Kiếm Vương Triều

Chương 171: Lên đường​



Chương 8: Lên đường

"Đi theo lão tổ đến thịnh hội nhất định sẽ rất hữu ích". Đinh Ninh im lặng chốc lát rồi nói: "Chẳng qua mặc dù tôi được cho phép ngoại tu nhưng dù gì cũng là môn sinh của Thanh Đằng kiếm viện, nên muốn rời trường đến Lộc sơn thì cũng cần xin ý kiến sư trưởng mới phải."

"Nếu không có gì thay đổi thì hôm nay Thánh thượng sẽ lên đường." Chu gia lão tổ không trả lời Đinh Ninh ngay mà chậm rãi nói thế, rồi hòa ái tiếp lời: "Đúng là cần sự cho phép của sư trưởng, nhưng nếu ngươi thật sự muốn theo ta thì phải nhanh chóng lên một chút."

"Vãn bối đã biết." Đinh Ninh cúi đầu kính cẩn.

Chu gia lão tổ mỉm cười hài lòng, hắn nói: "Vậy ngươi đi đi, xe ngựa Chu phủ sẽ chờ ở đây để đón ngươi lên đường bất cứ lúc nào."

***
Trương Nghi từ nãy đến giờ vẫn khẩn trương đứng ở đầu hẻm, thấy Đinh Ninh trở lại hắn lập tức ra đón rồi hỏi nhỏ: "Sư đệ, Chu gia lão tổ tìm đệ sớm như vậy có chuyện gì khẩn cấp sao?"

Đinh Ninh trầm ngâm: "Lão kêu tôi theo lão đến Lộc sơn."

"Đến Lộc sơn?"

Trương Nghi dù tính tình có hơi quá hiền lành nhưng tâm tư lại rất nhạy bén, hắn nhanh chóng hiểu chuyện, nhất thời trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Lộc Sơn hội minh, tập hợp thiên hạ chí cao tu hành giả, có thể nói là thịnh hội lớn nhất trong giới tu hành hiện nay, tình hình bên trong ắt sẽ xảy ra giao phong, nếu có thể cảm nhận chút ít cảnh giới đó thôi nói không chừng sẽ rất tốt cho con đường tu hành trước mắt, nhưng vấn đề ở chỗ không biết rốt cục có bao nhiêu tu hành giả đến Lộc sơn, đại Tần chúng ta, rồi còn đại Sở, đại Tề, đại Yến, chuyện gì sẽ xảy ra, không ai nói trước được."

Ngừng lại một chút, Trương Nghi càng nghiêm túc hơn nhìn Đinh Ninh: "Vì trước giờ chưa từng có cuộc hội minh nào lớn như thế nên không có gì để tham khảo cả."

Đinh Ninh còn chưa kịp trả lời thì từ sau lưng chợt vọng tới tiếng nói già nua: "Ngươi nhiều lời như thế thật ra Đinh Ninh sư đệ đều rõ, mấu chốt ở chỗ nó quyết định như thế nào kìa."

Trương Nghi lập tức xoay người lại: "Động chủ đã tỉnh?"

Tiếng Vong Hư ngồi ở đầu gường chầm chậm khoác thêm áo, nói ra bên ngoài: "Chờ ngươi bằng tuổi ta thì sẽ hiểu thôi, dù ngươi rất muốn ngủ nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến ngươi giật mình thức giấc."

Trương Nghi đã bước đến cửa nghe vậy liền xấu hổ: "Thật sự thanh âm của đệ tử quá vang."

"Tuổi già của ta thì có liên quan gì đến ngươi, các ngươi vào đây." Tiết Vong Hư chờ Đinh Ninh bước tới rồi mở lời hỏi: "Chuyện ở Lộc sơn trước nay chưa từng có, mấu chốt ở chỗ ngươi nghĩ thế nào."

Đinh Ninh nhìn Tiết Vong hư rồi trả lời rất đơn giản: "Tôi muốn đi."

"Nếu đã quyết định rồi thì cứ lên đường." Tiết Vong Hư nở nụ cười với Đinh Ninh, hắn nói: "Xem ra ngươi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi."

Đinh Ninh khom người thì lễ thật sâu với Tiết Vong Hư, rồi quay sang làm hành động tương tự với Trương Nghi.

"Không... Đinh Ninh sư đệ, ngươi như vậy..." Đinh Ninh trước giờ rất ít khi thi trọng lễ với Trương Nghi như vừa rồi, cho nên Trương Nghi nhất thời chân tay có hơi luống cuống.

