phát giác được, nếu như mất đi Nhiếp Hi, e rằng y cũng chỉ là một thanh lợi kiếm không hề có sức sống, ngay cả là Thiên Tử Kiếm, ‘thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa kỷ, khuông chư hầu, phục thiên hạ’*, nhưng mất đi một chút ôn tồn trong lòng, từ nay về sau kiếm khí chỉ hướng tới nơi hoang vu nghìn dặm xa xôi.

(*Thượng quyết phù vân, hạ tuyệt địa kỷ, khuông chư hầu, phục thiên hạ (上决浮云, 下绝地纪, 匡诸侯, 服天下): Một câu trong chương Thuyết Kiếm của Nam Hoa kinh. Có thể hiểu nôm na: Kiếm thiên tử trên có thể điều khiển mây, dưới có thể duy trì kỷ luật, chấn chỉnh chư hầu, thuần phục thiên hạ)

Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh chiều tà mùa đông chiếu lên tuyết trắng, ánh mặt trời màu vàng đỏ phủ lên khắp vạn vật một tầng đỏ tươi, giống như báo trước sát khí tiềm ẩn.

Trương Khoa đã sớm đi xuống, gấp gáp điều động binh tướng. Nhiếp Cảnh lẻ loi ở trong tuyết, bản thân ngây ngẩn, ngưng mắt nhìn mây màu đỏ bạc, trong lòng lẳng lặng suy nghĩ, không biết rốt cuộc Nhiếp Hi thế nào rồi…



Kỵ binh đang phi nước đại, tiền tuyến của đội quân Hải Thất Lan chợt đồng loạt đứng yên! Hầu như cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng pháo vang lên, tiền tuyến ở núi Nhật Nguyệt vẫn luôn im ắng bất thình lình ào ào ra một đội nhân mã vạm vỡ, chi chít chặn lại phía miệng núi. Thoáng chốc liền chặn trước sau, tạo thành thế vây kín đội quân của Nhiếp Hi.

Nhiếp Hi cả kinh, bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Hải Thất Lan cố ý để lộ tin tức hành quân, cố tình dụ mình dẫn quân chặn đường, kỳ thất gã đã đoán được Nhiếp Hi sẽ chặn đường ở núi Nhật Nguyệt, Hải Thất Lan cũng đã sớm đến vùng núi Nhật Nguyệt mai phục. Hải Thất Lan vẫn lo rằng đội quân đi trước kia không phải là đối thủ của Nhiếp Hi, luôn muốn bọn họ đợi đến khi đại đội nhân mã tới, hai đội cùng tấn công, ắt là muốn nhanh chóng tiêu diệt Nhiếp Hi

Nhiếp Hi nhận được tin tức về quân của Hải Thất Lan, vì muốn linh hoạt nhanh nhẹn, chỉ dẫn theo mấy ngàn kỵ binh áo giáp nhẹ bố trí mai phục, nhìn qua đội quân của Hải Thất Lan cả thảy không dưới một vạn người, xu thế của ngày hôm nay, thật sự là lành ít dữ nhiều!

Dù sao hắn cũng là tướng tài hạng nhất, tuy rằng biết đã trúng kế, gặp nguy không loạn, giơ đao lên quát: “Mọi người đừng sợ, tiếp tục mạnh mẽ xông lên giết, giết Hải Thất Lan, tự nhiên sẽ giải vòng vây!” Mọi người kính trọng hắn như thần, thanh âm đáp lại vang lên, như núi lỡ, đồng loạt tiếp tục vọt tới trước, trận thế ngay ngắn như một, lưỡi đao như tuyết, kỵ binh liên tục xông về phía trước, cùng nhau điên cuồng xé gió nhắm về phía Hải Thất Lan.

Hải Thất Lan thấy vậy, cười một tiếng thâm trầm, đột nhiên dùng tay ra hiệu, Hải kỵ binh cũng lao nhao dẫn ngựa tránh ra một bên, nhất thời chừa ra một mảng đất trống rất rộng, hiện ra vài đại bác đen ngòm.

