Kiến Lộc

Chương 41



Không ít lần ta giở trò gạt ngài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ngài giận dỗi.

Hít vào một hơi thật sâu, ta cố nặn ra một nụ cười, gõ cửa phòng Vãn Thược. Đúng lúc ấy một cái bình hoa bay ra ngoài cửa, suýt trúng vào người ta.

"Vãn Thược, vương gia nói đêm qua lỗi là do ngài suy nghĩ không thông suốt. Ngươi xem, ngài bắt thỏ con về đền cho ngươi này."

Nàng ta đang vung vẩy cái chân nến trên tay, mặt hằm hằm khó chịu. Nàng nhìn ta rồi lại nhìn con thỏ, ngờ vực: "Vương gia tặng ta? Vậy sao ban nãy chàng ấy không đến nói chuyện với ta?"

"Ngươi tưởng ta ưa ngươi lắm hay sao mà phải nói dối dỗ ngọt ngươi? Vương gia mệt quá, nếu không ngài chắc chắn sẽ tự tay tặng ngươi."

Nàng ta quẳng chân nến xuống, bước ra ngoài cửa, ôm bẫng con thỏ từ trên tay ta, vuốt ve, bỗng lại hỏi: "Vậy ngươi có cái gì?"

Ta chìa hai bàn tay trắng, nói với nàng ta: "Ta thì có cái gì? Ban nãy ngươi không thấy vương gia như nào sao? Đang giận đấy, dọc đường cứ hậm hực bảo sớm biết vậy đã dẫn ngươi đi, dẫn ta đi làm gì."

Nàng không nhìn ta, chỉ chăm chú nhìn con thỏ, giọng dịu hẳn lại: "Ngươi đúng là ngu! Ta chưa bao giờ chọc giận Cảnh Yến ca ca cả, lúc nào ta cũng nghe theo chàng hết."

Ta không thương hại nàng ta, nhưng nói thật lòng nàng ta cũng khá đáng thương.

Người ta không thích đã dỗ xong rồi, giờ còn người ta thích đang đợi ta đến dỗ nữa.

Nếu như ngài không muốn ta dỗ thì ban nãy đã về phòng mình luôn rồi, không có lí do gì phải vào phòng ta.

"Vương gia," Ta sáp sáp lại gần ngài, hôn ngài mấy cái: "Đừng giận nữa mà, khó lắm mới yên ổn được mấy ngày."

Ngài giơ tay ra ngăn ta lại, không cho ta hôn ngài. Ta không từ bỏ mà càng mạnh bạo hơn, đứng lên đóng cửa lại, ngồi lên đùi ngài, vòng tay ôm cổ ngài, dựa vào người ngài: "Tiểu Cảnh ca ca, cổ người ta chảy máu rồi, chàng mau thổi cho người ta đi."

Ngài đẩy ta ra, vẫn không thèm nhìn ta, ta lùa tay cởi vạt áo ngài, ngài còn đánh vào tay ta.

"Phu quân chàng ơi, chàng sao vậy?" Đúng là ta đã hơi mất kiên nhẫn, ôm không cho, hôn cũng không cho, động vào cũng chẳng được, ta cũng cám cảnh bó tay: "Chàng đừng giận mà, thiếp sẽ đòi thỏ con về."

"Nguyên Nguyên." Tất nhiên ngài sẽ không mặc ta đâm đầu vào rắc rối. Nên ngài gọi ta lại, hơi nheo mắt nhìn ta một hồi, mới nói: "Bổn vương đã trao cho nàng cả trái tim trần trụi, nhưng ta sợ tình cảm của nàng là giả, ta không hiểu thấu được nàng.”

Ta chạm vào mái tóc ngài, ngón tay trượt xuống, lướt qua đôi lông mày, rồi khẽ hôn nhẹ lên mí mắt, lên chóp mũi và lên đôi môi ấy.

"Chàng nhìn ta, Cảnh Yến." Ta áp tay lên mặt ngài để ngài nhìn thẳng vào mắt ta, nói với ngài: "Thiếp biết bọn họ luôn lừa gạt chàng, luôn muốn lợi dụng chàng, luôn muốn đánh bại chàng. Thiếp nguyện đời này bại dưới tay chàng."

Ta nghĩ, người như hai ta, đời này chỉ có thể trao nhau lời hứa hẹn ấy.

Ta nguyện đời này bại dưới tay ngài.

Giai Thuần bỗng xông vào, phá hỏng cả bầu không khí, ta và Cảnh Yến đều bực bội.

Nhưng em ấy bỗng quỳ xuống khóc: "Chủ tử, nô tỳ gây họa rồi. Nô tỳ lỡ miệng nói hớ, Vãn Thược chủ tử, Vãn Thược chủ tử đã quăng con thỏ xuống đất chết tươi luôn rồi!"