"Mấy ngày tới đệ không ở Trường Lăng, đành nhờ huynh cùng Trầm Dịch sư đệ chiếu cố động chủ, mọi người nhất định làm thật tốt, chờ đệ trở lại." Đinh Ninh nhìn Trương Nghi, bình tĩnh nói: "Lộc sơn đường xá xa xôi, đến lúc đệ trở lại có khi Mân Sơn kiếm hội sắp sửa bắt đầu."

Trương Nghi hoàn toàn hiểu ý Đinh Ninh, hắn cũng vô cùng nghiêm túc đáp lễ: "Ta cùng Trầm Dịch nhất định chăm sóc động chủ thật tốt, chờ Đinh Ninh sư đệ quay về làm rạng danh Bạch Dương Động tại Mân Sơn kiếm hội."

"Kiếm ý trên Tả Ý Tàn Quyển đủ để so sánh với bất cứ kiếm kinh nào khác, Bạch Dương kiếm kinh cũng không phải là dạng vừa, hy vọng sư huynh có thể tiến thêm một bước." Đinh Ninh cẩn thận suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp với Trương Nghi: "Đệ lại tặng sư huynh một câu: Triêu vũ ấp khinh trần, mưa bụi tuy lất phất nhưng có thể tẩy sạch bụi bặm, tẩy tẫn duyên hoa, Bạch Dương thiêu giác, ý tại tương trì, hai thứ ấy chưa hẳn không có điểm chung.(*)"

(*)Triêu vũ ấp khinh trần: mưa mai mờ sương bụi
Tương trì: đại khái là không chịu khuất phục.

Trương Nghi ngẩn ra, nhất thời lấy làm khó hiểu, nhưng trong lòng hắn cảm thấy những lời này đối với hắn cực kỳ quan trọng.

Tiết Vong Hư vô thức nhíu mày, sau đó bỗng nhiên mỉm cười nói với Đinh Ninh: "Xem ra ta không phải tông sư, ngươi mới là tông sư."

Đinh Ninh lắc đầu: "Lão sư mới là tông sư chân chính."

Tiết Vong Hư phá lên cười.

Trương Nghi càng không hiểu gì xoay tới xoay lui nhìn hai người bọn họ, Tiết Vong Hư chầm chậm thu liễm, nói với hắn: "Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ vào."

***

Chu gia lão tổ không rời Ngô Đồng Lạc quá xa, một khi đã ra khỏi Mặc Viên, hắn không thể tùy tiện trở về.

Theo hắn, Đinh Ninh không thể nào cự tuyệt đề nghị của mình.

Nếu tên tiểu tử bán rượu đấy đã lấy được Ngưng luyện Tinh thần Hàn sát nguyên khí cường đại trên người mình thì tự nhiên nó sẽ muốn theo mình, bất kỳ tu hành giả nào cũng không thể từ chối cám dỗ như thế.

Nhưng hắn không biết được thật ra Đinh Ninh hiểu hắn vô cùng.

Đinh Ninh ra khỏi tiểu viện của Tiết Vong Hư rồi đi vào bên trong một gian hàng nhỏ gần đấy, dặn dò tên tiểu nhị mấy câu.

Sau đó hắn quay trở lại tửu quán, bình thường như chưa có việc gì xảy ra.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết biết dụng ý của hắn nên cũng không để ý.

Nhưng lát sau, một chiếc xe ngựa dừng ở đầu ngõ, Phù Tô bước xuống xe vội vã đi vào tửu quán.

"Hôm nay có gì hào hứng mà sáng sớm đã cho người tìm ta vậy, có chuyện gì sao?" Vừa nhìn thấy Đinh Ninh ngồi trong quán, Phù Tô liền vừa cười vừa hỏi.

"Không phải chuyện vui, mà là một vụ nguy hiểm."

Đinh Ninh chờ Phù Tô ngồi xuống đối diện mình đoạn nói tiếp: "Ngươi hẳn biết Chu gia?"

Phù Tô hơi nhăn trán, nhìn bạn một cái rồi nói: "Ngươi nói Chu gia, là Mặc viên Chu gia sao. Ngươi nói thế chẳng lẽ Chu gia kiếm chuyện với ngươi?"

Đinh Ninh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Ngươi biết Chu gia lão tổ không?"

Phù Tô quái dị nhìn hắn không trả lời mà hỏi: "Hắn còn chưa chết à?"

Đinh Ninh lắc đầu khẳng định, nói tiếp: "Môn công phu Ngưng sát của ta chính là hắn truyền thụ, bây giờ hắn kêu ta theo hắn lên Lộc sơn."

"Lộc sơn?" - Phù Tô thất kinh.