Chợt nghe một tiếng ầm ầm vang lên thật lớn, đại pháo nổ, thủ hạ dẫn đầu kỵ binh của Nhiếp Hi xông lên về phía trước ngay tức khắc bị nổ tung, máu thịt văng tung toé! Chúng tướng kinh hãi, nhưng mà vẫn phi nhanh lao xuống núi, không thể cưỡng lại được quán tính, tuấn mã không tự chủ được mà ra sức vọt tới trước!

Nhiếp Hi chấn động, trước nay chỉ có thời Tống, trung thổ mới lần đầu tiên sử dụng súng thần công, chỉ vì khó kiểm soát, ít được sử dụng. Không ngờ Hải Thất Lan cũng biết dùng súng thần công, chỉ sợ gã đã sớm vô cùng chú ý tới Trung Nguyên, tốn không ít tâm tư thu thập địa lý non sông, con người và vũ khí. Từ trước đến nay Nhiếp Hi tung hoành ngang dọc không có địch thủ, khó tránh có chút xem nhẹ đối thủ này, hôm nay lại lâm vào bước đường cùng.

Ầm! Đại pháo lại nổ vang một lần nữa, đến mức mưa máu sôi trào. Tuấn mã ở phía sau kinh hãi, càng chạy loạn xông bừa tới, kỵ binh không điều khiển được, va chạm nhau, đội hình nhất thời bắt đầu mất trật tự!

Nhiếp Hi lạnh người một trận, chẳng lẽ, mấy nghìn nhân mã sẽ cùng mình chết ở chỗ này?

Trong nguy ngập, hắn chợt hét lớn một tiếng: “Trốn dưới bụng ngựa! Cùng ta xông lên!” Đầu tiên trượt xuống lưng ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, hung hắn đâm một cái, tuấn mã rên rĩ nhằm về phía quân thù. Chúng tướng ngẩn ra, ngay tức khắc bắt chước làm theo. Cần biết rằng tuy Hải Thất Lan có súng đạn, mỗi lần thay đổi đạn phải mất một hồi, chỉ cần kỵ binh trốn ở dưới bụng ngựa, một nhóm người luôn có thể tránh được đại bác công kích, xông vào trận địa của quân địch. Bị đoàn kỵ binh nhờ vào lực quán tính từ trên cao chạy xuống giết chóc, cho dù Hải Thất Lan không chết, cũng sẽ không sống dễ chịu.

Ba trăm bước… hai trăm bước…

Đại bác lại nổ vang một lần nữa, mảnh vụn bay tứ phía, Nhiếp Hi chợt thấy nửa thân ngựa bị nổ tung lên không trung, trên đùi tê rần, đoán là bị mảnh vụn bắn trúng, bị thương ở đâu đó. Thân thể hắn lập tức bay như cưỡi mây đạp gió, cố gắng di chuyển trong không trung, khống chế thân hình, vừa vặn thấy bên dưới có một con ngựa mất người cưỡi, vọt người tới tung lên lưng ngựa, ngay sau đó điều khiển ngựa như cá bơi, tiếp tục giục ngựa xông về phía trước!

Hắn phi ngựa như điện, không người nào có thể đuổi theo vó ngựa của hắn, Hải kỵ binh thấy công phu kỳ diệu thế này, cũng đều ngạc nhiên không thôi, Hải Thất Lan chợt cao giọng hét lên một tiếng: “Khá lắm Nhiếp Hi! Ngươi thật có thể xông ra, ta liền đánh một trận công bằng với ngươi!” Lời là nói như vậy, hung hăng vung tay lên, đại bác lại vang lên!

Lúc này, Nhiếp Hi điều khiển ngựa như thần, cư nhiên vừa vặn tránh thoát!

Một trăm bước… năm mươi bước… hai mươi bước…

Đại bác lại nổ ầm lần nữa! Mảnh vụn ở phía sau Nhiếp Hi nổ tung, sau lưng hắn đau xót, có lẽ bị một hòn đá bay lên đánh trúng, tuấn mã hí một tiếng kinh hoàng, rầm rầm ngã xuống.