Máu dường như nghẽn lại không kịp lên đến não, ta cảm thấy như thể bị ai kéo từ trên mây ném xuống bùn lầy.

"Em đứng lên trước đi, đừng dập đầu nữa, Giai Thuần, không sao, ta không phạt em." Ta quay sang nhìn Cảnh Yến. Ta biết rằng bây giờ vẫn không thể để ngài và Vãn Thược xảy ra xích mích được, bèn nói: "Vương gia, thiếp đi xem sao, ngài đợi thiếp."

Ngài khẽ vòng tay ôm ta, thì thầm bên tai ta: "Nguyên Nguyên, đừng lo cho ta, đừng để bị nàng ta bắt nạt."

Con thỏ chết vô cùng thê thảm. Nó vẫn há mồm, bộ lông tơ trắng giờ bê bết máu.

Ta hỏi ả: "Ngươi bị sao vậy! Sao lại làm nó ra nông nỗi này?"

Ả đá con thỏ về phía ta, hất mặt lên chửi: "Ai cần ngươi thương hại! Ai cần ngươi bố thí! Ngươi là cái thá gì chứ!"

"Ngươi không thích thì để ta nuôi, tại sao phải giết chết nó?"

Ả hùng hổ: "Ngươi đòi nuôi? Đồ ngu! Trong phủ này sẽ chẳng có cái quái gì là của ngươi đâu! Cái mạng quèn của ngươi, cả cái bản mặt ngươi nữa, còn giữ được như bây giờ, chẳng qua là do hôm ấy ta tha cho! Ta ban phát cho!”

"Ta đã nói ngươi đừng nhắc lại chuyện ấy, ngươi không hiểu tiếng người hay sao?" Đến khi ý thức được, thì tay ta đã đẩy ả ngã. Tay ả đụng phải mảnh sứ vỡ, chảy máu.

"Tiện tì, dám đánh ta!"

Ta đóng rầm cửa lại, nhặt mảnh sứ vỡ lên, bước đến, giẫm lên tay ả: "Không chỉ dám đánh ngươi đâu, ngươi có tin ta dám giết ngươi không? Mạc Vãn Thược, ngươi có còn muốn giữ khuôn mặt này nữa không, muốn hay không?"

Ả nghiêng mặt cố tránh, mắt liếc lại nhìn mảnh sứ đang ngày càng gần hơn, giọng run rẩy: "Tiện nhân, thả ta ra! Ta phải vào cung! Ta phải tâu lên hoàng tổ mẫu! Phụ thân sẽ băm vằm ngươi!"

"Mạc Vãn Thược, trước nay ngươi thích thì giết, thích thì giết, sao giờ muốn giết ta còn phải đi tâu ai nữa?” Ta cứa vào mặt ả hỏi tiếp: "Hoàng tổ mẫu của ngươi cũng chẳng giúp ngươi giữ nổi chàng ở lại. Ngươi đúng là ngữ vô dụng!"

Ả bị đau, càng điên cuồng, vừa khóc vừa định đánh lại ta. Thấy vậy, ta bèn giáng cho ả một bạt tai.

"Vãn Thược, năm ấy ngươi là quận chúa, ta là nô tỳ, ta phải nhịn ngươi. Bây giờ ta được sủng ái, ngươi thì thảm hại, ta vẫn nhịn ngươi." Ta ngồi xuống, giật tóc ả, ánh mắt xuyên chiếu trên mặt ả, giọng cay nghiệt: "Ngươi chê ta bố thí cho ngươi? Mạc Vãn Thược, ngươi tưởng mình có giá lắm hay sao! Trượng phu của ngươi, hôn sự của ngươi, tâm nguyện của ngươi, kỉ niệm hạnh phúc của ngươi đều là ta bố thí cho ngươi cả! Nhưng ngươi làm ta thất vọng quá. Thưởng thêm cho ngươi một miếng cơm thừa, ngươi đã không chịu nổi."

Ta vứt mảnh sứ đi, nhìn ả đầy lạnh lùng: "Nếu như ngươi đã muốn nhắc, vậy hôm nay ta sẽ nhắc cho ngươi rõ, ban đầu ngươi nói ta là ngói vỡ, lấy cớ nghiệm thân, hủy hoại sự trong sạch của ta. Sau này, thái hậu nương nương mừng thọ, ngươi sai một tên nam nhân bê rượu đã hạ thuốc vào phòng ta, định phá hoại sự trong sạch của ta. Nhưng mà Mạc Vãn Thược à, sự trong sạch không phải chỉ nằm ở thân xác! Đời ta vĩnh viễn trong sạch hơn đời ngươi."