Đinh Ninh gật đầu nhẹ, bình tĩnh nhìn cặp mắt kinh ngạc của người bạn rồi trả lời: "Ngươi chắc cũng biết chuyến này đi Lộc Sơn sẽ rất nguy hiểm, ta tìm ngươi, cốt là hỏi ngươi có muốn đi chung với ta không?"

Phù Tô hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi muốn ta đồng hành đi Lộc sơn?"

Đinh Ninh gật đầu quả quyết.

Phù Tô chợt thấy cảm động.

Hắn vốn nghĩ bằng hữu trong lúc sinh tử hoạn nạn chính là bằng hữu chân chính, hắn cho rằng Đinh Ninh coi hắn là một người bằng hữu chân chính.

Nhưng hắn cũng biết sợ, nói nhỏ: "Ta không biết nhà có cho ta rời Trường Lăng lên núi Lộc hay không nữa."

"Ngươi đợi ta."

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Ninh nói: "Ta về hỏi ý kiến người nhà, nếu họ đồng ý ta sẽ lập tức đi cùng với ngươi."

Đinh Ninh lại gật đầu.

Nhìn đôi mắt hết sức thành thật của Phù Tô, Đinh Ninh thật sự nghĩ không ra, dạng người như Nguyên Võ hoàng đế hay Trịnh Tụ làm sao có thể có người con trai khác hắn bọn họ như vậy.

***

Phù Tô về hỏi ý người nhà, hiển nhiên là chạy về thư phòng nữ chủ nhân ở sâu trong hoàng cung.

Lúc này, trên tay hoàng hậu không phải những tia sáng huyền diệu lượn lờ mà là những đốm lửa trắng nhạt như đến từ hư không, hơi tương tự những tiểu yêu tinh đang vui mừng nhảy nhót vòng quanh một cái chuôi tiểu kiếm nám đen như sắt vụn.

Phù văn trên chuôi kiếm trông như sắt vụn chậm rãi hấp thụ sức mạnh của những đốm bạch hỏa, trong một không gian rất nhỏ nơi phù văn ấy bắt đầu tản mát ánh sáng màu trắng, nhìn có vẻ những đốm gỉ sét trên chuôi kiếm dần dần biến đổi thành bảo thạch.

"Chu gia lão tổ chưa chết... Trốn trong Mặc viên lâu như vậy, bây giờ lại chui ra, không biết định làm gì..."

Nghe lời cung nữ trước mặt vừa bẩm báo, nàng lãnh đạm làu bàu trong miệng.

Một khắc sau, gương mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh khẽ ngẩng lên nhìn cung nữ kia, âm thanh như ngọc vang lên:

"Nếu Phù Tô muốn đi thì cho nó đi."

Có thể bẩm báo trực tiếp trước Hoàng hậu thì chắc hẳn không phải hạng hầu nữ bình thường, cho nên nghe xong câu đấy, cung nữ không lui ra ngay mà chần chừ nói: "Nương nương, việc này tựa hồ có liên quan đến Thánh thượng... có khả năng sẽ không hay lắm."

"Ngươi biết cái gì."

Hoàng hậu rầy hầu nữ kia một câu rồi lại lãnh đạm cười nhẹ: "Hắn mang người của hắn đi thì liên quan gì đến sắp xếp của ta, nếu định đi tính toán suy nghĩ của hắn thì mới thật sự là không tốt. Vả lại Phù Tô sạch sẽ quá, để nó đi chuyến này cho biết thế nào là lòng người hiểm ác, cũng không phải là tệ."

Trừ câu cuối cùng ra, còn lại cung nữ mơ hồ không hiểu gì sất.

Hoàng hậu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Ngươi hẳn biết, quan hệ trọng yếu nhất của chúng ta chính là mối quan hệ phu thê. Chỉ có đặt mối quan hệ này lên trên hết thảy thì mới là tốt nhất, Trường Lăng này mới có thể thật sự vững chãi."

Nói xong câu này, nàng đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài, chậm chạp nói đầy ngạo ý: "Bây giờ có lẽ Thánh thượng đã lên đường."

Thân thể cung nữ khẽ chấn động, cô vô thức quay đầu nhìn ra bầu trời xa xôi.

Thánh thượng đã lên đường, như vậy Trường Lăng to lớn ngay lúc này, đã hoàn toàn chân chính nằm trong tay nữ chủ nhân kia.
=============
Vị Thành khúc
© Vương Duy

Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.

Vị Thành mưa sớm mù tăm
Cõi miền bụi ướt thấm dầm ngõ thuôn
Quán mờ liễu thắm xanh buông
Mời anh cạn chén rượu buồn tiễn chân
Tiền trình quan ải tây phân
Đèo truông ra khỏi cố nhân không còn...

Bùi Giáng dịch​