Kiếp Nào Mình Bên Nhau

Chương 4: Chợ âm phủ



Cuối cùng cô cũng thoát khỏi bà lão, một nước đi vào trong chợ, thầm nghĩ bụng: “Cái gì vậy? Không có lưỡi mà vẫn có thể nói chuyện được sao?”

Nhung đi giữa hai hàng đèn lồng, dừng trước tiệm mì, hay nói đúng hơn đó chỉ là một cái xe đẩy nho nhỏ bày cạnh đôi ba bộ bàn ghế cũ. Thức tới giờ này nên bụng cô cũng réo rồi, bình thường cô chọn không ăn nhưng chẳng hiểu thế nào mà dạ cứ cồn cào. Hơn nữa không có lường trước chính vì thế cô chẳng mang tiền. Không có tiền nên cô đành thèm thuồng đứng trước xe mì ngó một lúc rồi định lòng sẽ rời đi.

Thì giọng của người chủ quán hướng tới cô: “Không có tiền hả? Muốn ăn mì không?”

Nhung chuyển ánh mắt qua chủ tiệm.

“Vào ăn đi rồi sau kêu người nhà đốt xuống mang trả tôi cũng được. Ở đây họ toàn khất hoài chớ gì.”

Nhung ngây người không hiểu người bán mì nói đốt là đốt cái gì.

“Đói lắm rồi phớ hôn?”

Ông chủ tiệm mì nhìn sơ bộ dạng của Nhung, trong lúc cô còn đang ngớ ra thì ông đã bưng ra một tô mì thơm phức để xuống bàn.

“Lại ngồi ăn đi.”

Cơn đói đang dần chiếm hữu lấy tâm trí Nhung, cũng bởi vì khi nãy cô ăn không được no xong rồi lại tiếp tục lao vào công việc. Hồng Nhung lẳng lặng tiến tới bàn và ngồi xuống, không quên nói một câu cảm ơn ông chủ tiệm. Đũa còn chưa kịp động tới cọng mì nào thì một bàn tay vươn tới hất bay cái tô ra xa. Hồng Nhung sững sờ, ngó lên thì thấy chàng trai vừa gặp trong rừng lại xuất hiện. Cũng do ban nãy tối quá mà cô không để ý hết toàn thể dáng vóc. Thì ra nước da cậu trắng sáng, môi hồng phớt, mỏng như lá trúc. Trước trán chìa ra một ít tóc mái, họa cùng đôi mày hình dáng kiếm, ở đuôi cao hơn ở đầu. Đây là gương mặt nhìn ngay lần đầu liền để lại ghi nhớ. Chàng trai khoác trên người bộ vest đỏ áo sơ mi đen cùng kiểu tạo tóc chẻ ngôi thời thượng nhất hiện nay.

Bàn tay ấy nhanh chóng với tới kéo tay Nhung lôi về hướng mình Vẫn là ánh mắt sắc lẹm, bộ dáng thu hút đó mà khi nãy anh ta đã dùng để nhắc nhở cô.

“Cô hãy nhìn đi, đây là cái giá cho kẻ không nghe lời.”



Anh ta hất mặt ra hiệu để cô nhìn theo, bấy giờ cô mới nhận ra rằng những người ở đây đều mặc có một màu áo, đó là màu trắng. Trong tích tắc có vài giây những người ở trước mặt cô, từ người mua kẻ bán đều biến thành những cái xác biết di chuyển. Chúng vật vờ, thân thể bốc ra mùi hôi thối, nước dịch từ trong hốc mắt, hốc mũi chảy ra. Xác thân chỉ còn là làn da tái nhợt, lồi lõm bọc lấy xương. Còn các xe đẩy, xe máy, nhà cửa kể cả gánh mì đều biến thành vàng mã.

Bọn xác sống từ khắp nơi hội lại từng tụ, rồi gom thành một đám tiến đến hai người, ép cả bốn phía.

Anh ta vẫn nắm lấy tay cô, giữ song song với mình.

“Đây là thứ gì vậy?” Nhung tự đặt câu hỏi.

Người con trai chẳng mảy may trả lời bởi khi này tình thế đang vô cùng nguy cấp, đôi mắt cậu trợn ngược nhìn về bọn chúng, bờ môi cong lên căm phẫn.

Nhung không biết cậu ta là người hay ma quỷ yêu tinh nhưng khi để mắt thấy cậu giận dữ, cảm nhận chung quanh có vòng tròn sáng lớn cùng một luồng gió thổi đến. Đôi đồng tử cũng trở nên thay đổi từ màu đen thành cam đỏ. Cô ngoái về đằng sau và không thể tin vào mắt mình khi trông thấy chín cái đuôi trắng muốt dài hơn hai mét. Anh ta vung tay tạo một nguồn lực cực mạnh đẩy văng đám thây ma về tám phương bốn hướng.