Trước mắt Nhiếp Hi bỗng chốc tối đen, biết bị thương không nhẹ, có thể cũng vẫn lao đi rất nhanh, chớp mắt đã tới giữa đoàn Hải quân. Bọn chúng thất kinh, rối rít hô: “Bảo hộ phò mã!” Cùng nhau xúm lại phía Hải Thất Lan! Vó ngựa của Nhiếp Hi dồn dập đạp nhanh như ý muốn, tựa cơn thịnh nộ của sấm sét, quơ đao lên, móng ngựa của một con chiến mã bị chém bay, nhao nhao thảm thiết hí lên ngã xuống đất. Chúng kỵ binh hoảng hốt, giơ đao lên vội vã đâm tới, nhưng vô luận thế nào cũng không với tới hắn. Nhiếp Hi thừa cơ bắt một người, hung hăng ném về phía đại bác kia, đại bác kia mới bắn ra mấy lần, vốn còn nóng hổi, người nọ kêu gào thê thảm, mất mạng ngay tức khắc, da thịt nóng đến nứt ra, mùi khét tản ra bốn phía. Đại pháo bị đụng phải cũng lật nhào, thuốc nổ đổ ra đầy đất.

Mấy vài tên kỵ binh gần đó thấy hắn muốn phá hư đại bác, vội vàng vây lại. Nhiếp Hi cười lạnh một tiếng, ra sức quơ đao, chém bay một người chặn ngang, mưa máu bắn tung toé, nhưng mắt hắn vẫn không nháy một cái, tiện tay chụp lấy, còn cứng rắn nhét nửa đoạn thân thể người nọ vào khẩu đại bác. Một âm thanh trầm đục vang lên, thêm một đại bác nữa bị hư.

Mặc dù Hải kỵ binh cũng rất tàn bạo hung hãn, nhưng chưa từng thấy quá một người tàn nhẫn như vậy, trong lúc nhất thời sợ đến hơi run rẩy, có người bị Nhiếp Hi xông tới trước mặt, sợ hết hồn, khuôn mặt xanh mét, dù vô cùng can đảm, vẫn té ngựa bỏ mạng.

Đại bác của Hải quân liên tục bị tổn thất, tinh thần của quân Nhiếp Hi liền phấn chấn lên, dồn dập áp sát Hải đại quân! Nhờ lực quán tính từ chỗ trên cao xuống, hơn trăm người liên tiếp bị đá bay. Dù sao đại quân của Hải Thất cũng có kinh nghiệm chiến đấu, vô cùng chỉnh tề, sau một phen người ngã ngựa đổ, hai bên rơi vào một trận hỗn chiến.

Nhiếp Hi đoạt một con tuấn mã, tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, hắn chỉ cảm thấy trên đùi đau đến tê liệt, phía sau ướt nhẹp, cũng không biết rốt cuộc thương tích nặng thế nào. Gió lớn thổi qua, hắn hiện có hơi hốt hoảng, không biết sao, chợt nhớ tới lời nói với Nhiếp Cảnh hôm trước khi đi.

Báo quân Hoàng Kim đài thượng ý, đề huề Ngọc Long vi quân tử*.

(*Dịch nghĩa: “Trước thềm vàng trung với đức vua, cầm rồng ngọc vì Người quyết tử”

Lẽ nào, lời ấy thật sự ứng nghiệm?

Thôi thôi thôi! Mặc dù khó tránh cái chết, cũng phải vì Nhiếp Cảnh diệt tai hoạ Hải Thất Lan.

Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, chỉnh đốn tinh thần lại, giơ đao quát lên: “Hải Thất Lan! Hôm nay nhất định sẽ giết ngươi!”

Ánh mắt hung dữ như mãnh hổ của Hải Thất Lan đột nhiên nóng rực lên, thâm trầm cười cười: “Cũng tốt! Đang muốn thích giáo!”



