Kiếm Vương Triều

Chương 183: Không thể giả bộ được nữa



Ánh chiều tà như máu.

Đinh Ninh chăm chú nhìn theo nhóm người Tạ gia rời đi.

Bóng người Tạ gia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành những điểm đen, biến mất trong nắng chiều đỏ thẫm.

Sắc mặt Đinh Ninh càng lúc càng nghiêm túc.

Trần gia tính ra cũng là thượng hào cự phú của Quan Trung, hôm nay không chỉ bại lộ thân phận là con cờ ẩn núp của Đại Sở, mà một tông sư như Trần Sở cũng vẫn lạc ở nơi đây, cái chết của Trần Thôn Thiên, và cuộc chiến giữa Trần Sở và Tu Hành Giả của Tạ gia đều khốc liệt và thảm thiết, và hắn hiểu rõ, đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của Lộc Sơn hội minh mà thôi.

Lúc này nhất định có rất nhiều những người như Trần Sở, ngày bình thường cao cao tại thượng, làm tông sư không màng trần thế, nhưng bây giờ đang đi lại khắp nơi, nhiều khi chỉ để chặn đường một Tu Hành Giả bình thường, hay chặn đường quân đội đang vận chuyển lương thảo và quân giới, với ý muốn tạo nên một chút ảnh hưởng tới Lộc Sơn thịnh hội.

Dưới tình hình mưa gió vần vũ như thế, mỗi người đều trở nên nhỏ bé, sắp bị tan biến vào ánh nắng chiều đỏ thẫm như người của Tạ gia chiều nay.

Nhưng trong những chấm đen nhỏ bé đó, cũng có nhiều người có biểu hiện đặc sắc khiến người ta phải tôn kính.

Những chấm đen mạnh mẽ ấy, khi tụ lại với nhau sẽ tạo nên lịch sử, khiến cho cả vùng đất bao la trở thành một vương quốc hùng vĩ.

Chỉ hy vọng những người này đừng bị xóa tên trong sử sách.

Nếu không, họ sẽ chẳng khác gì Trưởng Tôn Thiển Tuyết, cảm thấy không công bằng.

...

Xe ngựa Chu gia đã chuẩn bị xong, nhưng Chu gia lão tổ xếp bằng ở trong xe vẫn không hạ lệnh xuất phát, cho đến khi người của Tạ gia đều đã hoàn toàn khuất trong tầm mắt.

Mặt lão lạnh tanh, cơ thể từ bụng trở xuống lạnh toát, đã bắt đầu mất đi tri giác.

Trần Sở dù Bản Mệnh vật bị phá, thân gặp trọng thương, nhưng vẫn liều mạng công kích muốn đập tan khí hải để giết lão, chỉ là không ngờ đó lại là cửa tử.

Chiến đấu giữa Thất Cảnh với Thất Cảnh, không phải lúc nào cũng phải nhanh chóng sấm vang chớp giật, hay dùng chiêu thức kinh Thiên động Địa để phân ra sinh tử, như trận chiến hôm nay, dù nhìn từ góc độ nào, thì Chu gia lão tổ cũng thắng lợi vô cùng kinh điển, hoàn toàn là chiến thắng dựa trên kinh nghiệm và trí tuệ.

Nhưng, lão đã quên để ý tới một điểm.

Chỗ thiếu hụt trên người lão tuy đã được lão tận dụng vô cùng hoàn mỹ, nhưng… cơ thể này, không phải là cơ thể hoàn chỉnh ban đầu.

Lão đoán ra được sức mạnh của Trần Sở, đoán ra được Trần Sở sẽ cho một luồng sức mạnh cuồng bạo nhảy vào trong khí hải của lão, đều làm nổ khí hải, cũng đoán ra luồng khí ấy một khi vào trong khí hải sẽ lập tức bị đông lại, nhưng lão lại quên rằng, ngũ khí trong người lão đã không còn, mấy năm nay lão sống được là nhờ dùng thuốc và linh dược để cố gắng điều tiết.

Tu Hành Giả bình thường, dù tu vi thấp hơn lão rất xa, nhưng khi ngũ khí trong người bị mất đi, cơ thể sẽ tự mình điều tiết, tuy thời gian rất lâu, nhưng không gây nên tổn thương gì.