“Mau chạy thôi!” Anh quay sang nhìn cô rồi kéo cô chạy vun vút vào trong rừng.

Hồng Nhung không còn phân định được gì nữa, cắm đầu chạy theo người đó. Tới ngay tảng đá mà dường như ban nãy cô đã đi qua, anh ta nhào tới, cúi xuống nhặt lấy sợi chỉ đỏ cột cùng một phù chú đang quấn quanh. Anh chạy hai vòng quanh tảng đá để tháo nó ra, sau đó lấy cột vào hai thân cây.

“Chạy qua đấy.”

Hơi thở anh hổn hển lại kéo cô chạy đâm thẳng tới sợi chỉ đỏ, như thể cả hai đang về đích trong giải chạy marathon. Thật kỳ diệu đằng sau sợi chỉ đỏ cũng là nơi Nhung đang đứng thế nhưng không còn nhìn thấy đám ma sống nữa.

Người đàn ông đứng ở bên chống nạnh, hơi thở gấp gáp. Còn cô cũng chẳng khác gì.



“Anh rốt cuộc là ai vậy?”

“Là những gì mà cô thấy đó.”

“Không lẽ… tôi đã gặp hồ ly ngoài đời thực sao?”

Bỗng anh đưa tay lên miệng ra dấu giữ yên, sở dĩ như vậy là vì một bên cơ tai của anh đang liên tục rung lên, lắng nghe được thanh âm gì đó cách chừng mấy cây số. Anh cau mày, cảm nhận mùi âm khí đang tiến đến gần. Chỉ có một mình anh mới nhận ra đó là tiếng của các mảnh sắt cựa vào nhau, ắt hẳn cái đương tới đang bận phục giáp. Anh chắc chắn như vậy bởi vì anh đã từng gặp, từng quen biết. Đi qua bao năm tháng không thể đếm xuể vậy mà âm hồn oán hận ấy vẫn cứ mãi trú ngụ tại nơi này.

Anh đưa bàn tay từ trên xuống để che mắt cho cô không thể nhìn thấy. Cô lấy làm lạ hành động vừa rồi nên anh ngay tức thì giải thích.

“Thứ sắp sửa đến trước cô không còn là hình dáng con người mà cô quen nữa, trông nó khiếp sợ hơn nhiều đám xác sống kia, nên tốt nhất không nhìn thấy.”

“Người tôi quen sao? Chả lẽ…” Trong đầu cô lúc này chỉ lường trường hợp xấu nhất về Châu.

Người đàn ông đẩy cô lăn xuống dốc, ngay tức thì khi đó một cái bóng màu đỏ cháy nửa người xông tới, hai hốc mắt nó đỏ rực và sôi sùng sục hệt hai lò nung. Hình dạng cũng không rõ đàn ông hay đàn bà. Máu mủ tanh hôi từ khắp nơi trên cơ thể túa ra.

Nó vụt đến tấn công Cửu Vỹ Hồ, anh dang đôi tay đã biến thành đôi móng vuốt của loài thú phản vệ lại. Cả hai tranh đấu đến nổi mặt đất rung chuyển, gió tốc bay mịt mù. Cửu Vỹ vươn bộ vuốt đen nhọn dài ngoằng, trên làn da con người nhưng mọc lên những nhúm lông, anh cào qua người nó. Lúc thu về thì thấy máu thịt tanh thối nhem nhuốc trên móng, rơi rớt trong lòng bàn tay.

“A! Thật gớm ghiếc chết được.”

Hồng Nhung cũng có cảm nhận về âm thanh giống như những gì mà Cửu Vỹ Hồ nghe được, có điều đã bị anh ta làm thuật che mắt. Nên chỉ thấy một mình Cửu Vỹ đánh nhau với không trung.

Anh vẩy bàn tay dính đầy máu thịt của ác quỷ văng vào gốc cây gần đó. Cả hai vẫn tiếp tục đấu đá quyết liệt. Khi bị đánh bại, quỷ vương gào thét lên một thanh âm vô cùng khủng khiếp đến độ làm rung trời lở đất. Nó trông thấy Nhung, vốn định sấn tới nhưng không so kịp tốc độ với Cửu Vỹ Hồ, liền bị Cửu Vỹ Hồ hất cho bay ra xa. Ngay lập tức anh đánh vào sau ót khiến cô bất tỉnh rồi làm phép tạo vỏ bọc bảo vệ, đẩy Nhung lăn xuống con dốc.