Nhiếp Cảnh dẫn đầu đại quân, phong trần mệt mỏi, một mạch đuổi theo binh mã ở hướng tây bắc. Dọc đường đều không nhận được tin tức của thám mã* trong quân Nhiếp Hi truyền tới, cảm giác điềm xấu trong lòng Nhiếp Cảnh càng tăng lên. Dẫu sao gì y cũng từng là một đại tướng chinh chiến sa trường lão luyện, mặc dù trong lòng sốt ruột, hỉ nộ không hiện ra ngoài mặt. Chúng tướng sĩ cũng không cảm thấy được lục phủ ngũ tạng của hoàng đế đã sớm như lửa đốt. Trái lại có người lén lút thảo luận, tình hình của đại quân tây chinh còn chưa biết, nhưng bệ hạ vẫn trấn định lãnh tĩnh như thường, mặc dù là tài đế vương trời sinh, vẫn hơi lạnh lùng.

(*Thám mã (探马): trinh sát kỵ binh)

Đến ranh giới của Cam Túc, lại hành quân một ngày, cuối cùng thám mã hằng trông mong đã tới. Nhiếp Cảnh truyền hắn vào trướng gặp, tâm trạng không khỏi nặng trĩu. Trang phục của binh sĩ này vô cùng tả tơi, một thân vừa có vết máu vừa có vết bùn, trên người vẫn còn mấy chỗ bị thương, binh sĩ như thế, có thể tưởng được chủ tướng…

Tay y không nhịn được run rẩy kịch liệt. Sau một hồi, chậm rãi nói: “Ngô vương dẫn quân giao chiến với Hải Thất Lan, bây giờ như thế nào rồi?”

Binh sĩ kia chần chừ lưỡng lự, có vẻ không dám nói. Trong lòng Nhiếp Cảnh sớm đã cảm thấy không ổn, thấy thế càng sáng tỏ, dù sao đi nữa cũng là đau xót, không bằng sớm biết rõ, vì vậy nghiến răng hỏi: “Vì sao không nói?”

Binh sĩ kia lại càng hoảng sợ, quỳ phịch một tiếng, run giọng nói: “Mật thám của chúng ta tra ra được, tin tình báo cho Ngô vương là giả, trái lại làm hại Ngô vương rơi vào mai phục của Hải Thất Lan…”

Trong lòng Nhiếp Cảnh vốn đã dự đoán được điều này, cũng không bất ngờ lắm, thấy hắn lại không dám nói, trong bụng nôn nóng, trầm giọng nói: “Nói hết! Chớ dông dài!”

Binh sĩ thấy sắc mắt y tái xanh, vô cùng sợ hãi, suy nghĩ một chút, cố gặng lựa đúng lời nói: “Sau đó Ngô vương đưa người đột phá vòng vậy, dĩ nhiên chuyển bại thành thắng, truy kích ba trăm dặm, vẫn chém bị thương một chân của Hải Thất Lan. Hải Thất Lan liền rút quân… Gân chân của gã bị đứt, có lẽ không còn có thể cưỡi ngựa, về sau cũng không thể thân chinh phía đông. Đại quân của chúng ta đã đánh lùi được Hải Hãi Quốc.”

Nhiếp Cảnh vốn vui mừng, lập tức phát hiện có gì không đúng, từ đầu đến cuối binh sĩ này không đề cập tới Nhiếp Hi, lẽ nào…

Binh sĩ thấy vẻ mặt y khó coi, biết Nhiếp Cảnh vô cùng không vừa lòng, kiên trì nói tiếp: “Sau khi Ngô vương chiến thắng, đóng quân ở Tây Ninh… Bởi vì thương thế trầm trọng, dược vật trong quân không đủ, lại có tướng lĩnh ở dưới trướng bị Hải Thất Lan xúi giục làm phản… Ngô vương vì xử lý kẻ phản bội, thương thế lại càng nặng thêm, cho nên…”

Hai tay Nhiếp Cảnh bất giác nắm chặt lại thành quyền, quát lên: “Rốt cuộc hắn ra sao rồi?”

Binh sĩ kia bị doạ sợ liên tục dập đầu, run giọng nói: “Cơm nước không ăn được, bây giờ là phó tướng Lý Phong Kỳ dẫn quân!”