Nhưng lão thì không giống vậy, luồng nguyên khí cuồng bạo kia sau khi nhảy vào cơ thể của lão, đã tạo nên một phản ứng dây chuyền, những sự biến hóa tiếp theo đó đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của lão.

Dược vật lão đã chuẩn bị sẵn, dược lực vẫn còn ẩn chứa bên trong cơ thể, không thể điều chỉnh nổi sự hỗn loạn, lại trở thành kịch độc đối với cơ thể.

Khí Hải của lão bị đông cứng càng thêm dữ dội.

Kinh mạch từ phần bụng trở xuống, đã hoàn toàn bị đóng băng.

Lão không thể đi lại được nữa, cũng không thể vận chuyển Chân Nguyên xuống dưới bụng được.

Vốn dĩ lẽ ra mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều đã nằm trong lòng bàn tay của lão.

Chỉ cần Tạ Liên Ứng bị giết, Tạ Nhu sẽ dễ dàng bị lão nắm giữ, trong không xa tương lai, từ từ xơi tái Tạ gia không phải là chuyện không thể làm được.

Nhưng mọi chuyện, lại vì Đinh Ninh mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nhớ tới biểu hiện của Đinh Ninh ngay hôm nay, gương mặt Chu gia lão tổ xuất hiện vẻ âm tàn.

"Các ngươi tới đây!"

Lão gọi Đinh Ninh và Phù Tô.

Đinh Ninh cau mày.

Chỉ cần nghe ra được trong giọng gọi của Chu gia lão tổ có hơi khác với bình thường, hắn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh xoay người, đi về hướng xe của Chu gia lão tổ.

Phù Tô vốn không hề cảnh giác Chu gia lão tổ, nhưng lúc tới cạnh Đinh Ninh, vừa dừng chân lại, đồng tử của hắn đã co vào, vì hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn.

Hắn có một dự cảm đầy bất an không hiểu được.

Mái tóc đen của hắn bay dựng lên, như có một sức mạnh muốn từ bên trong bắn ra.

Nhưng hắn không kịp làm gì cả.

Một luồng khí màu đen từ bên trong thùng xe hất tung màn xe, đánh thẳng vào người hắn.

Cơ thể hắn cứng đờ, khí huyết và Chân Nguyên toàn thân đều bị đông cứng, không thể vận chuyển được nữa.

Trên người hắn xuất hiện lớp sương màu đen dày đặc.

Đinh Ninh ở bên cạnh cũng bị giống y hệt.

Tiếng nứt răng rắc vang lên.

Hai luồng khí lưu màu trắng lóng lánh từ trong xe chảy ra, rót lên người Đinh Ninh và Phù Tô.

Hai luồng khí lưu màu trắng này rất nhu hòa, nhưng mang theo nguyên khí lạnh băng đưa vào trong người của Đinh Ninh và Phù Tô rất sâu.

Hai người đều cảm nhận được trong khí hải và tất cả kinh mạch trong người đều xuất hiện những viên băng màu đen.

Những viên băng này giống như những tảng đá chắn đường, làm cho mọi kinh mạch đều tắc lại.

Khí huyết vẫn có thể từ từ luồn lách chảy qua chúng, làm cho cơ thể vẫn sống, nhưng nếu Chân Nguyên đụng phải chúng, thì đều bị đụng nát, biến thành bọt nước.

"Tại sao?"

Sau khi lớp sương đen quấn quanh người vỡ ra rơi xuống, Phù Tô phát hiện mình đã có thể nói được bình thường, lập tức lên tiếng hỏi ngay.

Chu gia lão tổ không đáp, chỉ lạnh lùng âm hiểm nhìn Đinh Ninh.

Đinh Ninh ngẩng đầu lên.

Hắn đã có thể cử động, nhưng mọi cử động của hắn, mỗi bộ phận trên người hắn, đều tê cứng như hai chân sau khi ngồi lâu, và rất đau đớn.

"Không tại sao cả, từ lúc mới bắt đầu ta đã không nghĩ sẽ tha cho các ngươi."

Chu gia lão tổ cười dữ tợn, lão vẫn nhìn Đinh Ninh chằm chằm.

"Từ lúc ngươi ở Mặc Viên giúp đám sư huynh sư đệ tìm hiểu ra Tả Ý Tàn Quyển của Chu gia ta, thì kết cục của ngươi đã được quyết định."

