Kiếm Vương Triều

Chương 404: Nếu có thể quay về



Một ngõ nhỏ tĩnh lặng giống y như Ngô Đồng Rụng Lá, hộ dân cư trú cũng là vài gia đình cùng khổ ở tầng đáy của Trường Lăng.

Tiếng cười đùa khả ố không ngừng vọng ra từ một quán rượu nhỏ.

Người nấu ăn lẫn bưng bê chỉ là một vị phu nhân, không có ai giúp đỡ. Mặc dù lúc này chỉ có một bàn khách, nhưng vị phu nhân này chỉ có một mình, chạy qua chạy lại toàn thân đẫm mồ hôi, đến mức quần áo bằng vải thô cũng dính sát vào người.

Vị phu nhân này có nét đẹp riêng. Còn ánh mắt của khách ngồi bàn đó lại tương đối suồng sã, không ngừng dán vào cái cổ da trắng như tuyết, dán vào chỗ quần áo ướt đẫm nơi bộ ngực của cô ta, khiến cô ta xấu hổ không ngừng. Nhưng cô ta lại không dám biểu lộ ra mặt, dù vậy gương mặt vẫn càng lúc càng đỏ ửng.

Thấy gương mặt cô ta như vậy, khách uống rượu ngồi bàn đó lại càng thêm suồng sã, càng gào thét lớn tiếng hơn.

Đúng lúc này, cửa vào có người đến.

Đó là một thợ tỉa hoa.

Người quanh khu phố này đều biết mặt người thợ tỉa hoa này, nhưng chỉ biết ông ta họ Trương.

Ông ta kiếm sống bằng cách giúp mấy nhà phú hộ chăm sóc hoa cỏ, bình thường không dành dụm được gì. Thân thể vừa cường tráng vừa đen, không giỏi ăn nói, cho nên dù tuổi tác đã vượt qua bốn mươi, nhưng vẫn không có bất cứ cô gái nào để ý đến ông ta, hơn nữa lại còn là cô nhi.

Người như vậy, cho dù thường xuất hiện ở cửa vào cũng sẽ không làm đám khách uống rượu ở bàn kia chú ý. Nhưng trong ngày hôm nay, khi ông ta xuất hiện ở cửa vào, tiếng hò hét cười đùa khả ố của bàn khách uống rượu đó lại đột nhiên tắt ngấm.

Người thợ tỉa hoa rất đen đúa, thấp đậm cầm một cái kéo cắt tỉa hoa khá lớn. Trên ống quần dây toàn bùn đất, có vẻ không khác gì với thường ngày, nhưng trên mặt của ông ta lúc này lại vương nét cười vui vẻ.

Người ở vùng này chưa ai từng nhìn thấy ông ta mỉm cười như vậy bao giờ.

Ngay cả vị phu nhân chủ quán rượu này cũng sửng sốt mất một thoáng. Chẳng biết tại sao, cô ta cảm giác được tấm lòng của ông ta, cảm giác được nụ cười đó có vẻ lâu lắm mới trở lại trên môi, đến mức bắt đầu cảm thấy mừng rỡ thay cho ông ta.

Trong khoảng lặng có vẻ quái dị, người này thợ tỉa hoa họ Trương đi tới chỗ bàn khách uống rượu bên kia, sau đó nói với tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm cầm đầu đám người đó: "Tổng cộng ngươi thiếu hai mươi ba lần tiền rượu và thức ăn. Mau thanh toán luôn số nợ này đi."

Tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm hiển nhiên không phải người lương thiện. Sau khi sững sờ một chốc, hai hàng lông mày gã nhướng lên đồng thời khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. Nhưng chỉ một tích tắc sau, tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm chợt cảm thấy hoảng sợ vì cảm thấy một áp lực khổng lồ ép lên thân thể mình.

Gã phát hiện ra mình không thể nhúc nhích.

"Trả tiền rượu rồi đi ngay!"

Thợ tỉa hoa họ Trương nhìn gã, nhắc lại một lần nữa.

Tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm đột nhiên phát hiện mình có thể cử động. Gã hoảng sợ móc một túi tiền từ trong tay áo ra, chẳng kịp nhìn đến nó, vừa đặt xuống mặt bàn đã đi thẳng ra ngoài cửa quán.

Mấy người đồng bạn bên cạnh gã trợn mắt há hốc mồm, chẳng ai hiểu tại sao gã lại phản ứng như vậy, bởi vì ngay cả một chút xíu khác thường nào bọn chúng cũng không cảm giác được.

Đợi đến khi bọn chúng ù ù cạc cạc đuổi kịp tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm hốt hoảng chạy ra khỏi cửa quán, tên đàn ông đó không hiểu sao đột nhiên dừng lại.