Hắn thấy Nhiếp Cảnh kinh ngạc, cũng không nhìn ra được hỉ nộ, run rẩy gắng gượng bổ sung: “Vì tránh để lòng quân tan rã, Lý tướng quân vẫn không dám truyền tin tức ra. Tiểu nhân là phụng nghiêm lệnh của Lý tướng quân, nhất thiết phải vào kinh gặp được hoàng thượng mới có thể nói. May mà hoàng thượng đã thân chinh tới đây…”

Nhiếp Cảnh lặng lẽ nghe, chỉ cảm thấy âm thanh ở bên tai mơ mơ hồ hồ, miệng binh sĩ kia mở ra khép lại, cần phải cố gắng lắm mới có thể nghe được đang nói chuyện gì. Trong lòng y có chút phản ứng không kịp, gắng sức suy nghĩ thật lâu, từ từ hiểu ra, binh sĩ kia là đang nói Nhiếp Hi… Nhiếp Hi sẽ chết.

Xuất thần hồi lâu, trong lòng giống như có một tảng đá lớn chặn lại, nặng trịch đủ để nghiền nát mọi thứ. Cuối cùng, Nhiếp Cảnh khó khăn chuyển động cần cổ cứng ngắc, ngẩng đầu lên: “Đã biết, ngươi cực khổ rồi, đi xuống trước. Đợi nhận chiếu phong thưởng.”

Chúng tướng thấy sắc mặt của hoàng đế tái nhợt đến xanh mét, trong lòng lo lắng một trận.

Trái lại tướng tiên phong Đỗ Kiến Phi đánh bạo tiến lên, chắp tay thấp giọng nói: “Bệ hạ, nếu không thì vi thần mang theo quân y và chế dược thượng phẩm đi trước, chạy tới Tây Ninh ngay trong đêm.”

Nhiếp Cảnh mới tỉnh lại từ trong mộng, lắc lắc đầu: “Trẫm dẫn người đi trước. Đỗ Kiến Phi, ngươi ở lại chỉ huy đại quân.”

Đỗ Kiến Phi hoảng sợ nói: “Thân thể bệ hạ nghìn vàng, không nên dấn thân vào chỗ nguy hiểm…”

Nhiếp Cảnh chua chát cười một tiếng, khẽ nói: “Nếu như Nhị đệ chết… trẫm…” Y hung hăng cắn chặt răng, không nói gì nữa, phất tay ra hiệu mọi người lui xuống, chỉ để lại Đỗ Kiến Phi bàn luận sắp xếp cho đại quân. Hai canh giờ ngắn ngủi đã bố trí xong mọi thứ, liền dẫn một tiểu đội hơn chục người tinh nhuệ, khẩn cấp lao tới Tây Ninh.

Trời giá rét mặt đất đóng băng, gió bấc như đao, mùa này núi phủ nhiều tuyết, hành quân ban đêm càng cực kỳ gian khổ. Nhiếp Cảnh xông về nơi gió tuyết bốc lên, cái giá lạnh thâm nhập vào cơ thể, trong lòng lại giống như lửa thiêu.

Nhiếp Hi, Nhiếp Hi, Nhiếp Hi à!

Liên tục lặn lội núi non băng giá trùng trùng điệp điệp, ngã lăn vài con ngựa khoẻ mạnh tuyệt phẩm, đêm thứ hai, đoàn người Nhiếp Cảnh cuối cùng đã tới Tây Ninh.

Tuy rằng chủ soái đang bệnh tình nguy kịch, doanh trại của đại quân tây chinh vẫn vô cùng nghiêm chỉnh như cũ, dễ nhận thấy Lý Phong Kỳ rất có phương pháp quản lý quân đội. Lý Phong Kỳ biết đích thân hoàng đế tới, kinh hãi vội vàng tiếp đón, không ngừng nhận tội. Nhiếp Cảnh không có lòng dạ làm mấy lễ tiết vô nghĩa với hắn, khen ngợi vài câu, muốn tuỳ tùng đi xuống thu xếp ổn thoả trước, rồi vội vàng lệnh Lý Phong Kỳ dẫn đường đi gặp Nhiếp Hi.