Giọng lão trở nên đùa cợt: "Tả Ý Tàn Quyển là gốc rễ đặt chân của Chu gia ta ở Trường Lăng, bên trong nó ẩn giấu rất nhiều những thủ pháp cường đại của những bậc đại năng Chu gia, nhất là Tinh Thần Ngưng Sát, thì làm sao lại có thể để truyền ra bên ngoài?"

Lão tha hồ nói, còn Đinh Ninh vẫn giữ im lặng.

Trong cơ thể hắn, những con tiểu tằm vô hình lặng lẽ xuất hiện, bắt đầu cắn nuốt những viên băng trong cơ thể.

Số lượng tiểu tằm xuất hiện rất ít, nhưng Đinh Ninh không vội, hắn còn đang bận cảm nhận tốc độ cắn nuốt của tiểu tằm.

Bộ mặt của Chu gia lão tổ bây giờ, chính là bộ mặt thật của lão mà hắn đã từng biết, nên hắn không hề bất ngờ chút nào, chỉ có Phù Tô bên cạnh là vô cùng phẫn nộ.

Phẫn nộ đến mức cả người Phù Tô run rẩy.

"Nếu ngươi đã sớm có tâm tư như vậy, sao lại còn đối xử với Đinh Ninh và ta như thế, rốt cuộc ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì?" Hắn hít sâu, nghiến răng nhìn Chu gia lão tổ, tức giận, "Nếu đã muốn lừa gạt, sao bây giờ không tiếp tục giả bộ nữa?"

"Vì giả bộ mệt quá." Chu gia lão tổ giễu cợt: "Nhất là khi hai tên nhóc các ngươi dễ giết như vậy, mà còn cứ phải giả bộ, thì quá không thoải mái."

Đinh Ninh sau khi nắm được tốc dộ thôn phệ băng đen của tiểu tằm, mới lạnh lùng lên tiếng: "Quả thực là rất không thoải mái, để cho Tạ Liên Ứng không sinh lòng nghi ngờ, còn cố ý đưa hai món phù khí của Đại Sở Vương Triều cho chúng ta, bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy thực là buồn nôn."

Chu gia lão tổ nheo mắt, lạnh nhạt: "Ngươi có vẻ không hề sợ chút nào."

Đinh Ninh không hề che giấu sự khinh thường trong lòng, cười khẩy: "Muốn giết thì sớm đã giết, cần gì phải chờ tới bây giờ, đi ngàn dặm xa xôi đưa chúng ta tới Lộc Sơn, có nghĩa chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Bây giờ lại kìm nén không được, chắc là vì sau trận đấu với Trần Sở, cơ thể không còn được giống như trước, sợ không còn khống chế được chúng ta nữa chứ gì?"

Đồng tử Chu gia lão tổ co hẳn lại, đầy lãnh ý.

"Con mắt của ngươi quả thực không tầm thường."

Chu gia lão tổ không buồn phủ nhận, giọng lạnh lùng: "Muốn trách thì trách ngươi không nghe chỉ thị của ta, tự tiện làm việc, nếu không dù có phải chết, ngươi cũng không bị dày vò nhiều như vậy."

"Tóm lại ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì?"

Phù Tô giận dữ lặp lại câu hỏi.

"Đến Vu Sơn các ngươi sẽ biết, không phải đợi lâu lắm đâu."

Chu gia lão tổ cúi đầu xuống, nhìn hai chân đã hoàn toàn mất đi tri giác của mình, tàn nhẫn nói thêm: "Vì từ lúc đầu ta đã không định cho các ngươi tới được Lộc Sơn, ta sẽ giết các ngươi ngay ở trong Vu Sơn."

Phù Tô há miệng định nói.

Nhưng Đinh Ninh đã chắn trước mặt hắn, không cho hắn nói.

"Lên xe."

Chu gia lão tổ lạnh lùng.

Lúc lão nói ra câu này, lão không biết, ở hướng khuất nắng, xa xa phía sau lưng lão, giữa đám mây trắng, có một bóng trắng đang bay lượn.

Đó là một con vật giống như con cá lớn, trên cơ thể phủ đầy vảy màu trắng, và có hai cánh chim trắng nõn.

Hai sợi râu cực dài cũng có màu trắng, đang chậm rãi bay trên không trung.

Trên lưng con chim kỳ dị này, có hai người đang ngồi.