Gã nhìn xuống chỗ đũng quần của mình.

Gã đã mất cảm giác ở nơi đó.

Lúc này thứ chảy ra từ chỗ đó của gã, làm ướt đũng quần của của gã, là máu đỏ tươi.

Mắt mấy tên đồng bọn trợn tròn. Cùng lúc tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm phát ra tiếng thét kinh hoàng, mấy tên đồng bọn của gã cũng đồng thời hét lên kinh hoàng không kém.

Tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm cuối cùng phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết.

Sau đó gã ngã lăn ra chết.

"Sau này chỉ sợ khó mà giúp cô giải quyết phiền toái."

Trong quán rượu, thợ tỉa hoa họ Trương nhìn xoáy vào vị phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Nếu như sau này không chết, ta sẽ dẫn cô rời khỏi Trường Lăng."

Ngay khi ông ta nói xong, tiếng thét thê lương của tên đàn ông tóc ngắn mặc áo gấm cũng đồng thời vang lên.

"Sau này chỉ sợ khó mà giúp cô giải quyết phiền toái."

Trong lúc nhất thời, gương mặt vị phu nhân chủ quán rượu dần biến thành màu trắng. Cô ta không kịp nhận thức được, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi thợ tỉa hoa họ Trương quay người đi ra, lúc nhìn theo bóng lưng đôn hậu của ông ta, cô ta mới bắt đầu nhận thức được câu nói đó của đối phương ẩn chứa ý nghĩa gì, cuối cùng mới kịp nhận ra đối phương thực sự không phải là người bình thường.

Cô ta là người bình thường.

Nhưng lúc thợ tỉa hoa họ Trương đi thêm được mấy bước nữa, không hiểu cô lấy lòng can đảm từ đâu ra, cả gương mặt trắng bệch chợt biến thành đỏ ửng, lớn tiếng nói, "Ta chờ ngươi!"

Thợ tỉa hoa họ Trương mỉm cười.

Ông ta không thèm để ý tới bất cứ tiếng động nào khác lẫn ánh mắt nhìn về phía mình của những người khác trong con phố này, thân hình như bóng ma lóe lên rồi biến mất ở góc con phố.

Một nhân vật giang hồ bình thường chết đi, không thực sự tạo ra bất cứ phản ứng kích động tức thời nào.

Sau khi đi xuyên qua mấy đường phố con hẻm, ông ta giảm tốc độ. Giống như đang đi chăm sóc đám hoa cỏ lúc thường ngày, ông ta cầm cây kéo tỉa hoa từ từ bước đi.

. . .

Thành đông Trường Lăng có khá nhiều vườn đào.

Đào mọc thành rừng trải khắp trên sườn núi nhỏ mấp mô. Nếu vào ngày xuân, hoa đào rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Hoa đào trong rất nhiều những bức tranh của họa sĩ trứ danh của Trường Lăng, phần lớn có xuất phát điểm từ nơi này.

Hiện giờ là chính giữa thời kỳ đào đang chín quả, đương nhiên không thể nào còn hoa đào nữa. Nhưng chẳng biết tại sao, trong khe núi phủ kín sương trắng lại chẳng hề thiếu đào đang nở hoa.

Lúc hoa đào nở rộ nhất, một chiếc lá non cũng chẳng có.

Dưới chân dốc chỉ có một tấm bia đá nhỏ án ngữ. Nhưng cho dù toàn bộ khe núi này cực kỳ đẹp và tĩnh mịch, thì ngay cả những vị khách cao sang quyền quý lẫn các họa sĩ cũng không dám đi vào bên trong.

Bởi vì trên tấm bia đá nhỏ đó có hai chữ, "Ngự cấm."

Hai chữ này được viết bởi chính tay Nguyên Vũ Hoàng Đế .

Thân hình người thợ tỉa hoa họ Trương xuất hiện trong rừng đào, hướng đi của ông ta là tới cái khe núi này.

Giống như chẳng hề nhìn thấy tấm bia đá đó, ông ta thẳng một đường đi tới khe núi, xuyên qua rừng đào đang nở hoa.

Ở nơi đẹp nhất của vườn đào có một gian tiểu viện trang nhã, tĩnh lặng.

Trong tiểu viện có một người rất nam tính, tuấn tú như sắc đào.

"Diệp Tân Hà, không sao ngờ được ngươi vẫn còn sống."

Thợ tỉa hoa họ Trương nắm cây kéo, đi tới trước cửa viện, ánh mắt lướt qua khung cửa rộng mở, nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn tú đó, nói.

"Ngay từ Lộc Sơn hội minh, ngươi chắc hẳn đã biết ta vẫn còn sống. Cho nên, câu nói này có lẽ phải do ta nói ra mới đúng. Trương Thập Ngũ, ta thực sự không biết ngươi hóa ra vẫn còn sống." Người đàn ông tuấn tú nhìn người thợ tỉa hoa, có phần hơi ngạc nhiên.

Thợ tỉa hoa họ Trương cười cười, "Còn sống mà cũng như đã chết rồi!"

Diệp Tân Hà nhìn ông ta, nhíu mày nói: "Trương Thập Ngũ, ta và ngươi hình như không có thù hận gì."

Thợ tỉa hoa họ Trương lắc đầu, đáp: "Chẳng phân biệt được thị phi đại nghĩa, đó chính là thù hận lớn nhất."

Diệp Tân Hà nhìn thợ tỉa hoa họ Trương, mỉm cười, "Đừng nói là lúc còn ở Ba Sơn ngươi đã không phải là đối thủ của ta, hiện giờ coi như ngươi nhân lúc ta bị thương chưa bình phục có thể giết được ta, nhưng ngươi có thể rời khỏi đây được sao?"

Thợ tỉa hoa họ Trương cũng mỉm cười, nói: "Ta định cho ngươi một cơ hội công bằng. Nhưng hiện giờ, ta chỉ muốn giết chết ngươi, về phần có thể rời khỏi đây hay không, ta chưa từng nghĩ tới."

Diệp Tân Hà ngẩng đầu lên, thong thả nói: "Đáng tiếc hôm nay ngươi không giết được ta!"

Thợ tỉa hoa họ Trương dường như cảm giác được điều gì đó. Nhưng ông ta không nói bất cứ câu gì nữa, ánh mắt chiếu thẳng vào cổ họng Diệp Tân Hà.

Cây kéo tỉa hoa trong tay ông ta tách ra.

Một cây kéo hoàn chỉnh, sau khi tách ra biến thành hai thanh kiếm.

Hai thanh kiếm bay ra khỏi tay ông ta, có vẻ giống như chỉ là hai thanh phi kiếm bình thường.

Nhưng ngay khi hai thanh kiếm rời khỏi tay ông ta, màu sắc ban đầu cùng trắng như bạc của chúng biến đổi, một thanh biến thành màu trắng muốt như tuyết, trong khi thanh kiếm kia lại biến thành đen thui.

Kiếm phân âm dương.

Người thợ tỉa hoa này chính là Kiếm chủ Âm Dương của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày trước, Trương Thập Ngũ.

Kiếm mới chỉ rời xa người ông ta một trượng, tất cả hoa đào trong khe núi chợt tàn lụi, cánh hoa héo úa bay lả tả, rơi rụng.

Căn viện cạnh Diệp Tân Hà cũng vậy, hoàn toàn vỡ thành mảnh nhỏ, giống hệt như những cánh hoa đào kia, bay loạn xạ khắp không trung.

Một kiếm ý xoay tròn đồng thời không ngừng lớn mạnh, hướng về thân thể của lão ta.

Mái tóc đen của Diệp Tân Hà bắt đầu bay phấp phới.

Trước mặt lão ta, một thanh kiếm bay lơ lửng.

Thanh kiếm đó mang theo khí tức rất hùng mạnh, thậm chí dường như còn mạnh hơn so với Nguyên Khí trên cơ thể lão ta. Bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Chỉ có điều, trên thân thanh kiếm đó đã xuất hiện rất nhiều vết rạn.

Một tiếng 'rẹt...' vang lên.

Từ trên bầu trời, một tia chớp khổng lồ trắng lóa mắt giáng xuống, va chạm dữ dội với vòng xoáy đen trắng bao quanh người lão ta.

Hai môi lão ta trở nên đỏ tươi, miệng trào máu đỏ rực, giống như đang ngậm mấy cánh hoa đào.

Nhưng ngay trong một chớp mắt đó, lão ta lại chợt mỉm cười, nhìn về phía ngọn núi sau lưng Trương Thập Ngũ.

Tiếng động ầm ầm chợt vang lên.

Giữa đất trời dường như mở ra một cánh cửa.

Một mảng vách núi vỡ vụn.

Vô số đất đá bắn ra tung tóe từ trong làn sương trắng.

Một chiếc chiến xa giống như làm hoàn toàn bằng đồng xanh, mang theo khí thế khủng bố, mang theo vô số đá vụn lao từ trong làn sương trắng ra ngoài.

Tướng lãnh trên chiến xa, toàn thân phủ kín bởi giáp vảy màu xanh, giống như một vị thần dưới địa ngục.

Phía sau chiếc chiến xa, vô số ánh kim loại sáng chói tạo thành một vùng sương trắng dày đặc.